Ta Dám Nói Mình Chỉ Là Đang Chơi Trò Chơi Ngươi Có Dám Tin Không?

Chương 62: – Kiếm Phôi




.
Không chỉ vết bùn làm cậu mờ mịt, cậu biết đây là do ngón tay sư huynh ông lão chạm vào trán cậu để lại, nhưng rõ ràng cậu không nhìn thấy điều đó diễn ra.
Cùng với khi ông hỏi cậu thấy rõ bao nhiêu phần, thật tình cậu chỉ thấy ông ấy bước ra duy nhất một bước chân, lúc ấy cậu cảm giác được không gian bị hút vào phía ông.
Khoảnh khắc bước chân ông ấy chạm xuống mặt đất, thời gian như ngưng đọng lại, tiếp theo thì ông biến mất, rồi ngay lập tức xuất hiện sau lưng cậu.
Hỏi cậu thấy rõ bao nhiêu phần, cậu hoàn toàn không thấy được gì hết a..
Như nhận ra sự mờ mịt của Minh, giọng người đàn ông lại vang lên.
“Đây chính là lý do tại sao ta bảo cậu phải học bộ pháp, vì hiện cậu không thể học được một Kiếm vừa rồi, nên bây giờ ta sẽ hướng dẫn cậu một thế kiếm giảng lược lại, kết hợp cùng bộ pháp, có thể bắt chước một phần nhỏ bé vô cùng của Kiếm khi nãy..”
Dừng lại một chốc, nhìn Minh, ánh mắt người đàn ông, lấp lánh, sau tiếp tục nói, giọng chân thành.
“Nhưng dù chỉ là mượn tạm bộ pháp luyện kiếm thế, nhưng cậu phải nhớ một điều, đây là Khẩu Quyết cũng là Tâm Quyết, không lúc nào được quên.”
Ông bắt đầu niệm khẩu quyết, thái độ nghiêm trang vô cùng.
“Kiếm Tức Tâm, Tâm Tức Kiếm, Tâm Hướng Đến Đâu, Kiếm Theo Đến Đó, Kiếm Chỉ Đến Đâu, Tâm Theo Kiếm Đến.”
Những lời nói như tiếng sấm nổ vang vang trong thần thức, cắm sâu vào nội tâm Minh, cậu lờ mờ nhận ra điều gì, nhưng cũng lại vô cùng mờ mịt không sao nắm bắt được.
Cậu lại chìm vào trong một cảm giác rộng lớn xa xăm khôn cùng của tất cả mọi thứ.
Hoàn toàn không nhận ra thanh kiếm gỗ đeo sau lưng đang rung lên, điện thoại trong túi cậu cũng vậy.
Sư huynh ông lão lấy làm ngạc nhiên nhìn mọi việc đang diễn ra, rồi dường như nhớ lại sư đệ mình, có điều hiểu ra, không suy đoán nữa, chỉ im lặng quan sát cậu.
Chẳng biết qua bao lâu, Minh mới từ trạng thái kỳ lạ thoát ra, vẫn là không nắm bắt được gì, nhưng có cảm giác được gần lắm, gần lắm, sắp chạm vào một thứ gì đó.


