Ta Dám Nói Mình Chỉ Là Đang Chơi Trò Chơi Ngươi Có Dám Tin Không?

Chương 182: – Tham Quan Một Vòng Thành Phố L.




.
Qua hành lang nhỏ, đi vào lại bên trong tiệm rượu, Lam Thảo cùng cậu cũng chào tạm biệt Hannah người phụ nữ chủ quán, đang bận túi bụi vì lượng khách đông vào dịp cuối tuần này.
Lam Thảo còn hẹn qua tuần sẽ lại ghé, rồi hai người đi bộ ra ngoài về phía chiếc xe đen đã chờ từ lúc đầu.
Xe hơi vừa lăn bánh, nhìn thấy vẻ mặt ngập ngừng của Minh, Lam Thảo cười, nói.
“Em có việc gì muốn hỏi thì hỏi đi, có gì đâu mà lúng túng như vậy?”
Nghe Lam Thảo mở lời, Minh vui mừng nói.
“Lúc nãy nghe ông cụ Ollivander nói về ‘pháo lép’, về chị, em tò mò vô cùng..”
Thấy Minh lại ấp úng không nói thành câu, cô liền tiếp lời.
“Em muốn hỏi chị có thể dùng được thần chú nơi này không? Đúng không?”
Thấy Minh gật đầu, lam Thảo cũng giải thích.
“Chị có tìm hiểu qua, đúng thật là chị giống ‘pháo lép’ trong Giới này, không thể sử dụng thần chú ở Giới này thi pháp, nhưng mà chị có được cường độ năng lượng mạnh mẽ vì do chị có tu luyện công pháp tu Thần giả thôi, cũng không có gì đặc biệt..”
“Mà cũng phải nói rằng chị có thể truyền năng lượng vào đũa phép, dùng đũa phép để thi triển thuật pháp tu Thần cũng mạnh mẽ hơn so với pháp khí bình thường nhiều..”
Minh nghe câu trả lời, cũng giải tỏa được thắc mắc trong lòng, nhưng mà vì cớ gì lại giống pháo lép, thì cậu cũng chịu.
Bởi lẽ là cậu chưa gặp một pháo lép nào, nhưng nhớ tới trong trường Hogwarts có một vị, cho nên cũng định bụng sẽ kiểm tra sau khi vào trường..
Chỉ một lát chiếc Bentley đen đã chạy lại về khu vực Mayfair nơi căn nhà cổ, Lam Thảo vừa bước xuống xe, thì Minh còn ngồi bên trong đột ngột cất giọng nói ra.
“Chị, em có thể đi một vòng xem thành phố này không? Em chưa đến đây lần nào, cũng tò mò ở đây có gì ‘đặc biệt thú vị’ không?” – Những chữ cuối câu, Minh nói ra có phần nhấn mạnh.
Lam Thảo vô cùng thông minh liền hiểu là cậu muốn thăm dò một vòng nơi đây, cũng gật đầu đồng ý, trả lời lại.


“Em đi chơi đi, nhưng nhớ là cẩn thận đừng xảy ra chuyện gì nhé, sắp nhập học rồi, có tài xế chở em đi, có việc gì em có thể nói với anh ấy. À! Chị nhớ là ở thành phố L. này có tòa Whitehall, rất nổi tiếng, em có thể đi tham quan.”
Minh làm sao không hiểu cách nói của Lam Thảo, cũng là bảo cậu phải cẩn thận đừng để bị lộ ra thân phận, cũng nhấn nhá Whitehall là một nơi đặc biệt, cần phải chú ý.
Thế là Minh cũng gật đầu đồng ý, đóng lại cửa xe, cũng nói anh tài xế chở đến Whitehall.
Từ đường Brick nơi cậu ở, đi xuyên qua con đường công viên rất lớn, băng qua khu cung điện Buckingham, lại qua một công viên nữa, ra lại con đường với rất nhiều tòa nhà cổ bên ngoài gần mé bờ sông Thames, đi thêm một chút đã thấy Whitehall từ đằng xa.
Minh nhớ rõ đã thấy qua kiến trúc khu này trong phim Harry Potter, mà nơi này cũng chính là trụ sở của Bộ Pháp Thuật vương quốc A.
Trong thần thức xem bản đồ, mới khâm phục việc chọn địa điểm ở của Hội Đồng, vốn khu vực cậu ở rất gần khu Hẻm Xéo, cũng cách không xa Bộ Pháp Thuật, hoàn toàn có thể ‘dễ dàng’ theo sát hoạt động của phù thủy cùng pháp sư ở những nơi này.
