Ta Dám Nói Mình Chỉ Là Đang Chơi Trò Chơi Ngươi Có Dám Tin Không?

Chương 75: – Chuẩn Bị




.
“Con đang chuẩn bị đi đâu quan trọng à?”
Giọng ba vang lên, Minh quay qua thì thấy ba đứng ở cửa nhòm cậu.
Chuyện là cậu đang đứng trước gương, chỉnh lại quần áo.
Do bản thân Minh dạo này gầy xuống rõ rệt, quần áo cũ lúc trước đã trở nên thùng thình, mà bản thân cậu cũng không có một bộ đồ nào nghiêm chỉnh, chỉ toàn những loại mặc thường ngày như áo thun và quần jeans.
Cho nên sáng nay cậu đã đi ra tiệm, mua bộ đồ mới.
Vấn đề là cậu đã không đi làm khá lâu, tiền dự trữ cũng không còn nhiều, cậu cũng không thể mua nổi một bộ đồ vest, lựa tới lựa lui, cuối cùng cậu mua một chiếc áo sơ mi trắng cổ trụ đơn giản, lại thêm một chiếc quần jeans đen trơn khá ôm chân.
Đúng là đi lựa đồ cậu mới nhận ra sự khác biệt quá nhiều so với trước, trước đây với chiều cao chỉ tầm 1m65 lại thêm có phần mập mạp, lựa quần áo là một khó khăn với cậu, nhất là mua quần dài.
Vậy mà sau một thời gian ngắn luyện thể, không chỉ thân thể cường tráng, thậm chí đã có cơ có múi bụng.
Mà khung xương của cậu cũng được phát triển toàn vẹn, không chỉ cứng chắc, vạm vỡ ra, đường nét rõ ràng, mà cậu cũng phát hiện mình cao hơn lên.
Bây giờ cậu cũng đã cao tầm khoảng 1m75 hơn.
Mua đồ chưa lúc nào dễ dàng như vậy, áo mặc vào là vừa, quần cũng tròng đại là vừa vặn, thậm chí chiều dài quần cũng vừa in, không cần lên lai lại, hay phải săn lên nhiều vòng.
Các cô gái bán hàng cũng nhiệt tình hơn bình thường rất nhiều, chẳng hiểu sao lúc trước cậu đi mua đồ, phải hỏi người ta mới trả lời, cũng không mặn mà gì.
Vậy mà hồi sáng cậu bước vào, chưa gì đã có hai, ba người bán hàng trờ tới, đon đả giới thiệu hết thứ này đến thứ kia, cậu mặc cũng không biết bao nhiêu bộ mà những người này gợi ý.
Cuối cùng cậu chọn bộ trông đơn giản nhất này, vốn bản tính không thích mặc đồ quá màu mè hay nhiều họa tiết trang trí.
Các cô gái cũng khen cậu mặc bộ này rất hợp, thế là cậu cũng mua.


