Ta Dám Nói Mình Chỉ Là Đang Chơi Trò Chơi Ngươi Có Dám Tin Không?

Chương 90: – Giải Bài




.
Cô gái suy nghĩ một lát, rồi gật đầu.
Minh thấy vậy, cũng mở hộp giấy trên mặt bàn lấy ra bộ bài của cậu.
Đặt hộp giấy sang một bên, cậu bắt đầu tráo bài, xong thì cầm một đầu bài bằng cả hai tay, rồi bảo cô gái cũng đặt hai tay bên đầu bài bên kia, mới giải thích tiếp.
“Bây giờ, em giữ bài trong tay, nghĩ về một câu hỏi em muốn hỏi trong đầu, càng rõ ràng chi tiết càng tốt, xong rồi xáo bài 9 cái, xong đưa anh.”
Cô gái từ từ làm theo lời cậu, giữ bài trong tay, đôi mắt nhắm chặt, cô vô cùng chú tâm, dường như điều cô hỏi có vẻ quan trọng với cô gái.
Mất một lúc, cô mới mở mắt ra, cũng bắt đầu xào bài, lần lượt 9 cái, rồi mới đưa cậu.
Minh cầm lại bộ bài trên tay, đặt bộ bài sang bên trái, rồi bắt đầu kéo bài trải nó dài qua đến hết bên phải.
Lại nói.
“Em lấy tay phải, lần lượt rút ra ba lá bài giúp anh, rồi giở từng lá bài lên, từ trái sang phải theo thứ tự nhé.”
Cô gái cũng làm theo, bàn tay nhỏ nhắn có hơi chút run, cô lần lượt lấy ra rồi giở lên từng lá bài một.
3 lá bài hiện ra trước mắt Minh.
“One of Cups ngược – Seven of Cups – Eight of Cups”
Cô gái nhìn Minh như chờ đợi điều gì.
Minh thì tập trung nhìn 3 lá bài.
Xong ngước lên nhìn cô, hỏi.


