Ta Dám Nói Mình Chỉ Là Đang Chơi Trò Chơi Ngươi Có Dám Tin Không?

Chương 68: – Nhất Kiếm Sơ Thành




.
“Đùngggggg”
“Đùnggggggggg”
“Đùnggg”
Những tiếng nổ lớn liên tiếp vang lên bên trong dòng nước chảy xiết đầu thác.
Bình thường do luồng nước cuộn xoáy đã tạo nên lớp bọt trắng trên bề mặt, lúc này lại còn loạn hơn, đâu đâu cũng là xoáy nước, chỗ nào cũng có bọt sủi trắng xóa, lâu lâu lại có tiếng nổ, đánh cho nước văng lên không trung..
Qua một lúc lâu sau, một thân ảnh người thanh niên phóng ra khỏi lòng sông, tóc dài cột bó lại cao trên đầu, ướt sũng cùng với bộ quần áo trên người.
Cậu ta vung mạnh tay cầm kiếm gỗ sang một hướng, cả người như bị thứ gì đó đốt nóng, bắt đầu bốc ra khói, thoáng chốc mà cả người đã khô ráo.
Chàng thanh niên cắm kiếm vào chiếc hộp gỗ sau lưng, ngồi xuống, mắt nhìn xa xăm.
Mặt trời đã lên cao, ánh nắng chiếu vào người cậu ta, đổ bóng trên mặt sỏi, không gian bỗng chốc có chút im lắng..
Minh thừ người.
Cả sáng giờ cậu đã ráng tập Kiếm Bộ ở nơi nước xiết nhưng không thành công.
Không như vùng nước êm ả bên dưới, bên trên này đa dòng nước xoáy, lại hình thành không theo một quy luật nào khiến cho Linh Lực Kiếm Thể của cậu, thất bại.
Ban đầu cậu tạo ra lớp màng linh lực mảnh và sắc như kiếm để đối phó với lực cản nước, nhưng lúc đó là trường hợp nước giữ nguyên một cường độ tiến tới cậu.
Bây giờ đây dòng thác lớn đã khiến nước ngầm bên dưới bề mặt tạo thành rất nhiều những dòng chảy và những cuộn xoáy có lớn có nhỏ không đều, khiến Minh phải một lần nữa điều chỉnh lớp màng linh lực cho phù hợp.
Nhưng sáng đến giờ không biết thử qua bao nhiêu lần, không thành công chút nào.
Lúc nãy là cậu do bực bội quá phát tiết bản thân, đến khi mệt mỏi mới lên trên bờ, ngồi thừ như lúc này.
Chẳng hiểu sao hôm nay cậu có chút khó giữ bình tĩnh..
Có lẽ vì sáng sớm cậu đã gọi cho Thành nói cho cậu ta kế hoạch sắp tới, rằng ngày mốt cậu sẽ lên thành phố ghé qua nhà Thành bàn chi tiết hơn.
Do đó nên thời gian của cậu còn lại bị rút ngắn hơn nữa.
Sáng nay cậu cũng tăng cấp thành Luyện Khí Tầng 7, quỹ tích của cậu tăng nhanh hơn vì thu thập được nguồn năng lượng bổ sung, hiện giờ đã 96%, cậu tính mai và mốt sẽ tiêu hao mỗi ngày 1% để thành Luyện Khí Tầng 9.
Như vậy, sẽ còn lại 94% quỹ tích, cậu phải kiếm thêm 6% nữa để tăng cấp độ lên tầng quỹ tích tiếp theo.


Nhưng, bản thân cậu lại chưa có kế hoạch gì để thu thập thêm nguồn năng lượng này.
Còn cộng thêm nếu không thành công trong việc luyện kiếm bộ dưới dòng nước xiết, sẽ làm tiến độ kế hoạch đã lên sẵn của cậu bị trì trệ.
Tự dưng Minh cảm thấy một sự khó chịu trong lòng, không tên..
Minh hít một hơi sâu, cậu cố lấy lại bình tĩnh, cậu biết càng những thời khắc thế này, cậu càng không được xúc động.
Thế là cậu nhắm mắt lại, lẩm bẩm đọc Thanh Tĩnh Kinh.
“Phàm, Thần của người ưa thanh, mà tâm thường bị quấy rối, tâm của người ưa tĩnh, mà bị dục kéo lôi.”
