Ta Dám Nói Mình Chỉ Là Đang Chơi Trò Chơi Ngươi Có Dám Tin Không?

Chương 93: – Quán Rượu Trong Hẻm




.
“Anh làm gì mà ngồi thừ người ra nãy giờ vậy?”
Tiếng Khoa vang lên làm Minh hoàn hồn.
Cậu vẫn suy nghĩ mãi về chuyện của nguồn năng lượng kỳ lạ kia, về cô gái ở quầy xem Tarot..
Mặc dù bản thân cậu tò mò, nhưng mà cậu sau chuyện của Thành và Na vừa qua, cũng hiểu bất kỳ sự tò mò nào đều đi kèm theo sự mạo hiểm, mà cùng với nó là sự đè nặng mệt mỏi trong lòng.
Cậu mới vừa trải qua, chỉ là, lại không muốn phải dính vào lần nữa.
Bản thân Minh thấy cậu không hợp với việc lúc nào cũng phải đeo gánh nặng lên người..
Minh lắc đầu, vừa nhét tấm thẻ đen cầm trên tay vào túi quần, vừa quay qua mỉm cười nhìn Khoa, nói.
“Không có gì, anh không có khách, ngồi không có chút chán ấy mà?”
Khoa nhìn Minh một lát, cậu ta cũng hiểu Minh, cũng không muốn nói về những điều Minh không muốn nhắc đến, liền trở lại thái độ xởi lởi bình thường.
“Xưa giờ khách anh đều vắng vậy mà, giá tiền anh bây giờ còn tăng cao như vậy, khách càng vắng là đúng rồi, mà em nghĩ kiểu gì cũng có khách thôi, em đi với anh bao lâu rồi, còn lạ gì?”
Minh cũng gật đầu, nói sang chuyện khác.
Khách cũng Khoa cũng vãng, nên giờ cậu ta mới có dịp qua ngồi bà tám với Minh, cũng là hỏi thăm, dù gì cả hai người cũng mấy năm không gặp..
Đang trò chuyện vui vẻ thì điện thoại nhỏ của Minh vang lên.
Số điện thoại này Minh đã dùng rất lâu, cũng không cho nhiều người biết, đa phần những người có thể gọi cho cậu, đều có vị trí rõ ràng đối với Minh.
Minh nhanh chóng mở điện thoại, thì thấy tên người gọi hiển thị.
“Kiều Anh đang gọi tới”
Cậu lập tức như nghĩ đến chuyện gì, có chút thở dài trước khi bắt máy.
Khoa thấy cậu có điện thoại, cũng thấy thái độ cậu, nên cậu ta cũng lẳng lặng trở lại gian hàng mình.
“Halo Kiều Anh, em lại muốn uống rượu à?”
Tiếng cô gái giọng miền bắc, thanh tao, kiêu kỳ mà cũng không kém phần thân thiết, vang lên.


“Không ai hiểu em bằng anh luôn..”
“Em biết tiệm cafe của anh đóng rồi, vậy tối nay mình gặp ở chỗ em đi..”
Bản thân Minh lúc trước có làm một tiệm cafe nho nhỏ, chung với mấy người anh em, chỉ là sau vì nhiều lý do nên phải tạm đóng cửa.
Mà Kiều Anh chính là một trong số khách thường hay đến quán, rồi sau cậu trở thành một người mà cô gọi là ‘bạn uống rượu’ của cô.
Minh rất quý Kiều Anh, cô là một cô gái tốt bụng, vô cùng độc lập, cá tính cũng mạnh, lại học thức cao, cùng gu thẩm mỹ tuyệt vời và tinh tế.
Mọi việc với cô đều hoàn mỹ, chỉ là số cô ‘khổ vì tình’..
Minh trở thành bạn rượu với cô cũng vì một lần Kiều Anh thất tình hẹn cậu đi uống rượu, bản thân Minh không giỏi uống rượu, cũng không thích loại rượu mạnh, nhưng cậu cực kỳ thích nhâm nhi Cocktail cùng vang ngọt, mà Kiều Anh cũng vậy.
