Ta Dám Nói Mình Chỉ Là Đang Chơi Trò Chơi Ngươi Có Dám Tin Không?

Chương 67: – Mười Bốn Bước




.
Không chần chừ, Minh bước ra thất tinh bộ.
Nhanh chóng bước chân đạp ra 7 bước lớn, rồi chuyển thành 7 bước nhỏ, cảm giác bộ pháp quen thuộc trờ tới cậu, không dừng lại, Minh hồi tưởng lại hôm qua lúc đánh với Nhật, tay liền huy kiếm, kết hợp giản lược kiếm Thế cùng bộ pháp.
Minh thoăn thoắt biến ảo dưới đáy nước, đâm kiếm, chém, vung, không một chút lực cản nào..
Từng đường kiếm thế của cậu khiến mặt nước bên dưới tạo thành bọt sóng.
Từng thế bước của Minh cũng chém ra dòng nước, khiến cả không gian xung quanh cậu, dòng nước trở nên nhộn nhạo, xáo động liên tục, chúng chồng chéo nhau, nhưng lại không thể tạo cho cậu một chút lực cản nào.
Minh vui thích diễn luyện, quên cả trời đất, cậu chuyển động vòng cung huy kiếm, nhanh và mạnh đến nỗi bên trên mặt nước đã hình thành một xoáy nước, càng lúc càng lớn, càng lớn càng lan rộng.
Cuối cùng khi gần hết linh lực, Minh nhớ kiếm thế của sư huynh ông lão đánh trên thác nước, trong linh cảm xuất thần, cậu dồn linh lực vào kiếm gỗ trên tay, mắt nhìn vào điểm trung tâm giữa vòng tròn nước cậu mới tạo ra.
Trong lúc này tất cả trong tầm nhìn của cậu chỉ còn điểm xoáy nước này.
Đột ngột bước ra một bước, bảy bước liền theo sau, mười bốn bước được hoàn thiện.
Trong khoảnh khắc cậu đâm ra một nhát kiếm vào giữa tâm vòng xoáy.
“Đùnggggg”
Một âm thanh cực lớn vang lên, xoáy nước bị kiếm của cậu chém qua, dường như mất đi kết nối giữa chừng, xoáy nước lập tức tan rã, quán tính xoay tròn của nó bị đột ngột dừng lại, tạo nên một vụ nổ nước, nước bên dưới bay lên không trung.
Khoảnh khắc liền thấy rõ lòng sông hiện ra giữa không gian, không một chút nước nào xung quanh người thanh niên đang cầm thanh kiếm gỗ vừa mới thu tay lại nhét thanh kiếm lại vào hộp sau lưng.
Minh vận dụng linh lực ít ỏi còn sót lại trong người, đạp song trùng thất tinh, lao nhanh vô cùng lên tới trên bờ, trước khi đám nước trên không trung rơi xuống lại bên dưới.
Một cảnh tượng hùng vĩ không tưởng tượng được vừa được cậu tạo ra.