Vừa cảm thán trong lòng, vừa từ xa quan sát bằng âm dương nhãn, đã thấy trong dãy những tòa nhà có phần giống nhau của khu Whitehall này, có một tòa nhà với đặc trưng là những tòa tháp mái vòm tròn, mà phần bên dưới lòng đất của tòa nhà lại phát ra một trường năng lượng vô cùng khổng lồ.
Hiển nhiên là Bộ Pháp Thuật nằm bên dưới lòng đất, cậu không biết cách vào, cũng nhìn xung quanh không thấy người có đặc trưng phép thuật nào, nên cũng là bó tay.
Mà ngẫm nghĩ lại, đã gọi là Bộ Pháp Thuật thì làm gì có dạng dễ dàng vào ‘tham quan’, cho nên cũng nhanh xốc lại tinh thần, suy nghĩ một lát, rồi nhờ anh tài xế, lái đi xem những nơi nổi tiếng ở thành phố này.
Thành phố L. cuối tháng 8, thời tiết mát mẻ, thích hợp du lịch cho nên là khách rất đông, Minh đi dạo một vòng khắp nơi, người tài xế, cũng tháp tùng đi bên cạnh, vừa làm công việc giới thiệu từng nơi, cũng vừa phụ trách trả tiền cho cậu.
Nói ra cũng ngại vô cùng, trong người cậu không có một đồng Bảng nào cả, mà người thanh niên mặc vest đen người của Hội Đồng phụ trách lái xe này, nhập vai vô cùng chuyên nghiệp, cũng làm tròn bổn phận người giúp việc trong gia tộc cậu, không để lọt chút sơ hở nào.
Minh hoàn toàn đóng vai một đứa trẻ 11 tuổi, mới đến thành phố này, vui chơi quên trời đất, cũng ăn trưa rồi mua một số thứ linh tinh.
Hiện cậu đang đi dạo tản bộ bên bờ sông Theme, nhìn dòng người qua lại, đột ngột như nhớ ra điều gì, liền nhờ người tài xế chở mình đi tham quan ga xe lửa King Cross.
Sau tầm gần 20 phút ngồi xe, đã thấy nhà ga với nền gạch màu vàng nâu, đặc trưng kiến trúc hai cửa sổ mái vòm kính từ đằng xa.
Phải thấy tận mắt thấy nơi này cậu mới hiểu tại sao mỗi năm tới ngày đầu tháng 9, nơi ga này tập trung số lượng lớn phù thủy và pháp sư, cùng lỉnh kỉnh những đồ vật kỳ quái mà không một ai thắc mắc điều gì.
Vì rõ ràng toàn bộ nhà ga, và cả khu vực khá rộng lớn xung quanh, đều bị bao phủ bởi một lớp kết giới, Minh đoán hẳn là có tác dụng làm cho người thường phớt lờ đi sự xuất hiện của những hiện tượng kỳ quái, nhất là ma pháp sư; vì nếu không thì làm sao suốt nhiều năm qua, nơi này làm tàu vận chuyển ma pháp sư nhỏ tuổi đến trường mà không bị người thường phát hiện cơ chứ.
Minh không bỏ lỡ cơ hội mà liền đi vào trong, tất nhiên là người tài xế đi tháp tùng kế bên, bên ngoài là phù hợp bởi một đứa trẻ nên có người lớn theo cùng, mà bên trong còn có ý đồ là theo sát, không để cậu làm ra những hành vi bại lộ thân phận.
Minh cũng không để ý chuyện này, mà đi lòng vòng một hồi, mục đích là đi lên phía hành lang trên cao, dễ dàng xem được khung cảnh các khu vực ga bên dưới.
Cậu với thần thức vượt trội tất nhiên là biết đường đi một lèo thẳng đến, nhưng lại cố tình đi lung tung, để không bị phát hiện mình quá rành rẽ nơi này.
Từ trên cao, cậu đã thấy sân ga số 9 và số 10 bên dưới, ngăn cách ở giữa có dãy tường lớn, mà toàn bộ đều bị bao phủ bởi một lớp màn năng lượng, Minh đoán chừng đây là ngõ vào sân ga 9 3/4.
Sau đó cậu lại đi loanh quanh khu vực nhà ga một vòng, rồi mới rời đi, trong sự thỏa mãn vô cùng.
Cũng tiếp tục nhờ người tài xế chở đi loanh quanh, mãi cho đến khi về tới nhà thì trời đã về tối.
