Tà Đế Cuồng Phi: Phế Tài Nghịch Thiên Tam Tiểu Thư

Chương 266: Tu vi… khí huyền cảnh tầng thứ chín (2)




Bạch Nhược Ly nhẹ nhàng nói xong, dùng ánh mắt dửng dưng nhìn Bạch Nhược Kỳ.
Bạch Nhược Kỳ ngẩn cả người!
Trong phòng yến tiệc đều yên lặng, tất cả mọi người đều ngẩn ra. 
Nhưng không lâu sau, từng trận cười cứ truyền ra.
“Tam tiểu thư nhà Bạch gia này đúng là điên thật rồi? Hay là bị ảo tưởng?”
“Chắc là điên thật rồi, đáng tiếc thật, một nữ nhân xinh đẹp như thế này, lại bị ép đến phát điên?” 
Bạch Nhược Kỳ suýt chút nữa đã phun ra ngoài.
“Ta nói này… Tam muội tốt của ta à, lúc khoác lác cũng nên chuẩn bị trước chứ! Muội thấy ta có Khí Huyền cảnh tầng thứ chín, nên cũng thuận miệng nói theo à? Nói cho muội biết, không đơn giản như vậy đâu, muội phải có thực lực tương đương như vậy mới được! Nếu không biết trời cao đất dày, chỉ làm trò cười thôi!”
Hoàng Nguyệt Ly nhíu mày, “Sao tỷ biết…thực lực của ta không tương ứng chứ?” 
Bạch Nhược Kỳ cười đáp: “Sao ta không biết chứ? Không chỉ có ta biết mà tất cả mọi người ở đây đều biết, tam tiểu thư ngươi chỉ là một kẻ vô dụng! Đừng nói đến Khí Huyền cảnh tầng thứ chín, ngươi có được Khí Huyền cảnh tầng thứ nhất, mặt trời cũng đã mọc hướng tây rồi!”
Hoàng Nguyệt Ly ngẩng nhìn trời, khẽ lắc đầu cười.
“Đáng tiếc hôm nay mặt trời không mọc từ hướng tây!” 
“Phí lời!” Bạch Nhược Kỳ cười nhạt nói: “Mặt trời tất nhiên không thể mọc từ hướng tây ra, bởi vậy ngươi không thể nào có Khí… Huyền… cảnh…”
Nói được nửa câu, mắt Bạch Nhược Kỳ trừng to, giống như nhìn thấy quỷ vậy, nhìn chằm chằm nữ nhân trước mặt.
Như thể không hề quen biết người đứng trước mặt này. 
Hoàng Nguyệt Ly bước nửa bước, huyền lực trong cơ thể trong tích tắc tỏa hết ra!
Huyền lực nhanh chóng lan tỏa, một loại uy lực tràn khắp phòng yến tiệc!
Trên mặt tất cả mọi người lộ ra vẻ khiếp sợ, một số thiên kim tu vi thấp, thậm chí không chống đỡ nổi, phải lấy tay giữ lấy lồng ngực. 
Còn những người có tu vi cao hơn Hoàng Nguyệt Ly như quốc sư, hoàng thượng, hay thái tử, lại càng kinh ngạc hơn, quay ngược xuôi nhìn nhau, và đều nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương.
Lúc này họ mới khẳng định mình không hề nằm mơ!
“Bạch Nhược Ly nàng cũng là… Khí Huyền cảnh tầng thứ chín?” Cằm của thái tử thiếu chút nữa rớt xuống đất rồi. 
“Cảm giác của ngươi không sai đâu, đúng là Khí Huyền cảnh tầng thứ chín!” Hoàng đế dùng sức dui mắt, miệng khẳng định, nhưng trong ngữ khí có chút chần chừ.
Quốc sư nhìn Bạch Nhược Ly một hồi mới nói: “Không chỉ là Khí Huyền cảnh tầng thứ chín, mà huyền lực vô cùng tinh khiết, đan điền rộng, huyền lực lâu bền, mạnh hơn Khí Huyền cảnh tầng thứ chín bình thường rất nhiều!”
Hoàng hậu nắm chặt khăn trong tay, kinh ngạc nói: “Nhưng… chuyện này sao có thể? Tam tiểu thư nhà Bạch gia không phải rất vô dụng sao, tham gia kiểm tra huyền lực nhiều lần, không phải không thể tu luyện ư? Cô ta tu luyện lúc nào vậy? Sao đột nhiên có thể đạt đến Khí Huyền cảnh tầng thứ chín?” 
Chuyện này sao có thể được?
Rốt cuộc cô ta đã làm thế nào?
Câu hỏi này, ai ai cũng thắc mắc. 
Nhưng không ai có thể nghĩ ra đáp án, càng không thể nghĩ đến nguyên nhân thực sự trong đó.
Đến cả Lê Mặc Ảnh cũng không rõ, tiểu hồ ly của hắn sao có thể từ kẻ kém cỏi biến thành thiên tài vậy?
Nhưng nếu so với những người vừa sợ vừa đố kỵ kia, hắn lại có thêm chút mừng rỡ, nên không cảm thấy quá kinh ngạc như thế. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.