Bước lên tới bờ, thở dốc..
Thì bất ngờ thấy người thanh niên đang nướng cá trong đám lửa, trố mắt nhìn cậu, không dời mắt, thái độ như không thể tin vào mắt mình.
Minh lắc lắc đầu, mệt mỏi từ từ tiến tới chỗ cậu ta, người thanh niên vẫn há hốc mồm, mắt không rời khỏi cậu.
Minh ngồi xuống bên cạnh Nhật, hơi nóng từ lửa làm cậu ‘cảm giác’ ấm trở lại, trong người cũng thấy dễ chịu hơn.
Quay qua vẫn thấy người thanh niên nhìn cậu không dời, con cá trong tay bắt đầu có mùi khét, Minh nhanh chóng giựt lấy con cá đưa nó ra khỏi lửa, không quên nói.
“Cậu làm gì nhìn tôi dữ vậy? Cá khét hết rồi này.”
Chàng thanh niên thì thào đáp lại.
“Anh.. anh.. chiêu vừa rồi.. chiêu vừa rồi.. làm như thế nào vậy, sao.. sao có thể tạo ra một vụ nổ lớn vậy..”
Minh mắc cười về kiểu nói chuyện cà lăm cà giựt này, cậu chỉ vào thanh kiếm gỗ sau lưng, nói.
“Kiếm Thế, một chiêu mới luyện thành nhập môn, uy lực không tệ nha”
“Gì, gì mà không tệ, anh không biết cảnh tượng vừa rồi hoành tráng tới cỡ nào đâu, thậm chí phim kiếm hiệp còn không thể tạo ra cảnh quay đẹp xuất sắc như vậy..”
Như không cần lấy hơi, người thanh niên nói liền tù tì.
Nhất là lúc anh đánh nước bên dưới bay hết lên trời, đứng dưới đáy sông thu kiếm vào sau lưng, rồi thân pháp nhanh chóng đạp đáy sông như đất bằng mà phóng lên bờ trong khi sau lưng nước từ từ rớt xuống..
“Trời ơi.. cảnh tượng đẹp đến như trong võ lâm truyền thuyết luôn..”
“Anh biết không, lúc nãy, nhìn thấy cảnh tượng đó làm tôi có ý nghĩ không muốn làm hòa thượng nữa muốn làm kiếm tu luôn, thật đấy..”
Minh thấy cậu thanh niên lại bắt đầu luyên thuyên, mà cậu chỉ thấy ngược ngạo.
Thông qua âm dương nhãn Minh rõ thấy được linh lực chàng thanh niên cũng tương tự cỡ Luyện Khí tầng 5; trong khi cậu ta là tu sĩ vậy mà lại đi say mê chốn võ lâm phàm giới, cũng không biết sao cậu ta lại đam mê dữ dội như vậy?
Mà Minh cũng không hiểu não cậu ta suy nghĩ thế nào, cậu liền hỏi sang chuyện khác để tránh cậu ta cứ tâng bốc mình, mặc dù là chân thành nhưng nghe nhiều cũng thấy kỳ kỳ.
“Sao cậu lại ngồi nướng cá ở đây, cậu đợi tôi luyện xong để đánh nhau cùng cậu à?”
Chàng thanh niên giật mình.
“Tôi.. tôi.. tôi từ hôm qua.. đã không nghĩ đánh nhau với anh rồi..”
“Hôm nay lại thấy anh tạo ra một cảnh tượng như vậy, anh nghĩ tôi còn dám đòi đánh nhau với anh sao? Tôi không muốn bị anh đánh nha, chỗ sườn tôi còn đau ê ẩm đây này.”
Thấy mặt Minh vẫn thắc mắc, người thanh niên liền cười cười đáp, giọng có chút buồn.
“Tôi tới để từ biệt anh nha, mai tôi phải về lại thành phố H. rồi.”
“Ồ, cậu cũng ở thành phố H. à? Tôi tưởng là cậu ở núi tu luyện cùng sư phụ cậu đấy.”
“Không có, tôi học trường quốc tế, trường cho nghỉ đông có một tuần, mai phải lên chuẩn bị vào học lại rồi, không thì ba tôi chửi tôi chết mất.”
Nghe Nhật giải thích, Minh mới hiểu cách ăn mặc của Nhật từ đâu ra, vì không thể nào ẩn cư trong núi mà ăn bận kỳ quái như mấy đứa trẻ thành thị như cậu ta được.
“Mà anh hỏi vậy, anh cũng ở thành phố H. à?”
Chàng thanh niên hớn hở hỏi Minh.
“Ừ, tôi đi đi về về, lúc trước ở lỳ thành phố, sau với về quê được tầm tháng, mà cũng đi đi về về, không ở đâu cố định lâu” – Minh giải thích.
“Vậy hay quá, anh cho tôi số điện thoại đi, có gì lên thành phố tiện liên lạc, mà anh có dùng mạng xã hội gì không? Nói chuyện cho dễ.”
Minh nghe cậu ta hỏi cũng lâm vào trầm tư, vốn là cậu có dùng 2 trang mạng xã hội, một để cập nhật thông tin với bạn bè, còn một để đăng ảnh cậu chụp, vì cậu vốn thích chụp ảnh.
Nhưng giờ cả hai trang đó mốc meo cả rồi, từ vài năm trở lại đây, cậu ít giao thiệp bạn bè, ít đi chơi, chỉ ru rú ở nhà.
Gần đây cũng không có công việc, lâu rồi cậu cũng không gặp ai, cũng không cập nhật gì trên trang cá nhân, càng không có chụp hình rồi đăng các thứ, đơn giản là cậu không tìm được hứng thú.
Nghĩ là nghĩ vậy, nhưng cậu cũng cho chàng trai kia số điện thoại và địa chỉ trang cá nhân của mình.
Qua ít ngày tiếp xúc, nhưng cậu cảm thấy Nhật không là người xấu, tính tình lại có chút thẳng thắng cùng phóng khoáng, nói chuyện với cậu ta cũng thoải mái dễ chịu, còn cái não cậu ta thì tạm không nhắc tới cũng được.
Đưa cho cậu ta thông tin liên lạc xong, bỗng nhiên cậu ta gỡ xuống bên hông mình một cái túi đeo; dạng có hai đầu móc, ở trên móc vào thắt lưng, ở dưới mắc vào bắp chân, khiến túi ôm sát vào một bên hông người, như kiểu túi đựng súng của cao bồi được cách điệu theo một cách rất huyền huyễn, thời trang, cùng ngầu lòi.
Đưa cho Minh, cậu trai lên tiếng.
“Tặng anh này, coi như quà chia tay, tôi thấy anh hay để điện thoại trong túi, vừa cấn vừa cản trở vận động mạnh. Tôi từ lúc luyện tập võ công, đặt may cái túi này, bỏ đồ các thứ linh tinh vào, vừa mang bên mình rất tiện, lại không ảnh hưởng vận động.”
Vốn Minh cũng đã nghĩ đến việc này từ lâu, vì bỏ điện thoại trong túi quần có chút bất tiện thật, mà Minh lại cũng rất thích ngoại hình và kiểu đeo của túi này, với cả thấy ánh mắt vô cùng chân thành của người thanh niên, nên cậu rất vui vẻ nhận, nói.
“Cảm ơn cậu, tôi rất thích cái túi này, tôi hiện không có gì phù hợp đáp lễ cậu, coi như tôi nợ, sẽ đưa sau cho cậu..”
Chưa nói xong, cậu ta đã cắt ngang.
“Xùy, có gì đâu mà đáp với chả lễ nha, chỉ cần anh chịu đánh nhau với tôi là được rồi, tôi sẽ không thua, lên thành phố tôi sẽ tập luyện chăm chỉ, chờ ngày tái đấu..” – Giọng người thanh niên vô cùng hăng hái, cùng nụ cười trên mặt cậu ta cũng làm Minh cười theo.
Trời đêm lành lạnh được xua tan bởi đám lửa đỏ rực ấm nóng, tiếng cười nói vang vang, tiếng than hồng vỡ ‘lách tách’ cùng khói bay mờ trắng không gian.
Thời gian cứ như vậy trôi qua..
Đa thể loại, đa vũ trụ, diễn biến nhẹ nhàng, nhân vật chính phát triển chậm rãi về sau mới buff bẩn, có vui có buồn, truyện hậu cung ai dị ứng tránh hộ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.