“Thường chế ngự được dục, thì tâm tự tĩnh, lắng được tâm, thì Thần tự thanh, tự nhiên lục dục chẳng sanh, tam độc tiêu diệt.”
“Chưa được như thế, vì tâm chưa lắng, dục chưa chế ngự vậy..”
Càng đọc, dường như tinh thần cậu càng thanh tĩnh hơn, những lời Kinh như làn nước mát tưới lên thần thức cháy rát, bỏng nóng của cậu.
Một lúc sau.
Minh mở mắt ra.
Cậu nhìn chăm chăm vào dòng thác trước mặt, mọi sự lắng dịu trong tâm thức, càng đẩy nhanh thần thức của cậu vận chuyển.
Cậu thấy một tảng đá lớn ở giữa dòng sông, lớn đến nỗi nhô lên trên mặt nước, dẫu cho dòng xoáy mạnh đến đâu cũng không lay chuyển được nó, vòng xoáy lan đến nó, lực không đủ để đẩy tảng đá khổng lồ kia lăn đi, mà còn bị phản lực tác động ngược lại sinh ra một luồng xoáy mới chảy ra hướng khác.
Trong thần thức cậu lờ mờ nhận ra điều gì.
Ngay lúc đó, Minh lại thấy 1 chiếc lá từ trên cây bay xuống, rớt lên trên bề mặt nước.
Nó trôi qua trôi qua..
Từ vùng nước êm cho tới chỗ dòng nước cuộn xoắn, nó không làm gì ngoài bản chất tự nhiên vốn sẵn tính ‘nổi’ của mình, nó thả trôi theo sự dập dềnh của mặt nước.
Nó không lưu giữ nước, cũng không chống đối lại lực của sự cuộn xoắn..
Và nó thành công lênh đênh trên bề mặt, cho tới khi ra tới ngoài thác lớn.
Chiếc lá rơi xuống.
Bất chợt một cơn gió lớn thổi tới, lại nâng nó lên, bay là đà một chút, trước khi trọng lực kéo nó rơi xuống trở lại..
Minh tò mò đứng dậy, nhòm ra phía ngoài mỏm đá, nhìn xuống dòng sông bên dưới, lại thấy chiếc lá kia thành công đáp lên mặt nước.
Và nó vẫn tiếp tục dập dềnh trôi..
Khoảnh khắc ‘trôi’ đó in sâu trong thần thức Minh, như khai mở một điều gì.
Cậu lại tự suy nghĩ đối thoại một mình..
Nếu linh lực cậu đủ mạnh thì như tảng đá kia, sức nước dù mạnh tới đâu cũng không lung lay được, vấn đề là sức mạnh hiện tại của cậu không đủ để làm điều đó.
Cho nên cậu muốn học theo chiếc lá, thuận theo lực mà trôi, trôi mà không giữ, không cố ý điều gì..
Linh cảm lóe lên.
Minh nhanh chóng rút thanh kiếm gỗ ra, phóng xuống nước.
Lúc này đây cậu không hề vận Linh Lực Kiếm Thể, cậu chỉ dùng thân thể bình thường cảm nhận sự va chạm của những dòng xoáy nước bên dưới sông, đánh lên cậu.
Chúng chồng chéo lực lên nhau, dòng nhỏ đánh cậu đi một khoảng chưa xa, thì đã bị dòng lớn hơn từ hướng khác đẩy cậu văng đi một đoạn, rồi dòng lớn hơn nữa lại hút cậu ra xa hơn về một hướng.
Các dòng xoáy lại tự chạm vào nhau, tự triệt tiêu nhau, tự sinh ra dòng xoắn mới..
Trong trạng thái vô cùng minh mẫn, cậu cảm nhận tất cả hất tung cậu tứ phía, dập dìu bên trong làn nước, cậu không hoảng loạn, mà chỉ thấy vi diệu.
Minh mờ mờ cảm được một thức gì đó tồn tại trong trời đất, làm ‘không gian’ diễn sinh ra hết thảy mọi điều này, cậu đang không bị các dòng nước đánh đi các phía, mà cậu đang ở trong sự tương quan của một thứ quy luật nào đó của đất trời..
Từ từ cậu ý thức được bản thân mình bắt đầu tự chuyển động, thần thức cậu như mở rộng vô cùng.
