“Ồ, hai tỷ muộn tranh nhau một nam nhân, vở kịch này thật sự là hiếm thấy!”
“Để trở thành thái tử phi, hai người đều cạch mặt nhau sao? Ngươi nói xem rốt cuộc là ai mới là người nói thật?”
“Võ Uy hầu lần này không biết giấu mặt đi đâu rồi!”
Tiếng xì xào bên dưới truyền đến, không chỉ sắc mặt của Bạch Nhược Kỳ và Thục phi trở nên khó coi, ngay đến thái hậu cũng mặt mày tối sầm.
Bà đập một cái thật mạnh lên bàn, quát lớn: “Tất cả im miệng lại cho ta! Bạch Nhược Kỳ, ngươi nói cái gì đây hả? Cái gì mà cạnh tranh ngôi thái tử phi! Đây là những lời mà nhà ngươi, một cô nương vẫn chưa xuất giá có thể nói ra sao?”
Bạch Nhược Kỳ chột dạ, vội quỳ sụp xuống đất.
Cô cũng biết nói những lời này rất mất mặt, nhưng, hôm nay người mà cô làm cho mất mặt cũng nhiều rồi!
Ả tiện nhân Bạch Nhược Ly dựa vào cái gì mà có thể diễn kịch một cách hiền thục khéo léo đến vậy?
Nếu mất mặt thì ai cũng mất mặt! Dù sao hôm nay, cô cũng phải cho Bạch Nhược Ly một gáo nước bẩn.
Bạch Nhược Kỳ liều lĩnh nói: “Thái hậu nương nương, Kỳ nhi cũng biết những lời này là không nên nói, nhưng nếu không nói, người vĩnh viễn không biết được chân tướng sự việc! Mấy năm nay, chúng thần không muốn để tam muội tiến cung, không chỉ bởi vì sức khỏe muội ấy không tốt, còn là vì muội ấy ở bên ngoài đã gây ra biết bao chuyện đáng xấu hổ, đều dựa dẫm vào cha thần để che giấu! Chúng thần sợ muội ấy vào cung làm càn, nên mới…”
Hoàng Nguyệt Ly mặt lạnh tanh nhìn Bạch Nhược Kỳ diễn kịch, cũng có chút bái phục cô!
Đã đến mức đó, lại có thể phản ứng nhanh đến mức tự dựng chuyện, còn ra sức vùng vẫy, tâm lý lại vững vàng, thật không tồi chút nào.
Chỉ là… thật quá ấu trĩ!
“Thái hậu nương nương, người không biết chứ, cách đây một tháng, tam muội gây ra chuyện đáng xấu hổ, tư thông với người lạ hậu viện hầu phủ, còn bị nhiều người bắt gặp!”
“Cô ta một mặt làm chuyện này, một mặt sợ truyền đến tai thái tử, ảnh hưởng đến cơ hội được trở thành thái tử phi, nên mới thông đồng với Lưu Y Chính diễn vở kịch này, cô ta không chỉ muốn hại thần thân bại danh liệt, còn muốn chuốc tội lên đầu thần!”
“Thái hậu thử nghĩ mà xem, nếu không phải đã thông đồng từ trước, cô ta hà cớ gì phải năm lần bảy lượt kéo Lưu Y Chính ở lại, nếu không phải là để khống chế thần? Đây đều là âm mưu quỷ kế của cô ta, người không thể để cô ta lừa!”
Bạch Nhược Kỳ tim đập chân run, vừa khóc vừa nói, như phải chịu nỗi uất ức rất lớn!
Thái hậu khuôn mặt lạnh lùng, không hề có ý ngắt lời cô, nghe cô nói hết sự tình.
Bạch Nhược Kỳ thấy thái hậu không nói lời gì, nghiến chặt răng, lớn tiếng nói tiếp: “Thái hậu nương nương, ngươi nhất định phải nghĩ cho Kỳ nhi!”
Hoàng Nguyệt Ly nghe cô nói xong hết, khẽ nhếch miệng.
Nếu Bạch Nhược Kỳ đã thích diễn, muốn diễn đến vậy, vậy thì cùng nhau diễn vở kịch này đi!
Cô cứ thể, cố nhỏ ra vài giọt nước mắt, đôi mắt đỏ ửng.
“Nhị tỷ, thật không ngờ, muội tôn kính tỷ như vậy, thâm tâm tỷ lại nghĩ muội như vậy… Bỏ đi, muội chẳng còn muốn nói gì nữa, tỷ muốn nghĩ thế nào thì cứ nghĩ vậy đi…”
Vừa nói, cô vừa ôm ngực, tưởng như không đứng vững được.
“Ly nhi, ngươi sao vậy? Mau lại đỡ Bạch tam tiểu thư đi!”
Thái hậu sợ hết hồn, ra lệnh cho cung nữ lại dìu cô.
Nhưng Hoàng Nguyệt Ly sao có thể để người khác đỡ chứ, cô quay về phía trước, toàn thân đổ gục xuống đất.
Cô ngầm vận khí bên trong, huyết sắc trên mặt trong chớp mắt giảm xuống trầm trọng, mặt cô trắng bệch tựa như tờ giấy trắng.
“Ly nha đầu sao thế này? Mau, thái y mau đến đây bắt mạch cho nó giúp ta!”
Sau một hồi hoảng loạn, thái y đưa ra kết quả chẩn đoán: “Thái hậu nương nương, Bạch tam tiểu thư vì cơn giận dữ, phẫn nộ mới cảm thấy nôn nao tức ngực, dẫn đến ngất xỉu!”