Tà Đế Cuồng Phi: Phế Tài Nghịch Thiên Tam Tiểu Thư

Chương 238: Dự vương tặng cầm




Hoàng đế ngập ngừng, dường như có chút không tự chủ được muốn tặng cho nàng thứ gì đó.
Vàng bạc châu báu có vẻ quá tầm thường, không bộc lộ hết được sự xem trọng mà nhà vua dành cho Hoàng Nguyệt Ly, nhưng ban tặng đan dược huyền bảo, tên tiểu nha đầu này lại không thể tu luyện, cũng không dùng được.
Ngay lúc chàng còn đang do dự, Hoàng Nguyệt Ly đã tự mở lời.
“Hoàng thượng, Ly nhi xin được ban ân, nếu được, có thể ban tặng cho thần cây Ngọc Băng cầm này được không?”
Cây đàn này tuy là phàm phẩm, nhưng với tay làm vô cùng khéo léo, có âm sắc, chất lượng tốt, không thua gì cây Nguyệt Hạ Mỹ Nhân của nàng trước kia.
Quan trọng hơn là, cây đàn này được chế tạo từ một loại gỗ rất hiếm!
Đây chính là vật liệu, một loại gỗ đã qua quá trình ba nước bốn lửa rất hiếm có!
Với Hỏa Linh Thánh thể của Hoàng Nguyệt Ly hiện tại, khiến cô sở hữu được tài năng thiên phú thứ chín trong toàn hệ, nên muốn sở hữu một cây đàn cổ đa thuộc tính làm vũ khí.
Vật liệu đa thuộc tính vốn dĩ vô cùng khó kiếm, hơn nữa cây Ngọc Băng cầm này không chỉ là vật liệu khó kiếm, tay nghề làm ra nó cũng xuất sắc vô cùng, nàng chỉ cần phát triển từ cơ sở này đi lên, là đã có thể trở thành huyền binh cấp bốn!
Vừa hay để trở thành vũ khí của nàng trong giai đoạn thuận lợi nhất này!
Hoàng đế do dự một lúc: “Chuyện này…”
Hoàng Nguyệt Ly còn cho rằng cây đàn này quá đắt, hoàng đế không nỡ, băn khoăn không biết có nên lấy một vài nhạc cụ bí ẩn mà mình tự chế khác để đổi lấy.
Không ngờ, hoàng đế lại ngoảnh đầu nhìn về phía Dự vương.
“Mặc Ảnh, cây đàn này là di vật của mẫu phi của ngươi, nếu ngươi không nỡ…”
Hoàng Nguyệt Ly sững lại.
Cây đàn này chính là di vật của mẫu phi Dự vương??
Ánh mắt Lê Mặc Ảnh đổ dồn về phía nàng, đôi mắt tối sầm, giống như cái giếng sâu không đáy, lạnh lẽo, trầm mặc.
Khoảnh khắc ánh mặt Hoàng Nguyệt Ly chạm ánh mắt hắn, chỉ cảm thấy toàn thân cứng đờ, có cảm giác một luồng hơi lạnh buốt sống lưng, một cảm giác khó nói thành lời.
Trong mắt của người nam nhân này, dường như không nhìn ra được cảm giác hung hăng của những kẻ chuyên bắt ép người ngày trước hay ánh mắt hài hước, nhẹ nhàng, trìu mến, ngược lại, hoàn toàn lạnh lùng.
Tựa như đang nhìn một người hoàn toàn không quen biết.
Hoàng Nguyệt Ly trong vô thức nắm chặt tay, bặm chặt môi.
Rõ ràng, đây chính là điều nàng ta muốn, hai người không có thêm bất cứ chuyện mờ ám nào nữa, tốt nhất nên coi như không quen nhau, đường ai nấy đi.
Tuy nhiên, thật sự đến lúc này, nàng lại cảm thấy có chút gì đó không quen.
Nàng đã bao năm nay, không gặp lại ánh mắt lạnh lùng nhưng ngập ánh hoa đào này?
Lê Mặc Ảnh liếc nhìn nàng, không nói một lời, không khí của buổi yến hội, bỗng dưng như ngưng đọng.
Hoàng Nguyệt Ly dường như không chịu được áp lực này, liền mở lời trước.
“Ừm, xin lỗi, thần không nghĩ rằng đó là di vật mà mẫu phi của Dự vương điện hạ để lại, nói năng hồ đồ, thật thất lễ, vẫn mong Dự vương điện hạ bỏ qua, cây Ngọc Băng cầm này…”
“Ngọc Băng cầm tặng cho nhà ngươi đó.”
Hoàng Nguyệt Ly vội vàng nói nhanh, nhưng vẫn chưa nói hết, đã bị một giọng nói lạnh lùng ngắt đoạn.
“Hả?” Nàng lại sững người.
Trông sắc mặt của Lê Mặc Ảnh, dường như do lần trước bị từ chối mà trở nên nổi giận, Hoàng Nguyệt Ly cũng không ngờ đến sẽ có được Ngọc Băng cầm.
Vậy mà, hắn vừa mở lời, liền tặng ngay cây đàn cho nàng.
Lê Mặc Ảnh đưa mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng nõn thanh thoát của nàng, nhìn thấy được cả vẻ sửng sốt khó mà bộc lộ ra trên gương mặt nàng, đôi môi hồng phấn chum chím khẽ nở nụ cười, đôi mắt mèo mở to sáng ngời, trông thật đáng yêu.
Thật không hổ danh là người hắn để mắt đến. Chỉ đáng tiếc, thật khó để theo đuổi nàng.
Lê Mặc Ảnh tim đập không ngừng, xém chút nữa không tự chủ được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.