Ta Dám Nói Mình Chỉ Là Đang Chơi Trò Chơi Ngươi Có Dám Tin Không?

Chương 174: – Chủ Nhân Mới Của Tiệm Cái Vạc Lủng.




.
Thấy một cô gái xinh đẹp nhưng vẻ ngoài lạnh lùng, lại dẫn theo một đứa bé, mà thời điểm này lại gần lúc nhập học Hogwarts, cho nên rất nhanh khách ở đây đều đoán được, hẳn là 2 người cậu muốn thông qua quán rượu vào hẻm xéo, để mua đồ cho năm học mới.
Hiểu ra, mọi người bên trong quán cũng không chú ý đến cậu và cô gái, mà quay lại cụng ly, vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả.
Minh hiếu kỳ đi theo sau Lam Thảo, vừa đi cũng vừa nhìn khắp xung quanh; cậu nhớ lúc xưa đọc truyện thì thấy nói quán Cái Vạc Lủng này vừa nhỏ, vừa tối tăm, ẩm thấp lại có phần dơ bẩn.
Nhưng lúc này đây, nào có giống trong truyện đã mô tả, quán rượu này 25 năm sau, đã khang trang và sạch đẹp hơn rất nhiều.
Những ô cửa sổ kính dạng mái vòm vòng cung đón ánh nắng vào tràn ngập bên trong phòng, làm sáng lên không gian, cùng với khắp nơi đều có trồng những loại cây kỳ lạ, mà Minh chưa thấy bao giờ, cũng mang lại cho nơi này một cảm giác thoải mái và dễ chịu.
Hai người men theo lối đi bên trái, đi đến giữa quán, thì nghe tiếng một người phụ nữ vang lên.
“Ô, Lam Thảo, cô đi đâu tận mấy tháng, làm tôi lo cho cô quá chừng, không biết có gặp chuyện gì không?”
“Chào chị Hannah, em mấy tháng rồi về lại quê nhà có chút việc, cũng là để đón em họ vừa qua tuổi 11, đến đây thử vận may, may mắn sao, em nó đã nhận được giấy báo của trường Hogwarts..”
Minh đang cẩn trọng quan sát mọi người ở đây, thì bị cuộc nói chuyện của Lam Thảo và người phụ nữ đứng tuổi, tóc vàng, khuôn mặt hiền hậu, đứng ở trong quầy, thu hút trở lại.
Nói cẩn trọng, bởi qua quan sát bằng thần thức, Minh xem xét thanh trạng thái của những người ở đây, không xem thì thôi vừa xem đã giật mình, bởi lẽ, thực khách bên trong này, tất cả đều có thanh năng lượng kỳ lạ vô cùng.
Vì họ không có tu luyện hệ thống tu Thần, cho nên không biết đẳng cấp nơi đây gọi là gì, nhưng theo Cấu Trúc giải thích, nếu so ra thì mức năng lượng của họ đã đạt mức độ Nguyên Thạch Thần Đàn, tương đương tu vi Kim Đan của tu Tiên giả.
Điển hình như người phụ nữ tên Hannah này, thanh trạng thái là.
« Sinh mệnh: 250/250 »
« Năng lượng: (Pháp Nguyên: 80/80 (Thiên Hướng Nguyên Tố Đất) ) »
« Thần thức: 500/500 »
Giống như cô gái, mọi người trong quán rượu này, đều có thêm dòng Pháp Nguyên trong thanh năng lượng, cùng với một loại Thiên Hướng Nguyên Tố nào đó trong 4 yếu tố Đất, Nước, Khí và Lửa.


Cấu Trúc giải thích đây là loại năng lượng đặc trưng của tu Thần giả Nguyên Thạch Thần Đàn, khi tu Thần giả tiến đến đẳng cấp này thì nguyên lực cùng nguyên tố lực sẽ hòa trộn biến thành Pháp Nguyên.
Đừng nhìn 80 điểm Pháp Nguyên mà coi thường, theo Cấu Trúc nói thì, 1 điểm Pháp Nguyên mạnh gấp 10 lần 1 điểm Nguyên Tố Lực, mạnh gấp 100 lần 1 điểm Nguyên Lực.