Lúc này nhìn mình trong gương, vừa tắm xong, tóc cũng búi cuộn sau đầu, tóc hơi rũ rũ, vài cọng được thả ra ngoài, trông tự nhiên mà không luộm thuộm, kiểu tóc này cũng là do các cô gái lúc sáng hướng dẫn cậu, bảo đang thịnh hành gì đó, cậu cũng không rành.
Hồi xưa đúng là cậu không bao giờ mặc màu trắng, nhất là sơ mi trắng, vì cậu mập, mặc trông vô cùng không phù hợp. Vậy mà lúc này phối cùng quần jean ôm, lại làm cho cậu nhìn chính mình trong gương cũng có chút mơ màng, chẳng biết phải bản thân mình không..
Minh lắc lắc đầu, hoàn hồn, quay sang ba.
“Dạ con chuẩn bị qua nhà bạn ăn tiệc, có thể con về trễ ạ, ba đừng chờ cửa, có gì ngủ sớm đi nha, con có mang theo chìa khóa rồi ạ.”
Ba cậu nhìn cậu, gật gật đầu đáp.
“Ba biết rồi, mà con nhớ đừng uống nhiều quá đấy, kẻo về lại nguy hiểm”
Dừng một chút, ông lại nhìn cậu một lượt, trước khi xuống lầu, bỏ lại một câu.
“Mà ba lần đầu thấy con mặc thế này, hợp với con đấy.”
“Dạ con biết rồi ạ”
Cậu mỉm cười nói với theo, khi ba đã đi xuống.
Xong mới quay qua lấy cái túi đeo hông, một đầu mắc vào thắt lưng bên kia, còn đầu bên dưới thì có khấc bấm để ôm sát vào một bên chân.
Đeo vào nhìn mình trong chiếc gương dài gắn trên tủ quần áo, cậu thấy chiếc túi càng tô điểm thêm nét đặc biệt cho cậu; có lẽ Nhật thích ngầu nên chọn màu đen, mà may cũng có thêm những sợi dây đan chéo qua, trông rất đẹp, thời trang nhưng lại không sến sẩm, rườm rà, cùng rất tiện dụng.
Minh hài lòng, đoạn với lấy chiếc túi đeo chéo của ông lão cho mình, cũng màu đen nốt, đeo qua vai, rồi cầm ống đựng kiếm lúc này đã được cậu bao lại bên ngoài một lớp giấy kín, trông như một hộp quà.
Quan sát mình lần cuối trong gương, cũng đã đeo lên kính râm, trông cậu như thể sinh viên đại học choai choai, thích làm màu tỏ ra cool ngầu, chuẩn bị đi sinh nhật bạn..
Cảm thấy chắc là sẽ ổn thôi, liền bước ra ngoài, đóng cửa lại, xuống lầu.
..
Buổi tối thứ sáu trong tuần, thành phố người người đổ ra ngoài đi chơi, đường sang quận mới cũng có chút đông đúc.
Minh không chạy xe máy như bình thường, lần này cậu bắt taxi, chiếc xe chạy vào tới cổng bảo vệ bên ngoài đã bị chặn lại.
Cậu mở kính xe, báo địa chỉ căn biệt thự bên trong như mọi lần nhưng không được cho lưu thông; nói rằng ngôi nhà cậu đang muốn vào có một buổi tiệc giới hạn người, phải được bên trong xác nhận mới có thể vào.
Người bảo vệ giải thích xong, gọi bộ đàm vào bên trong nói rõ, rồi mới quay qua bảo cậu chờ đợi; Minh cũng không biết làm gì khác hơn, thầm nghĩ, ba của Thành hẳn đã bao quát kiểm soát vòng ngoài để không một người bất thường nào trà trộn, lọt vào trong được.
Rất nhanh, có một chiếc xe màu đen đắt tiền chạy tới, dừng lại trước chốt, người áo đen lái xe bước xuống, ra phía sau xe mở cửa, đứng sang một bên chờ đợi.
Liền một người phụ nữ xinh đẹp, vận một bộ váy ngắn, lộ ra đôi chân trắng nõn, thon thả, càng tôn lên đường nét gợi cảm của chiếc áo ren đen bó sát hờ hững cô ta đang mặc.
Người phụ nữ bước xuống, tiếng giày cao gót dộng lên mặt đường, từ từ tiến tới.
Tất cả nhân viên bảo vệ cũng bị choáng ngợp trước vẻ đẹp không cưỡng lại được của người phụ nữ, ai cũng dán mắt vào thân thể cô ta.
Đột ngột người phụ nữ nở nụ cười xinh đẹp, cúi xuống, nhìn qua cửa kính xe, nói với Minh.
“Chào cậu Minh, ông chủ đã chờ cậu từ lâu, xin mời cậu theo tôi”
Minh ngay lập tức nhận ra người phụ nữ này, cô ta chính là người đã đứng ngoài phòng làm việc của ba Thành, thực lực lại không tầm thường, có lẽ cô là bảo vệ thân cận của ông ta.
Trong sự ngỡ ngàng, tiếc nuối của những người đàn ông ở chốt, Minh xuống xe, rồi theo sau người phụ nữ, cùng ngồi ở ghế sau, trong khi người đàn ông áo đen thái độ khiêm tốn chào cậu, rồi mới đóng lại cửa, trở về vị trí, lái chiếc xe màu đen vào lại khu biệt thự xa hoa.
Trên xe, cô gái trái với vẻ ngoài khiêu gợi của mình, ngồi giữ một khoảng cách với Minh tránh cho có sự tiếp xúc ngoài ý muốn, với thái độ vô cùng tự nhiên nhưng lịch sự, hỏi chuyện cậu.
“Cậu Minh có thể gọi tôi là Tuyết Nhi, tôi là đội trưởng đội cận vệ của ông chủ”
“Chị cũng không cần gọi tôi thêm chữ cậu, gọi Minh là được rồi” – Minh cũng lịch sự đáp lại, trong lời nói của cậu nghe không quá có sự thân thiết, vì bởi bản thân Minh vốn không muốn dính quá sâu vào những người này.
Cô gái cũng tinh ý nhận ra, liền gật đầu, suốt chặng đường cũng không nói gì thêm.
Quãng đường từ chỗ bảo vệ bên ngoài đi vào tới biệt thự nhà Thành cũng không quá xa, xe chạy một chút là cậu đã thấy khuôn viên khu biệt thự nhà Thành, bên ngoài đậu rất nhiều xe ô tô sang trọng, đủ mọi chủng loại, có những chiếc cậu chỉ thấy trong phim ảnh nước ngoài.
Minh không rành về xe cộ, nhưng chỉ cần nhìn liếc qua những chiếc xe này, cậu cũng đoán được giá trị của chúng không hề rẻ một chút nào.
Chiếc xe vừa tới gần cổng sắt chính, liền dừng lại, cô gái xinh đẹp bên cạnh Minh lên tiếng.
“Ông chủ không ra đón cậu được, cùng với không thể lái xe thẳng vào bên trong dù đáng lý ra phải nên như vậy, vì sợ quá gây sự chú ý, ông chủ cũng gửi lời mong cậu thông cảm.”
Minh gật đầu, nhờ cô gửi lời cảm ơn ba Thành, trước khi bước xuống xe.
Cậu hiểu suy nghĩ của ba Thành, cậu cũng đồng ý cách làm này, chỉ có điều là ba Thành quá ‘kỹ’ trong việc dặn dò thế này.
Nếu là người khác sẽ ngay lập tức cảm giác mình được coi trọng, nhưng Minh chỉ là cảm thấy sự quan tâm này có chút không bình thường.
Lắc lắc đầu, chẳng nghĩ nhiều nữa, vẫn với quan điểm từ ban đầu, Minh không muốn phải dấn sâu vào thế giới của những người như ba Thành..
Nên cậu vẫn cố tình giữ mọi thứ trong sự đáp lễ và lịch sự.
Đa thể loại, đa vũ trụ, diễn biến nhẹ nhàng, nhân vật chính phát triển chậm rãi về sau mới buff bẩn, có vui có buồn, truyện hậu cung ai dị ứng tránh hộ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.