Thế là lần lần, việc hẹn cậu đi uống rượu dần trở thành thói quen, mà lần nào cũng là những lần ‘mượn rượu giải sầu’ của Kiều Anh.
Thật ra cô không thích kể về chuyện của mình, chỉ là Minh đủ tinh tế để hiểu, cho nên những buổi uống rượu của cả hai chẳng ai nói về chuyện buồn hay vấn đề cá nhân cả.
Chỉ bâng quơ những việc ‘trên trời’, lâu lâu lại nói với nhau về phim ảnh hay một tác phẩm tuyệt vời nào đấy, mà cả hai cùng có chung niềm yêu thích.
Mỗi lần vậy Kiều Anh đều thấy thoải mái trong lòng, nên cô cũng vô cùng quý Minh, cô cũng chẳng hiểu sao Minh lại có thể lâu lâu nói những câu tưởng chừng không ý nghĩa gì rõ rệt, nhưng lại khiến cô như cởi mở nút thắt trong lòng.
Nên mỗi lần có tâm sự, đều chỉ hẹn Minh uống rượu, mà lần này cũng không ngoại lệ..
Cúp máy, nhìn đồng hồ cũng mới hơn 2 giờ mấy, cậu thở dài mệt mỏi, hôm nay coi bộ sẽ là một ngày dài..
..
Xuyên qua con đường xe cộ đông đúc của đêm thứ bảy, Minh đang đến điểm hẹn với Kiều Anh.
Cậu vừa chạy vội từ hội chợ đến quán bar nằm trong một căn hẻm vắng lặng này.
Dựa theo địa chỉ, Minh đi qua sâu vào cuối hẻm, thì bên phải thấy một bảng hiệu, dùng đèn neon phát quang nhiều màu.
“IAW”
Minh biết đã đến đúng nơi, cậu đẩy cửa kính bước vào.
Tiếng ‘leng keng’ của chuông kim loại nhỏ gắn ở phía trên cửa, vang lên.
Một không gian cổ kính, với rất nhiều những tủ trưng bày đồ cổ và sách, nếu không phải thấy quầy bar ở góc xa thì cậu đã nghĩ đây hẳn là một cửa tiệm bán đồ cổ hay gì đó đại loại, mà không phải là nơi bán rượu.
Chắc cũng có lẽ vì trang trí kỳ lạ nơi này, mà cậu thấy quán vắng hoe, dù giờ cũng đã hơn 9 giờ tối.
Đi qua hàng kệ, cậu còn nghe được mùi ‘thời gian’ cũ kỹ của mớ đồ trưng bày.
Không gian mờ ảo, với những ngọn đèn giăng ít ỏi, chỉ có chỗ quầy bar là có thêm những dải đèn huỳnh quang màu xanh tím tạo thành tên quán được gắn chỗ phía tường gạch.
Minh chọn ngồi ở quầy bar, vì ít nhất cũng thấy chỗ này thoải mái hơn những bàn gỗ đơn điệu được kê khắp nơi trong phòng.
Vừa ngồi xuống, thì có người ở dưới quầy đứng lên, có lẽ nãy giờ người này làm gì bên dưới, làm Minh nghĩ quán gì mà không thấy có ai, cả khách lẫn nhân viên..
Chàng thanh niên dường như lai hai dòng máu ‘đông tây rõ rệt’, dáng người cao, thân hình cường tráng, với mái tóc ngắn hơi xoăn, cùng gương mặt trông như những bức tượng thần Hy Lạp, làm Minh có chút giật mình.
“Ồ vị khách đầu tiên trong ngày..”
Anh ta nói bằng một chất giọng trầm và sâu, cùng thái độ có phần ‘hơi quá’ tự nhiên.
Nhìn Minh rồi như nghĩ ra điều gì, anh ta bỗng búng tay một cái, vui vẻ nói tiếp.
“Để tôi pha cho cậu đồ uống đặc trưng ở đây.”