Mà cũng theo Cấu Trúc, 80 điểm Pháp Nguyên cũng tương đương với mức tu vi Nguyên Thạch Thần Đàn nhất tinh, mà mạnh hơn khá nhiều, vì tu sĩ tu Thần bình thường, khi đạt tu vi này chỉ có 55 điểm Pháp Nguyên mà thôi.
Quan sát tổng thể số người ở trong quán, quả thật không thấy ai có điểm thần thức cao cả, những người cùng đẳng cấp với người phụ nữ tóc vàng này, số điểm thần thức cũng không khác.
Duy chỉ có một người ở trên lầu nơi quán rượu này, là có thần thức cao nhất, có 740 điểm; mà Pháp Nguyên cũng đạt 320 điểm.
Mà cũng phải nói, việc phát hiện Pháp Nguyên, cũng làm cậu được cộng thêm 2% vào thanh tiến độ mở khóa chức nghiệp.
Đúng lúc Minh còn mãi suy nghĩ, thì Lam Thảo kéo cậu lại gần quầy bar, nói với người phụ nữ đứng bên trong.
“Đây là em họ của em, tên Minh, em nghe nói chồng chị làm giáo sư ở trường, hy vọng sau này có gì chị nói với chồng chị ngó chừng em nó giúp em.”
Người phụ nữ tên Hannah kia, khi Lam Thảo kéo cậu lại gần, thấy gương mặt có phần ‘trong sáng đáng yêu’ của Minh, thì nở nụ cười tươi như hoa, nói.
“Lam Thảo yên tâm, chồng chị anh Neville, hiện là giáo sư dạy môn Thảo Dược Học ở trường, có gì chị sẽ nói với anh ấy..” – Dừng một chút, người phụ nữ nhìn sang Minh, hòa ái nói.
“Ôi, đứa bé trai dễ thương đáng yêu thế này, nếu có thể vào nhà Hufflepuff thì tốt biết bao nhiêu rồi, ở đó sẽ không bị ai bắt nạt, mọi người đều yêu thương nhau..”
Ngay lúc này, Lam Thảo cũng nhẹ nhàng lịch sự, đúng kiểu quý tộc, quay sang Minh nói nhẹ.
“Em cảm ơn cô Hannah đi chứ, còn ngẩng ra đấy làm gì.”
Minh hoàn hồn khỏi những suy tư từ lời nói của người phụ nữ tóc vàng, nhận ra mình thất lễ, cậu liền vội làm một động tác xin lỗi ‘rất quý tộc’, rồi nói qua với người phụ nữ; giọng cậu trong hình dáng một đứa bé, kèm theo sự non nớt, làm Hannah không khỏi sinh ra hảo cảm.
“Cảm tạ cô Hannah, cùng với xin lỗi vì hành động thiếu lịch sự vừa rồi ạ.”
Mắt Hannah lại nheo lên cười, giọng nói càng thêm nhiều phần cưng chiều, đáp lại.
“Đứa nhỏ này thật ngoan vô cùng, yên tâm là ở trường có chuyện gì có thể đến tìm giáo sư môn Thảo Dược Học, chính là chồng cô, anh ấy sẽ giúp đỡ hết lòng.”
Đoạn, cô lại quay sang Lam Thảo, nói tiếp.
“Chồng chị hiện còn ở trên lầu, em cùng với em của em ở lại đây uống gì nhé, để chị gọi ảnh xuống, giới thiệu cùng em.”
Lam Thảo nghe vậy liền xua xua tay, chối từ khéo.
“Em xin lỗi là lần này không nán lại được, vì em còn phải dẫn em họ em đi mua dụng cụ học tập, sau lại có nhiều việc bận, em hẹn một ngày gần nhất sau khi em em nhập học, sẽ ghé qua thăm chị, cùng nói chuyện lâu hơn.”
“Ồ, ôi, chị đãng trí quên mất, đúng là sắp tới nhập học rồi, em dẫn em họ đi mua đồ đi, ghé qua gặp chị lúc nào cũng được nhé.”
Nói xong người phụ nữ trong quầy còn quay qua vẫy tay chào Minh, cũng dặn dò nhiệt thành.
“Nhớ lời cô dặn nhé, ở trường bất cứ chuyện gì, đều có thể méc với chồng cô..”
Minh đáp lời cảm tạ, rồi chào tạm biệt người phụ nữ, trước khi theo chân Lam Thảo đi qua hành lang bên hông quán, ra khu vực phía sau của tiệm Cái Vạc Lủng.