Cậu nhớ lại hoàn cảnh mình, nhìn lên bầu trời, sắc nắng đã ảm đạm, chiều sắp xế tà.
Không ngờ là cậu đứng yên đây đã qua lâu như vậy, vậy mà cậu chỉ cảm thấy như tích tắc giây lát trôi đi..
Suy nghĩ trong đầu chắc là sư huynh ông lão đã đi mất rồi, thì đằng sau cậu lại vang lên.
“Tỉnh ngủ rồi à, tỉnh rồi thì tiếp tục học, tranh thủ dạy xong trước khi tắt nắng, ta còn về ăn cơm sư đệ nấu”
Minh hoảng hồn, vì cậu hoàn toàn không nhận thấy người đàn ông trung niên bên cạnh mình.
Nếu nói trường hợp ông lão vì công pháp đặc biệt, thì ít nhất có thể cậu còn cảm nhận ông lão tu vi cỡ luyện khí, còn vị sư huynh ông đây thì cậu hoàn toàn không cảm nhận được chút linh lực ba động nào.
Ông ta thi triển kiếm thế, cậu cũng không thấy linh lực được toát ra, mà nói ông như phàm nhân thì lại hoàn hoàn không hợp lý, như kiểu có gì đó, làm cậu bỏ qua sự hiện diện của ông ta, khó diễn tả vô cùng.
Đoạn người trung niên nói xong, ông ta lại nhặt lên một nhánh cây còn nguyên lá, còn mỏng manh hơn cả nhánh cây hôm trước ông sử dụng thay kiếm.
Người đàn ông cầm nhánh cây đi tới trước cậu một khoảng cách rồi dừng lại, ông ta bắt đầu đẩy cành cây về phía trước rồi rút tay thu lại, ngang tầm mắt mình.
Minh lúc này lại thấy ông ta chuẩn bị bước ra một bước như lúc nãy, cậu lại càng tập trung quan sát.
Tiếp theo đó, chân ông ta đạp xuống mặt đất, nhưng, hoàn toàn không có gì xảy ra.
Ông bước tới cậu, từng bước một, chậm rãi, bàn tay nắm nhánh tay cũng từ từ theo động tác bước của ông ta mà được đẩy về phía trước.
Mãi cho tới khi đầu nhánh cây chạm vào giữa trán cậu, ông ta giữ thế, dừng lại, nói.
“Đó, động tác có vậy thôi, quan trọng là làm sao rút ngắn khoảng cách trong thời gian nhanh nhất, thu lại khoảng cách, đâm một kiếm, xuyên qua Ấn Đường, xong, kết thúc, vậy thôi.”
Nói rồi ông ta thả nhánh cây xuống, bước đi qua cậu về hướng rừng cây về lại nhà, trước khi biến mất sau đám cây, cậu nghe 1 câu vọng lại, cuối cùng.
“Nhớ kỹ, Tâm đến thì Kiếm đến, hiểu à?..”
Minh mặt đen lại, còn không nhận ra ông ta đang trêu chọc mình, thì cậu quá ngu rồi, vì tiếng cười của người đàn ông đang vang khắp núi rừng, khiến cậu có chút rờn rợn, lông tóc cũng dựng ngược cả lên.
Minh lắc lắc đầu, thở dài.
Ráng hồi ức lại những gì xảy ra, mọi thứ diễn tiến quá nhanh, cứ như thể cậu bị vất vào một vùng không gian nào đó, vừa mới bị lôi lại, đầu óc trống rỗng mờ mịt.
Qua lúc lâu sau vẫn không có kết quả gì.
Cậu bất giác, cuối người nhặt nhánh cây người đàn ông kia vừa quăng lại bên cạnh mình, tay vừa chạm vào cầm lên thì như bị tác động ảnh hưởng, khiến nó bắt đầu tan biến ra thành bụi gỗ bay bay trong không gian nắng chiều phai, màu cam sậm.
Mà dường như lúc cành cây tan đi, có một thứ gì đó như thần thức truyền vào đầu cậu.
Những đoạn khẩu quyết mờ mịt, phát ra ánh sáng bay lượn trong không gian thần thức của Minh một vòng trước khi hòa tan hoàn toàn dung nhập vào thần thức cậu.
Đột ngột cái cảm giác mờ mịt lúc sáng lại quay lại, trạng thái đặc biệt, rỗng trống nhưng mở thoát, mênh mông, lại bất ngờ xâm chiếm lấy toàn bộ tâm thức cậu.
Rồi rất nhanh những đoạn khẩu quyết mờ mịt lúc nãy vừa vào đầu cậu lại như một tiếng gõ làm cậu nhận ra điều gì đó, đạp mạnh bức màng chắn mờ mịch, xuyên qua cánh cửa vô hình tâm thức, chạm lấy một thứ gì đang trôi nổi trong không gian..
Phiêu phù, không rõ ràng, lại phát ra đủ loại ánh sáng, với rất nhiều cảm giác khác nhau..
Có sắc bén, có chậm rãi, có siêu tốc, có sát khí, có phục hồi..
Minh cố gắng vượt qua sự trì kéo của nguồn lực vô hình nào đó, chỉ muốn kéo cậu xuống, cậu vùng vẫy trong vùng tâm thức, duy nhất có mong muốn, khao khát là chạm lấy thứ ánh sáng đang trôi nổi trước mặt cậu kia.
Bỗng đột ngột nhớ lại lời sư huynh ông lão nói, cậu bắt đầu lẩm bẩm.
“Kiếm tức Tâm, Tâm tức Kiếm, Tâm hướng đến đâu, Kiếm theo đến đó, Kiếm chỉ đến đâu, Tâm theo Kiếm đến.”
“Tâm tức là Kiếm..”
Tiếng nói phát ra trong ý thức cậu, như một sức mạnh vi diệu, tác động đến thần thức của Minh lúc này.
Làm thần thức cậu dường như được tiếp thêm sức mạnh, khiến sức lôi kéo kia trở nên yếu ớt đi rất nhiều, Minh liền tranh thủ thời gian, quyết ý, phóng đến chụp lấy khối sáng đủ màu đủ loại cảm giác kia..
“Kiếm tức là Tâm..”
Đột ngột đám ánh sáng từ từ co rút lại, dần dần thành hình.
Một phôi kiếm ánh sáng như thể kim loại vừa được nung đỏ, lấy ra đập thành hình dạng ban sơ của một thanh kiếm, xuất hiện trong tay cậu, trước khi hòa tan thành rất nhiều điểm sáng dung nhập vào bản thể Minh.
Tiếp theo sau đó.
Không gian dường như mất đi sức mạnh giữ nó tồn tại, dần dần tiêu biến đi.
Lực nâng của nó cũng không còn, làm thần thức cậu mất điểm tựa, bắt đầu rơi, rơi xuống..
Vùng không gian càng mờ mịt, càng tối đen, mọi thứ lao xuống quá nhanh, khiến cậu không nhìn rõ nơi đây là gì, chỉ loáng thoáng thấy những hình thể to lớn phiêu phù ở xa, rất xa..
Rồi rất nhanh, cảm giác quay trở lại thân thể xâm chiếm lấy toàn bộ ý thức cậu, cậu biết cậu lại vừa thoát ra khỏi trạng thái ấy, mà kỳ lạ là người cậu đang bị rung lắc dữ dội.
Định thần nhìn lại thì mới thấy người thanh niên hôm qua đang đứng bên cạnh rung mạnh vai cậu, vừa rung vừa nói.
“Này, này, anh có sao không? Anh ơi, tỉnh lại, tỉnh lại!”
truyện siêu hay :

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.