Ta Dám Nói Mình Chỉ Là Đang Chơi Trò Chơi Ngươi Có Dám Tin Không?

Chương 187: – Tàu Tốc Hành Hogwarts.




.
Sáng thứ sáu, thời tiết tuyệt đẹp, mang theo hơi lạnh se mát, Minh đêm qua ngủ một giấc ngon lành, tỉnh lại tinh thần và thể xác đều hoàn mỹ, thoải mái vô cùng.
Cậu vừa luyện kiếm bộ, cũng vệ sinh cá nhân xong hết thảy, chọn mặc một bộ quần jean ôm dài phối cùng áo thun trơn đơn giản, bên ngoài tròng thêm cái áo khoác sáng màu, làm cậu càng trông sáng lạng, tươi trẻ hơn rất nhiều.
Lúc này cậu đang uống trà cùng với Lam Thảo ngoài vườn, sau khi ăn sáng xong, cũng vừa nghe cô nói qua.
“Em đã chuẩn bị xong đồ đạc hết chưa, nhớ đừng quên gì đấy nhé.”
“Chị yên tâm, em đã soạn đồ từ tối qua, sáng nay còn kiểm lại một lần, không thiếu thứ gì.” – Nói xong, Minh cũng hớp một ngụm trà nóng, cảm giác ấm áp tràn xuống bụng, dễ chịu đến khoan khoái trong người.
“Biết em thích uống trà, chị có chuẩn bị cho em một bộ ấm chung, cùng với loại trà ‘thiết quan âm’ mà em yêu thích.”
Nói xong cô cũng lấy từ trong túi ra lỉnh kỉnh một bình đất nung nhỏ, đi kèm với 4 cái chung, và một bịch trà lá đã sấy khô.
Minh nhận lấy trong sự ngạc nhiên, bởi lẽ bộ ấm chung mà Lam Thảo đưa mình cũng là một bộ tử sa, vô cùng đắt đỏ.
“Em cảm ơn chị nhiều ạ.” – Cậu cũng không biết nói sao, chỉ có thể cảm ơn mà thôi.
“Có gì đâu, chị em với nhau, không cần cảm ơn chị.”
Lam Thảo mỉm cười hòa ái nhìn Minh, chỉ mấy ngày tiếp xúc ở cùng, tuy là không nói chuyện quá nhiều, nhưng cô cảm nhận được cậu là một người thông minh, lại hiểu chuyện, ở cạnh cậu cô cũng thấy rất thoải mái.
Chợt, Lam Thảo nhìn đồng hồ trên tay, vừa đứng dậy vừa nói.