Minh bước vào nhà với sự chào đón của vị quản gia, đằng sau cậu thì người tài xế tay xách nách mang, cầm theo một đống thứ linh tinh mà cậu đã mua, cũng giúp cậu mang lên trên phòng, tất nhiên là Minh cũng không quên cảm ơn, vô cùng lễ phép.
Vị quản gia dẫn Minh vào phòng ăn, nơi Lam Thảo đã chờ sẵn, mà đồ ăn tối cũng mới vừa được bưng lên, thịt nướng, tôm sốt, ăn cùng bánh mì và súp.
Vừa thấy cậu ngồi xuống, Lam Thảo đã nói qua.
“Chuyến tham quan hôm nay của em thế nào?”
Minh hiểu ý vị của câu hỏi này, liền đáp.
“Cũng vui ạ, đi tham quan thăm thú khắp nơi, chỉ tiếc là không thấy điều gì thật sự đặc sắc cả.”
Lam Thảo cũng hiểu ý cậu là không tìm được manh mối gì thêm, cũng an ủi.
“Không sao mà, sắp tới nhập học, chắc chắn em sẽ gặp được rất nhiều điều thú vị, có gì nhớ kể cho chị nghe, chị cũng muốn biết em chị trải qua thời gian ở trường như thế nào.”
Cậu nghe được ý tứ của cô, bảo cậu đến trường, có phát hiện gì lạ nhớ liên lạc về nhà ngay, cho nên cũng gật đầu.
Lam Thảo rất ưa thích sự thông minh của Minh, nói chuyện với người có ‘đầu óc’, cũng không cần phải giải thích nhiều lời.
Ăn xong buổi tối, lại ngồi uống trà cùng Lam Thảo, nói chuyện bâng quơ, như hai chị em trong một gia đình bình thường giao lưu với nhau, tất nhiên là hai người không uống loại trà Anh, mà uống trà mang từ trong nước sang, pha trong ấm đất nung.
Mà thiệt là lúc Minh nhìn qua chiếc ấm cùng chung trà, loại đất nung không tráng men, mang theo ánh thiết ám tím, khi uống vào hương vị nồng đượm, dư vị nghe ra một mùi hương riêng biệt, thậm chí chỉ là khi rót nước sôi để ủ bình.
Vốn cậu có thói quen uống trà, nhiễm từ ba mình, nên cậu biết chiếc ấm trà và những chung trà cậu và Lam Thảo đang dùng đây là loại tử sa nổi tiếng đắt đỏ, cũng là trân bảo trong giới thưởng trà.
Vừa uống trà cũng vừa cảm thán sự ‘chịu chơi’ cùng gu uống trà của Lam Thảo.
Nếu là bình thường thì cậu sẽ ngồi uống trà, cùng thưởng thức loại ấm tử sa này cả một đêm, nhưng mà hiện trong lòng cậu lại vô cùng sốt ruột, và tò mò về thế giới ma pháp này.
Nên chỉ ngồi uống một lúc với Lam Thảo, liền xin phép cô về lại phòng.
Lam Thảo nhận ra sự nôn nóng của Minh, cũng đoán được lý do, nên cô cũng không có giữ cậu lại, chỉ nói sang.
“Về phòng nhớ tắm rửa rồi xem gì thì xem, mà nhớ cũng đừng thức khuya quá đấy, cũng sắp nhập học rồi.”
Minh nghe ra giọng cô, hệt như một người chị dặn dò đứa em mình, cũng đủ hiểu cô đã đoán được mình nóng lòng vì gì, nên liền gật đầu, rồi đi vội lại lên phòng, trong cái lắc đầu đầy trìu mến của Lam Thảo đằng sau lưng.
Vừa lên phòng, Minh đã cởi hết quần áo, cũng vào nhà tắm, tắm thật lẹ, tắm xong dùng năng lượng hong khô người, rồi phóng lên giường, lấy từ trong túi đeo hông của mình ra, đống sách cùng cây đũa phép mà lúc trưa đã mua, xếp đầy ở trên giường.
Cũng may là giường của ngôi nhà cổ xa hoa lộng lẫy này vô cùng lớn, nên cũng dư không gian xếp đầy được mớ sách.
Minh nhìn qua một lượt chúng, cậu xếp theo thứ tự từng năm học, năm hai vốn dĩ là không khác với sách năm nhất, những năm sau thì tăng thêm vài cuốn, số lượng cũng không quá nhiều.
Nghĩ một chút, liền nhanh tay lấy quyển sách cực kỳ dày, nằm ở hàng trên cùng, thuộc về năm học thứ nhất, bên ngoài đề tựa ‘Lịch Sử Ma Pháp được viết bởi giáo sư Bathilda Bagshot’..
truyện siêu hay :

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.