Sắc mặt thái hậu trầm xuống.
Thành thật mà nói, bà thực sự muốn đem sự việc ngày hôm nay điều tra rõ ràng, cũng nhân cơ hội này cho Bạch Nhược Kỳ một bài học.
Tuy nhiên, bữa tiệc đào hoa là ưu tiên hàng đầu hôm nay, hoàng thượng và hoàng hậu đang chờ đợi ở Từ Ninh cung, bà không thể không lấy đại cục làm trọng.
Với lại, như Bạch Nhược Kỳ nói, không có bằng chứng.
Những điều Lưu thái y nói là chuyện của thời xa xưa, nếu muốn tìm nhân chứng vật chứng, sợ rằng không phải là chuyện một hai ngày có thể làm được.
Nhưng bên phía hoàng thượng, không thể đợi thêm được nữa.
Xem xét cẩn thận, thái hậu vẫn thở dài một tiếng.
“Đều vì hôm nay xảy ra chuyện đáng xấu hổ như vậy, lãng phí quá nhiều thời gian! Bỏ đi, trước tiên đen Lưu thái y giam vào đại lao, để hình bộ thẩm vấn nghiêm túc!”
Vừa nói bà vừa quét mắt nhìn Bạch Nhược Kỳ:
“Chuyện hôm nay vẫn chưa kết thúc, ai gia tin rằng hình bộ nhất định có thể đem vụ án này điều tra ra kết quả, đến lúc đó, ai đúng ai sai nhất định sẽ rõ ràng! Ai hãm hại chị em của mình, ai gia nhất định không tha cho người đó!”
Nói xong, thái hậu đứng dậy, không còn nhìn Bạch Nhược Kỳ nữa, dẫn Lý cô cô và một đám cung nữ thái giám, hùng dũng khởi giá đến Từ Ninh cung.
Các thiên kim tiểu thư có mặt tại đây lúc này mới như vừa tỉnh mộng, nhớ ra hôm nay họ đến đây để làm gì.
Lúc nãy xem một vở kịch vô cùng hấp dẫn và kịch tính, nhiều người đã quên mình đến là để tham gia yến tiệc tuyển phi.
Mọi người nhanh chóng chỉnh đốn dung mạo, dưới sự hướng dẫn của các cung nữ, đi theo nghi trượng của thái hậu.
Bạch Nhược Kỳ may mắn thoát một kiếp, gương mặt trắng bệt đứng dậy, chỉ cảm thấy lưng áo bị mồ hôi lạnh chảy ướt hoàn toàn.
Những thiên kim kết bè kết đội rời khỏi phía trước vẫn đang nói về chuyện vừa nãy, giọng nói không hề nhỏ lại, khoảng cách rất xa vẫn bay vào tai của ả.
“Không thể ngờ Bạch Nhược Kỳ là người như vậy, còn bị thái hậu nương nương vạch trần! Yến tiệc tuyển phi hôm nay có lẽ không có việc của ả rồi nhỉ?”
“Chắc chắn rồi, thái hậu có thể để thái tử điện hạ lấy loại phụ nữ độc ác này làm chính phi sao?”
“Bạch Nhược Kỳ vẫn luôn xem mình là thái tử phi! Không ngờ ả là người đầu tiên bị loại!”
“Vì vậy mới nói, làm người phải là khiêm tốn, hôn sự còn chưa định liền đắc ý như thế, bây giờ mất mặt chưa kìa?”
Bạch Nhược Kỳ tức giận đến đầu bốc khói, nhưng chỉ có thể trốn xa phía sau.
Bình thường, ả thích nhất khoe mẽ, lúc này chắc chắn sẽ trang điểm xinh đẹp đi phía trên đầu, nhưng bây giờ ả mất đi danh tiếng, chỉ có thể ảo não tránh khỏi đám đông, nếu không chỉ với ánh mắt khác thường xung quanh phóng tới, liền có thể khiến ả xấu hổ muốn chết!
Cho đến khi mọi người đi gần hết, Bạch Nhược Kỳ cắn răng, chuẩn bị đi theo.
Mặc dù xảy ra chuyện như vậy, nhưng kết quả tuyển phi vẫn chưa có, ả sẽ không bỏ cuộc!
Cho dù sự việc rất rõ ràng, thái hậu chắc chắn sẽ cực lực phản đối ả trở thành thái tử phi trong yến tiệc đào hoa, nhưng... ả vẫn còn con át chủ bài!
Vài ngày trước, sau khi ả uống lọ thanh linh đan, khổ luyện một đêm, đã liên tục đột phá thành công, thăng cấp tầng chín Khí Huyền cảnh!
Nghĩ tới lúc ả lộ rõ sức mạnh trong yến tiệc đào hoa, mọi người sẽ ngạc nhiên bao nhiêu, thái hậu lại không nói nên lời như thế nào, trong lòng Bạch Nhược Kỳ cười lạnh một tiếng.
Danh tiếng bại hoại thì sao? Thiếu chút nữa bị trị tội thì sao?
Ở Thiên Lăng đại lục xem trọng võ thuật này, sức mạnh... là nền tảng của mọi thứ!