Vừa rẻ vào, liền nghe giọng Lam Thảo trong thần thức.
“Người phụ nữ vừa rồi là Hannah Abbott, xưa học cùng năm với bộ ba Harry, được phân vào nhà Hufflepuff, sau này cưới Neville Longbottom bạn của Harry trong nhà Gryffindor, rồi trở thành bà chủ của tiệm Cái Vạc Lủng này, còn Neville thì hiện đang là giáo sư Thảo Dược Học ở trường Hogwarts như em vừa mới nghe.”
“Sau này, em có thể tăng lên sự tương tác với Neville ở trường, cũng là việc tốt cho nhiệm vụ của em..”
Minh nghe lời nói của Lam Thảo, cũng liền thông suốt ý đồ của cô, cũng là giúp đỡ cậu có thêm nhiều đầu mối cho nhiệm vụ lần này.
Minh rõ ràng trong lòng, hiện đã là 25 năm sau cuộc chiến Voldemort, mọi thứ đã có rất nhiều khác biệt so với trí nhớ của cậu về bộ truyện, còn cần cậu tự thân tìm hiểu, khám phá.
Đi một chút, liền ra đến khu vực bên ngoài, đằng sau quán.
Khác với miêu tả trong truyện, phần sân sau quán đã được cải tạo dọn dẹp sạch sẽ, cùng ngăn nắp, chứ không bừa bộn, cũng không còn là nơi chứa rác như cậu nhớ.
Minh đoán chừng cả quán rượu này, có được ‘diện mạo’ dễ chịu cùng sạch sẽ như hiện nay, hẳn là phải nhờ công của người phụ nữ tên Hannah kia.
Nhìn bức tường gạch đỏ, với một phần vỡ lớn chính giữa, nhuốm màu thời gian, mà trong lòng Minh có chút lâng lâng.
Vì sắp được tận mắt nhìn thấy Hẻm Xéo huyền thoại, nơi mà ngày xưa mỗi lần đọc truyện, cậu đều ao ước mình có thể đến..
Minh tập trung quan sát.
Chỉ thấy Lam Thảo lấy từ trong túi đeo của mình ra một cây gậy gỗ, thon mảnh, màu sắc trắng muốt, mà Minh nhìn qua liền biết đây chính là đũa phép, thứ tối quan trọng trong thế giới truyện Harry Potter.
Lam Thảo giơ lên đũa phép của mình, đi tới trước bức tường đỏ, gõ nhẹ lên mấy cục gạch chỗ nứt vỡ, vừa gõ vừa nói với Minh.
“Em nhớ sau này vào Hẻm Xéo, gõ theo thứ tự thế này, 3 cái bên trái, 2 cái ngang ở trên, 1 cái cuối cùng bên phải.”
Vừa dứt lời cũng là lúc Lam Thảo hoàn tất gõ đũa lên mấy viên gạch kia.
Bỗng một sự kỳ ảo diễn ra.
Bức tường trước mặt đột nhiên chuyển động, nó chồng lên nhau từng viên từng viên một, rồi tự động di chuyển ra hai bên, tạo thành một con đường.
Minh thông qua quan sát bằng âm dương nhãn, rõ ràng nhận ra, lúc Lam Thảo gõ đũa, cũng là truyền nguyên lực của mình, thông qua đũa phép, tới những điểm trên viên gạch.
Bằng mắt thường trông thấy là viên gạch tự động xếp lên, dời qua một bên, thật ra đó là một loại huyễn thuật che mắt.
Thật sự qua quan sát bằng thần thức, Minh thấy lúc Lam Thảo gõ xong đũa, cũng truyền vào năng lượng, khiến cho lớp màn phong ấn mờ đục bao bọc quanh bức tường được cởi bỏ.
Bước gõ đũa phép này chính là giải khai phong ấn, để có thể đi vào bên trong, chứ thật ra bức tường không hề chuyển động, vì nơi này chưa từng có bức tường chắn nào, nó luôn luôn là một khoảng tường trống, được một lớp màn năng lượng phong ấn che lại mà thôi..
Đa thể loại, đa vũ trụ, diễn biến nhẹ nhàng, nhân vật chính phát triển chậm rãi về sau mới buff bẩn, có vui có buồn, truyện hậu cung ai dị ứng tránh hộ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.