Thái tử nghe vậy, bỗng nhiên quay đầu, gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Hoàng Nguyệt Ly, trong mắt loé lên ánh sáng phấn kích, cảm động.
"Bạch tam tiểu thư, ngươi...... không ngờ...... ngươi có thể nói chuyện giúp ta......"
Thái tử thật sự là vạn phần cảm động, hắn vốn dĩ đã chuẩn bị tốt tâm lý không thể lấy được huyền khí, không nghĩ tới, Hoàng Nguyệt Ly đúng ngay lúc này, đã bước lên phía trước như thế!
So sánh với hành vi không nói một lời của Bạch Nhược Kỳ vừa rồi, hành động hiện tại của Hoàng Nguyệt Ly, có vẻ hiên ngang lẫm liệt cỡ nào! Không nghĩ tới, trên đời còn có nữ tử có tình có nghĩa như vậy......
Nháy mắt trên mặt Bạch Nhược Kỳ không còn chút máu.
Nàng ta không hiểu được, vì sao Bạch Nhược Ly ngày thường yếu đuối giống như một con chuột, gần đây bỗng trở nên lớn mật như thế, hơn nữa ở trước mặt cao thủ khủng bố nơi đây, đều không có chút sợ hãi nào, lại còn hấp dẫn ánh mắt Thái tử!
Trong lòng Bạch Nhược Kỳ vang lên tiếng chuông cảnh báo, nhưng lại không có biện pháp gì, chỉ có thể âm thầm nguyền rủa Hoàng Nguyệt Ly ở trong lòng. Hy vọng hành vi lớn mật khiêu khích của nàng như thế, sẽ chọc giận Mặc Tứ, tốt nhất trực tiếp đem đánh chết nàng, vậy thì vạn sự đại cát!
Mặc Tứ bất đắc dĩ nhìn xem Hoàng Nguyệt Ly, thấy nàng bày ra một bộ biểu tình thấy chết không sờn, thập phần nhập diễn, hắn đành phải diễn theo nàng.
"Như vậy, theo như lời Bạch tam tiểu thư, Thiên Trân Các nên làm sao bây giờ, mới xem là công bằng đây?"
Hoàng Nguyệt Ly nói: "Điều này...... Thái Tử điện hạ phải bồi thường tiền cho Thiên Trân Các, khẳng định là không thể thiếu. Nhưng đồng thời, hắn cũng xác thật đã đấu giá thành công huyền giáp trang phục, đây là hai việc khác nhau. Vì thế, bồi thường thuộc về bồi thường, bán đấu giá thuộc về bán đấu giá. Chỉ cần Thái Tử điện hạ có thể ngoài việc bồi thường trả đủ ba trăm vạn lượng vàng, huyền giáp vẫn nên thuộc về hắn!"
Hoàng Nguyệt Ly nâng đầu, nói một cách rất hào hứng, một bộ dáng bênh vực lẽ phải.
Mặc Tứ lại luôn cảm thấy, nàng không giống như là người có lòng tốt như thế, chẳng phải ngay cả chủ nhân nhà hắn cũng thua tại trong tay nàng hay sao?
Mặc Tứ nghĩ nghĩ, bỗng nhiên cả kinh, quay người lại, nhanh chóng nói: "Bạch tam tiểu thư nói...... cũng thật có lý. Vậy dựa theo lời ngươi nói mà làm đi!"
Hắn quay đầu đối mặt với Thái tử, "Trong vòng 10 ngày, đưa một ngàn ba trăm vạn lượng vàng tới Thiên Trân Các, sẽ để ngươi lấy bộ huyền giáp này đi, nhớ kỹ ngàn vạn không cần nghĩ việc chơi trò hay là kéo dài thời gian, nếu không...... lửa giận của chủ nhân nhà ta, toàn bộ Nam Việt Quốc các ngươi đều nhận không nổi! Tiễn khách!"
Mặc Tứ nói xong, vung ống tay áo.
Mấy tên thị vệ sau lưng tiến lên, nửa cưỡng bức thỉnh Thái tử thỉnh rời đi.
Tuy rằng Thái tử thiếu người một khoản nợ lớn, nhưng nghĩ đến huyền giáp cuối cùng vẫn có thể tới tay, ít nhiều vãn hồi được một chút tổn thất, mất mát trong lòng dường như nhỏ hơn một chút.
Lúc gần đi, còn không quên cảm kích gật gật đầu với Hoàng Nguyệt Ly.
Bạch Nhược Kỳ lại hung hăng trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, sau đó mới đi theo sau lưng Thái tử rời đi.
Hoàng Nguyệt Ly cuối cùng cũng ra khỏi cửa.
....Edit & Dịch: Emily Ton....
Mặc Tứ để lại mấy tên thị vệ, giúp Tôn chưởng quầy duy trì trật tự, chính mình lại tự mình đi theo phía sau Hoàng Nguyệt Ly cách đó không xa.
Hoàng Nguyệt Ly đi đến chỗ rẽ, xa xa nhìn bóng dáng Thái tử rời đi.
Hắn và Bạch Nhược Kỳ, không đợi đến đi ra khỏi đại môn Thiên Trân Các, đã bắt đầu cãi nhau. Sắc mặt Bạch Nhược Kỳ tái nhợt thối lui qua một bên, trong khi đó vẻ mặt Thái tử tràn đầy phẫn nộ nghênh ngang rời đi!
"Tắc tắc, có vẻ như tình cảm của đôi này không có gì đặc biệt, chút sự tình này đã sụp đổ. Những người trẻ tuổi ngày nay......" Hoàng Nguyệt Ly lắc lắc đầu.
Mặc Tứ âm thầm ngượng ngịu nhìn nàng, thì thầm "Bạch tam tiểu thư...."
Hoàng Nguyệt Ly giống như vừa nhìn thấy hắn, ngạc nhiên nói: "Mặc Tứ, ngươi đi theo ta làm gì?"