Nói xong cũng không chờ cậu đồng ý, mà quay người ra sau, với lấy đủ loại chai rượu, mà nhãn mác vô cùng kỳ lạ, viết bằng chữ gì cậu không hề rõ.
Minh cũng đi những quán bar cocktail vài lần, mà chưa thấy qua bao giờ.
Cậu cũng ngạc nhiên về sự ‘chủ động’ của người thanh niên, nhưng cũng không nói gì, chỉ lặng im nhìn theo.
Anh ta tay nhanh thoăn thoắt, điêu luyện đổ từng loại rượu vào shaker, cũng không cần đong trước, như thể có ‘tổ tiên’ đứng bên tai nhắc anh ta đổ bao nhiêu là vừa vậy..
Minh cũng hoa mắt, vì ít nhất là gần chục loại rượu được anh ta đổ đại vào, cậu cũng nghĩ thầm chắc mùi vị sẽ dị lắm, vì ai đời lại pha nhiều loại rượu cùng lúc như vậy.
Được một lúc thì anh ta cho thêm đá, lắc đều, cũng biểu diễn, vừa lắc vừa ném ‘bình lắc’ lên không trung, trông vô cùng chuyên nghiệp.
Rất nhanh, anh đổ thành phẩm vào một chiếc ly thủy tinh uốn cong đã được ướp lạnh sẵn, màu rượu đen huyền như đêm, được anh ta bưng ra trước mặt cậu.
“Đây, xong rồi, cậu uống thử đi, bảo đảm sẽ thích nha.”
Vừa nói còn vừa nháy mắt như mấy tay chơi chính hiệu.
Minh đầu toàn ba chấm, không biết người này đầu óc có bình thường không nữa.
Cậu từ từ bưng cái ly chứa thứ chất lỏng kia lên, trông như độc dược.
Minh đưa nhẹ vào mũi ngửi, thì thấy có một mùi thanh mát như sương khuya làm cậu vô cùng ngạc nhiên.
Liền đưa lên miệng, nhấp thử một ngụm.
Một vị lạnh trôi vào cổ họng, kèm theo mật ngọt, cùng chút cay nồng, rất nhanh làm cả người cậu ấm lên.
Minh lại nhanh uống một ngụm.
Người thanh niên kia nói đúng, rượu này rất hợp với khẩu vị của cậu.
Người thanh niên thấy biểu cảm của cậu, cũng mỉm cười, đứng dựa vào quầy phía sau.
“Leng Keng”
Đúng lúc này, chiếc chuông nhỏ treo ở cửa kính ra vào, vừa hay kêu lên, báo hiệu có khách vừa đẩy cửa.
Lúc nãy mở cửa ra Minh cũng nghe, nên liền quay qua nhìn.
Từ xa đã thấy một cô gái mặc một bộ váy đen dài xếp ly, áo ống ngang ngực bên trong, cùng áo khoác da croptop bên ngoài, vô cùng quyến rũ ánh nhìn.
Cô gái đi lại phía quầy, đôi giày cao giọng xuống mặt sàn nghe từng tiếng rõ mồn một.
Từng chuyển động nhịp nhàng khiến mái tóc ngang vai của cô cũng đung đưa theo từng bước chân, phần eo thanh mảnh của cô gái cũng ẩn hiện dưới ánh đèn nhập nhoạng trong quán.
“Em biết anh sẽ thích nơi này mà.”
Vừa nói với Minh, cũng vừa cười duyên dáng với người thanh niên trong quầy, anh ta cũng nháy mắt lại với cô.
Tiếng nhạc ma mị, cùng hương rượu thoang thoảng, trong khung cảnh thế này làm Minh ngỡ mình vừa lạc vào trong một cảnh phim nào đó.
Mọi thứ cứ huyền ảo, mơ màng..
Đa thể loại, đa vũ trụ, diễn biến nhẹ nhàng, nhân vật chính phát triển chậm rãi về sau mới buff bẩn, có vui có buồn, truyện hậu cung ai dị ứng tránh hộ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.