“Có phải có một người thích em, đang theo đuổi em, mà em cũng muốn hỏi về việc này?”
Lời cậu nói khiến cô vô cùng ngạc nhiên, vì từ đầu tới giờ cô chưa nói điều gì cả, thậm chí chưa đưa ra câu hỏi của mình.
Minh thì lại đang cúi xuống nhìn ba lá bài.
Lá 1 Cups, hình bàn tay đang nâng chiếc ly, bộ ly đại diện khía cạnh tình cảm, mà lá 1 Ly chính là khởi đầu tình cảm, lại nằm đầu tiên ở bên trái đại diện cho quá khứ gần, cho thấy cô gái này có một người thích cô ta.
Nhưng lá 1 Ly lại úp ngược, kết hợp cùng lá 7 Ly – là hình ảnh một người đàn ông đang đứng trước 7 cái ly, mỗi ly đựng mỗi món đồ khác nhau, cho thấy sự lựa chọn, cho thấy tình cảm này không tốt, không đơn thuần
Cuối cùng lá, 8 Ly – hình một người rời đi, bỏ lại 7 chiếc ly đằng sau, mà 7 chiếc ly này sắp xếp cũng không hoàn hảo, có một khoảng trống bị bỏ dở giữa những chiếc ly.
Cũng thể hiện muốn rời đi khỏi mối quan hệ trong tương không xa.
Một ly không thật tình, cộng bảy ly tham muốn, chỉ có thể tạo nên được 8 ly thất vọng buồn thương, bỏ lại sau lưng..
Minh lại lên tiếng.
“Nhưng mà người thích em động cơ không phải vì tình yêu, chính em dường như cũng cảm nhận được điều đó..” – Tới đây Minh dừng lại một chút, ngước mắt nhìn thẳng vào mắt cô, rồi nói.
“Em không cần phải hỏi anh để xác định lại suy nghĩ của mình, vì chính bản thân lòng em đã cho em biết, người này hoàn toàn không yêu em, đến với em chỉ vì vụ lợi..”
“Đến với nhau, người đau khổ rời đi, sẽ là em..”
Từng lời Minh nói cuốn theo từng giọt nước mắt cô gái lăn dài, rơi xuống váy, lấm tấm vệt nước.
Minh chưa kịp làm gì, thì thấy Khoa từ đâu không biết, đã rút ra bịch khăn giấy đặt xuống bàn cho cô, đẩy đẩy vai Minh như thể bảo cậu hãy an ủi cô gái, trước khi lẩn mất về lại chỗ ngồi của cậu ta.
Khoa đã trông cảnh này thành quen, nên lúc nãy Minh không có khách cậu cũng không có nghĩ ngợi gì, vì vốn từ xưa đã vậy, giá tiền Minh lấy lúc nào cũng cao hơn người thường, nên không có bao nhiêu là khách, nhưng chỉ cần chịu ngồi xuống cho anh ấy xem thì không ai còn xem người khác được nữa.
“Anh làm phụ nữ khóc còn nhiều hơn mấy gã phụ tình.” - Ngày xưa Khoa hay trêu chọc Minh như vậy.
Cô gái lúc này cũng lấy khăn giấy lau nước mắt, cũng không biết đang nghĩ gì, mà Minh thì không giỏi mấy việc an ủi này, nên cũng im lặng.
Không gian hai người chỉ còn lại tiếng nhạc, cùng tiếng cười nói xung quanh.
Bỗng tiếng một người thanh niên vang lên.
“Quyên, sao Quyên khóc? Thằng này nó làm gì Quyên, nói Hải, để Hải xử nó.”
Người thanh niên nhuộm một đầu tóc khói lam, tên là Hải kia vừa nói xong, liền lao tới chộp tay vào cổ áo Minh, định lôi cậu dậy.
Ai dè đâu Khoa còn nhanh hơn, cậu ta không biết lúc nào đã đến bên cạnh Minh, một cú gạt tay, hất phăng bàn tay đang trờ tới của người thanh niên kia ra, cũng khiến hắn chao đảo, thối lui một chút.
Những người bạn của hắn bên cạnh, thấy vậy, vừa đỡ được hắn ta, xong cũng muốn lao vào.
Thì cô gái đang ngồi trước mặt Minh nói lớn sang.
“Mấy cậu đừng gây sự, anh này không làm gì mình, mình chỉ là muốn xem bói thôi.”
Người thanh niên tên Hải kia vừa đứng vững, cảm thấy vô cùng mất mặt trước mọi người, cũng muốn lao vào đánh tay đôi cùng Khoa.
Vừa đúng lúc nghe Quyên nói, anh ta liền dừng lại, nở nụ cười có chút nịnh nọt, nói, cũng không quên châm chọc Minh.
“Quyên này, mấy cái bói toán bằng bài tầm phào này đừng tin, đều là lừa gạt cả, Quyên muốn xem, thì để Hải hẹn thầy xịn xem cho Quyên nha.”
“Không cần, Quyên xem xong rồi, không cần làm phiền Hải.” – Cô gái nói giọng dứt khoát, có cảm giác như cô không muốn nói nhiều với người tên Hải này.
Nói xong, cô gái lấy tờ tiền 200k trong bóp, cẩn thận đưa cho Minh, cùng nói lời cảm ơn, rồi mới đi theo một hướng khác, bỏ mặc đám thanh niên ở lại.
Hải thấy Quyên đi, cũng bất ngờ thái độ ngột nhiên lạnh nhạt của Quyên, hắn liền đuổi theo, cũng không quên bỏ lại lời hăm dọa cho Khoa và Minh. Đám thanh niên thấy Hải đi, cũng vội vàng chạy theo, không quên chửi bới om sòm..
Lúc này Khoa mới quay qua nói với Minh.
“Anh này, mỗi lần anh xuất hiện là y như xưa, thể nào cũng có đánh nhau. Mà lúc nãy anh thấy động tác em ngầu không, haha..”
Khoa cười xởi lởi, đùa giỡn với Minh.
Trong ký ức của Khoa, ngày xưa việc giống vầy xảy ra cũng không phải ít.
Minh rất rõ ràng trong việc giải bài, cậu xem ra được gì sẽ nói, mà không bao giờ Khoa thấy Minh nói sai cả.
Khi xưa hay có các cô gái lén người yêu đi xem bói, xong khi nghe Minh giải bài thì sinh nghi, về điều ra, mới phát hiện rõ ràng người yêu có kẻ thứ ba thật như lời Minh, rồi đòi chia tay, người yêu của mấy cô này cũng vài lần tới quậy gian hàng.
Bản thân Khoa vốn sẵn máu anh hùng, mà cậu ta tự gọi là ‘thấy việc bất bình ra tay tương trợ’.
Khoa quen biết Minh đủ lâu để hiểu tính cách cùng con người Minh không xấu, mà bản thân Khoa cũng hoàn toàn tin về khả năng bói của Minh, chính Minh đã giúp cậu ta vượt thoát biết bao nhiêu lần nguy hiểm.
Lẽ vì vậy, Khoa từ sau đó, cũng sẵn sàng giúp đỡ Minh, nhất là khoảng đánh đấm này, vì cậu ta cũng biết Minh không biết võ, mà bản thân Khoa lại luyện lâu năm võ cổ truyền, theo cậu tự gọi là ‘một thân võ học đầy mình’.
Minh lúc này nhìn qua Khoa lắc đầu mỉm cười, giơ tay lên như thể không phải lỗi của cậu, Khoa cũng nhanh gật gật đầu đáp lại, rồi lại vui vẻ trở lại chỗ ngồi của mình, tiếp tục vẽ cho khách.
Tính cậu ta vốn vậy, lúc nào cũng tươi vui yêu đời, hay giúp đỡ người khác, lại không kể công, nên mấy người bán hàng bên cạnh quý cậu ta lắm, xưa đã vậy mà tới giờ cũng vậy.
Lúc nãy, khi đám thanh niên kia định quậy, Minh rõ ràng để ý thấy mấy người bán hàng ở gian hàng xung quanh cũng cầm trên tay nào là gậy, rồi cây, rồi ghế,.. tứ lung tung những gì tìm được, nhanh đến hỗ trợ Khoa.
Thấy cũng không xảy ra ẩu đả, ai nấy mới trở về gian của mình.
Minh cất tờ tiền cô gái đưa, trong lòng nghĩ thầm, ‘không lẽ mỗi lần dùng bài xem bói đều gặp chuyện?”
Đa thể loại, đa vũ trụ, diễn biến nhẹ nhàng, nhân vật chính phát triển chậm rãi về sau mới buff bẩn, có vui có buồn, truyện hậu cung ai dị ứng tránh hộ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.