“Bây giờ đã qua 10 giờ, tàu khởi hành lúc 11 giờ, nhà mình cũng gần ga xe lửa, bây giờ bắt đầu đi là hợp lý.”
Minh cũng đứng dậy, theo Lam Thảo ra bên ngoài cửa chính, đã có chiếc Bentley đen cùng người tài xế quen thuộc chờ sẵn..
Đường phố ngày hôm nay có vẻ đông hơn mọi khi, mà cũng đúng vì hôm nay toàn thể học sinh đến trường, chiếc xe chạy một lúc đã đến ga King Cross.
Từ bên ngoài, Minh đã tinh ý phát hiện những gia đình đẩy những chiếc xe đẩy bên trong chứa tùm lum những món đồ kỳ lạ, có vạc to, có kính thiên văn, có lồng nuôi đủ loại con vật; họ ngang nhiên đi qua đám người bình thường, mà không một ai chú ý đến sự lạ lùng của họ.
Tất nhiên là do hiệu quả của lớp màn kết giới khổng lồ bao phủ toàn bộ nhà ga và khu vực xung quanh rồi, điểm này lúc trước mấy ngày Minh có đến đây tham quan, đã nhận ra.
Minh cùng Lam Thảo bước xuống xe, cũng hòa vào đám người đẩy xe kỳ lạ kia, đi về hướng sân ga số 9 và 10.
Từ xa Minh trông thấy những người đẩy xe kia, đã một mạch liền lạc, đẩy thẳng xe của họ vào bức tường giữa sân ga số 9 và 10, rồi biến mất ngay lập tức, mà người thường đi lại xung quanh, không hề phát hiện ra trước đó ở đây đã có một hiện tượng siêu nhiên xảy ra.
Minh cũng quan sát kỹ, xung quanh khu vực này cũng không hề có một camera theo dõi nào, hẳn là bộ pháp thuật đã ra tay.
Một lúc sau cũng đến lượt Lam Thảo và Minh, cô nắm tay cậu, đi thẳng một cách dứt khoát, không e ngại đụng vào bức tường gạch đỏ trước mặt, quả nhiên là không có chuyện bị đập đầu phản ngược trở lại, mà cả hai dễ dàng xuyên qua bên kia bức tường.
Nhìn khung cảnh hiện ra trước mặt, cậu có chút choáng ngợp.
Lúc này nhà ga King Cross không phải là chỉ có 2 mái vòm cung như cậu thấy lúc tham quan, mà có tới tận 3 mái vòm cung, cậu đang đứng chính là ở mái vòm cung chính giữa.
Xem qua liền có thể suy đoán, đây là hiệu quả cả bùa chú mở rộng không gian, cùng kết giới che mắt, khiến phàm nhân không thể nào tưởng tượng nổi nơi này tòa nhà chính là 3 mái vòm; cùng với có một sân ga bí mật, vẫn luôn tồn tại ở đây từ rất lâu rồi, mà trên cao bức tường mà cậu vừa mới xuyên qua còn đề chữ ‘Sân Ga 9 ¾’.
Ở trước mắt Minh, cách không xa là toa tàu, được kéo bởi một đầu máy xe lửa màu đỏ, chạy bằng hơi nước, theo đúng kiểu cổ, đang bốc nghi ngút khói trắng muốt lên trên.
Trước đầu tàu có tấm biển đề ‘Tàu Tốc Hành Hogwarts’, cùng với huy hiệu của trường và tất nhiên xe lửa này cũng không tầm thường, cả nó và đường ray đều bị bao bọc bởi một lớp năng lượng tương tự khu vực sân ga.
Lúc này, khung cảnh hoàn toàn ồn ào, náo nhiệt, bởi rất nhiều phụ huynh đang giúp chuyển hành lý của con mình lên tàu; tiếng nói chuyện, cười đùa, tranh cãi.. tất cả tạo nên một khung cảnh ngày tựu trường, hệt như lúc trước khi cậu xem phim Harry Potter vậy.
Cũng làm cậu cảm thán trong lòng không thôi.
Nhất là khi quan sát bằng thần thức, dù trước đó đã biết rằng những ma pháp sư ở đây được ưu ái, nhưng bây giờ quan sát trực tiếp.
Hơn cả ngàn ma pháp sư tụ họp lại một chỗ, cả học sinh lẫn cha mẹ anh chị em, tạo nên một vùng năng lượng khổng lồ, trong thần thức Minh lít nha lít nhít những thanh trạng thái, mà thanh năng lượng đều là Pháp Nguyên, từ thấp cho đến cao.
Làm Minh có chút rùng mình, rất nhanh xem một lượt xem có điểm bất thường nào không, rồi liền đóng lại thần thức, không xem nữa.
Lam Thảo sau khi đưa vé tàu cho người soát vé, quay sang qua nhìn Minh, cô thấy cậu không quá lâu liền lấy lại bình tĩnh, cũng thầm khen trong lòng.
Bởi lẽ cảnh tượng phía trước quá ‘khủng bố’, thậm chí là người của Hội Đồng, cô cũng chưa bao giờ được thấy nhiều tu sĩ Nguyên Thạch Thần Đàn như lúc này, khiến trong lòng cũng ‘lăn tăn’ không yên, chỉ là bên ngoài không để lộ ra mà thôi.
Lam Thảo nhìn Minh, cố nở một nụ cười thật tươi, giấu đi ‘nỗi khiếp đảm’ trong lòng, cô móc trong túi ra một cái vali nặng uỵch, cùng một cái túi rút nhỏ hơn, đưa cả cho Minh rồi truyền âm nói.
“Trong vali có 1000 galleons, để em dùng phòng khi có việc, còn túi nhỏ có 50 galleons để tiêu xài vặt vãnh, nhớ là có chuyện gì liền phải báo cho chị biết đấy.”
Minh nghe cô truyền âm xong, cũng liền cẩn thận cất vali vào túi đeo hông, tránh những chuyện không đáng phát sinh; còn túi rút nhỏ thì bỏ trong túi áo khoác, để tiện trên xe có tiêu xài gì.
Lam Thảo thấy cậu cẩn thận như vậy, cũng gật đầu thêm điểm.
“Em lên tàu đi, kẻo trễ, nhớ tối nay gọi cho chị nhé.”
Minh gật đầu, rồi vẫy tay chào tạm biệt Lam Thảo, sau đó chen cùng đám học sinh, với đủ độ tuổi, cùng muôn hình vạn trạng kiểu quần áo..
Tất nhiên là cũng chia làm 2 phe, phe thuần huyết tụ lại một chỗ; phe ăn mặc như muggle hiện đại thì chiếm số đông, lại cũng đi cùng nhau.
Trong lúc những người khác vất vả, người thì kéo lê đống vali nặng nề, kẻ lại đang cố gắng chất hành lý của mình vào toa; thì Minh với lợi thế không kéo theo gì, len qua đám người cùng hành lý, đã rất nhanh tìm được một toa trống ở cuối xe lửa.
Ngồi vào ghế đệm êm ái bên trong gần sát cửa sổ, quan sát toa tàu rộng bất thường, rõ ràng là được dùng bùa chú mở rộng, mỗi bên băng ghế đệm có thể ngồi 3 người, 2 bên là tổng 6 người, trang trí cổ điển và tinh tế.
Minh lúc này mở cửa kính, nhoài đầu ra, nhìn thấy Lam Thảo cũng đang ngó nghiêng dòm tìm cậu, chỉ thoáng chốc sau cô liền nhìn thấy cậu, cô cũng nhanh đi lại phía cuối toa tàu.
“Chị đừng lo, về nhà nghỉ ngơi đi, em không có việc gì đâu, tối nay em sẽ gọi thông báo cho chị tình hình ở trường ạ.”
Lam Thảo bên ngoài nghe tiếng la của cậu, bởi nơi này quá ồn ào, cô mỉm cười, trong lòng cũng thấy một chút ‘xốn xang’, đột nhiên cảm giác đang thật sự đưa đứa em mình đi học xa nhà vậy.
Cô cảm thán trong lòng, rồi gật đầu ra hiệu với Minh, để cậu biết cô đã hiểu, nhưng mà cô cũng không rời đi mà vẫn đứng đấy nhìn cậu.
Đúng lúc này, phía sau truyền đến tiếng nói, âm thanh nghe có phần thanh nhẹ, như tiếng chuông ngân..
“Ồ, tôi không nghĩ là toa cuối lại có người cơ đấy!”

truyện siêu hay :

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.