Cậu dần dần có thể cảm nhận được lực đẩy cậu đi bao xa, lực tiếp theo tác động lên cậu sẽ đánh hướng nào, như thể thời gian bị ngưng động lại tịnh tiến trước sau liên tục, chứ không phải chỉ là một dòng chảy xuôi thời gian duy nhất.
Cảm nhận này vi diệu vô cùng.
Minh từ từ làm chủ được phương hướng, không, có lẽ phải nói là cậu cảm thấy mình chính là phương hướng, không có sự khác biệt nào.
Cậu dần dần dung nhập bộ pháp vào, lúc này thậm chí cậu không cần điểm tựa trên mặt đất, mà có thể dùng rất nhiều loại lực tác động khác ở dưới nước để hướng mình di chuyển theo vị trí Thất Tinh.
Thân pháp linh hoạt di chuyển thoăn thoắt bên dưới dòng nước xoáy, kỳ lạ là cậu không sử dụng chút linh lực nào, cậu chỉ thuận theo lực mà trôi đi tới đúng nơi cậu muốn.
Nếu có người quan sát dưới nước lúc này, sẽ thấy cậu bị dòng xoáy đánh lung tung các hướng. Nhưng nếu nhìn kỹ hơn từ trên xuống, sẽ thấy dường như cậu đang di chuyển theo một cung tròn xung quanh những dòng chảy cuộn xoắn này.
Dù có bao nhiêu dòng xoáy diễn ra, dù lớn nhỏ mạnh yếu không đều, đều không thể đẩy cậu, khiến cậu xê dịch ra khỏi cung tròn này được.
Lạ lẫm vô cùng..
Minh dần dần quen thuộc với ‘trạng thái’ này, cũng bắt đầu có thể dung nhập nó vào bộ pháp.
Lúc này, ‘nó’ dường như trở thành vận động vô thức với cậu, dường như cậu không cần để tâm cố ý để thực hiện ‘nó’, mọi thứ cứ như vận động tự nhiên của đất trời vậy.
Tầm mắt Minh hiện đang tập trung chú ý vào điểm xung đột của những dòng xoáy.
Cậu lờ mờ nhận ra, có một điểm giao của tất cả chuyển động của hết thảy dòng xoáy này, chỉ là nó biến chuyển vị trí, thoắt ẩn thoắt hiện, xê dịch liên tục, không yên tại một chỗ.
Minh vừa vô thức xoay vòng quanh những dòng xoáy dưới nước, vừa tập trung tìm ra cái trọng điểm trung tâm thu hút ánh nhìn cậu..
Dần dần cậu có thể ‘thấy hiểu’ sự hiện diện của nó, chỉ là đột nhiên cậu có thể cảm nhận được nó sẽ xảy ra cùng xuất hiện như vậy.
Tức khắc, Minh vung thanh kiếm gỗ về phía trước rồi thu rút lại ngang tầm mắt, trong tích tắc thời gian, cậu vận chuyển Linh Lực Kiếm Thể tới cùng cực.
Một lớp màng như kiếm mang ngũ sắc quang bao bọc cả người lẫn kiếm.
Không chần chừ, Minh bước ra một bước, thuận theo, đâm ra một kiếm.
Lớp màng linh lực dường như tìm ra vị trí vào đúng thời điểm mà nó có thể cắt xuyên qua hết thảy.
Kiếm thế nhanh như tên đâm vào một điểm mờ mịt trong lòng nước.
Bỗng, tất cả như ngưng động lại, mọi dòng xoáy bị mất đi ‘điểm’ của nó, đứt gãy, tự đập vào nhau.
“Ầmmmmmmmm”
Một tiếng nổ vô cùng lớn vang lên.
Nước của dòng thác lớn bắn lên tung tóe, trong khoảnh khắc, không thấy một dòng xoáy nào.
Chỉ trong chốc lát, thác nước như mất đi nguồn nước, chẳng một thứ chất lỏng nào chảy xuống lòng sông bên dưới, y hệt như con thác lớn bỗng nhiên khô cạn, nhìn qua kỳ ảo vô cùng..
Minh tranh thủ phóng lên bờ.
Trước khi đống nước trên trời rơi lại bên dưới hòa vào cùng dòng chảy cũ, rơi xuống bên dưới, cuộn xoắn những bọt trắng, mênh mông..
truyện siêu hay :

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.