Tà Đế Cuồng Phi: Phế Tài Nghịch Thiên Tam Tiểu Thư

Chương 277: Làm sư phụ ta... còn không xứng! (1)




Nghe thấy điều này, bên dưới lại hít sâu một trận.


“Đệ tử chân truyền của quốc sư? Lại còn là người thừa kế chính thức?”


“Đó không phải là quốc sư tương lai sao?” 


“Bạch Nhược Ly lần này may mắn lớn rồi!”


Quốc sư sống hơn 300 năm rồi, luôn là một trong những cao thủ nhất nhì Nam Việt quốc, không chỉ nổi tiếng, mà sự giàu có trong tay cũng rất kinh người.


Do đó, khi ông ta nói muốn nhận Hoàng Nguyệt Ly làm đệ tử chân truyền, còn để nàng thừa kế, lập tức gây ra một trận chấn động! 


Có một thầy giáo có thể chỉ dẫn vài chiêu như quốc sư đã là khó có được rồi, mọi người có mơ cũng không thấy được! Hơn nữa còn có thể thừa kế quốc sư, đó thực sự là một chiếc bánh từ trên trời rơi xuống!


Mặc dù vừa ganh tị vừa ngưỡng mộ, nhưng không ai dám nói mát.


Bởi vì Hoàng Nguyệt Ly lúc nãy mới thể hiện tài năng quá mạnh mẽ, mọi người đều tự cảm thấy không bằng, và thừa nhận rằng nàng có tư cách khiến quốc sư nhìn với con mắt khác. 


Mọi người đều cảm thấy, biểu cảm của Hoàng Nguyệt Ly khi nghe quốc sư tuyên bố như vậy, chắc chắn là vui mừng như điên, quỳ xuống bái sư ngay lập tức.


Nào ngờ, Hoàng Nguyệt Ly không có biểu cảm gì, chỉ là cười như không cười nhìn quốc sư, có vẻ như đang cân nhắc.


Quốc sư hơi cau mày nói: 


“Ly nha đầu, ngươi còn do dự gì nữa? Thế này đi, lão phu đảm bảo với ngươi, nhất định dốc hết những gì học được dạy bảo ngươi, bao gồm toàn bộ công pháp, huyền kĩ, đan dược, huyền khí lão phu đã sưu tập, đều cho ngươi tự do sử dụng! Vả lại, tại Nam Việt quốc, ngươi cũng có thể có được quyền lực như lão phu!”


“Oa… thật sao?”


“Quốc sư đối xử với Bạch Nhược Ly cũng quá tốt rồi?” 


“Trời ơi, tôi ngưỡng mộ Bạch Nhược Ly quá!”


Tất cả các loại bình luận hâm mộ không ngừng truyền tới.


Hoàng Nguyệt Ly vẫn không nói gì cả. 


Quốc sư bị ánh mắt mang ý cười của nàng nhìn tới lạnh sống lưng, không hiểu tại sao có chút chột dạ.


Tiểu nha đầu này không phải biết chuyện gì rồi chứ?


Không nên như vậy mới đúng? Dù thế nào thì tiểu nha đầu cũng chỉ có 14 tuổi, cũng chưa từng rời khỏi Nam Việt quốc, thêm Bạch Lưu Phong sớm đã mất tích rồi, nàng không thể nhìn ra tính toán của mình mới phải? 


Quốc sư ho một tiếng, nói tiếp:


“Ly nha đầu, còn không mau bái sư?


Khóe miệng Hoàng Nguyệt Ly cong lên, từ từ lắc đầu nói: 


“Cảm ơn vì lòng tốt, nhưng, bái sư… thì miễn đi vậy!”


“Cái gì?”


Quốc sư căn bản không ngờ rằng nàng thực sự từ chối, bộ râu trắng phơ vểnh cả lên. 


“Tiểu nha đầu, ngươi cho rằng mình đang từ chối ai? Ngươi cho là Bạch Lưu Phong để lại cho ngươi tu luyện công pháp, ngươi liền không cần sư phụ ư? Cho ngươi biết, võ học vô cùng uyên thâm, không phải một oắt con như ngươi chỉ cần xem hai quyển sách là có thể thấu hiểu được!”


Hoàng Nguyệt Ly cười nói:


“Không cần ngài bận tâm, ta sẽ tự nghĩ cách.” 


Quốc sư trong lòng không vui, sắc mặt cũng trầm xuống.


“Tiểu nha đầu, lão phu cho ngươi biết, ngươi hôm nay không chịu bái sư, sau này cho dù có khóc có hét cầu lão phu thu nhận ngươi làm đệ tử, cũng không còn cơ hội đâu!”


Trong lúc quốc sư nói, ông đã giải phóng huyền lực trong cơ thể. 


Ngay lập tức, áp lực của cường giả Tứ Trọng cảnh kéo dài ra ngoài, bao trùm toàn bộ phòng yến tiệc.


Trong một lúc, sắc mặt mọi người trong phòng yến tiệc đã trở nên nhợt nhạt vài phần, đặc biệt là một số thiên kim tiểu thư tu vi thấp, lần lượt ôm lấy ngực, cắn chặt răng, nhẫn nhục chịu đựng, thiếu chút nữa ngất xỉu ngay tại chỗ!


Tuy nhiên, Hoàng Nguyệt Ly giống như không bị gì, luôn lặng lẽ lạnh nhạt nhìn quốc sư. 


Quốc sư chau mày, không ngờ rằng nàng hoàn toàn không bị ảnh hưởng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.