Ta Dám Nói Mình Chỉ Là Đang Chơi Trò Chơi Ngươi Có Dám Tin Không?

Chương 157: – Sử Dụng Thuốc Trường Thọ (1).




.
Minh lúc này đã từ giã ba người đội dọn dẹp, cũng rời khỏi căn cứ, trước khi đi cậu còn nhờ Trọng Sơn gửi 10 điểm cống hiến của cậu cho Tiến, người đã lái xe chở cậu đi về nhà lúc trước, xem như là phần quà cảm tạ của Minh.
Cậu sau đó được một người áo đen khác lái xe chở đi, thái độ lúc này của những tu sĩ mặc vest đen trong căn cứ càng tỏ ra tôn kính với cậu hơn trước rất nhiều.
Minh nhờ người áo đen chở cậu ra bãi giữ xe ở quận trung tâm, lúc trước cậu đã gửi lại xe máy của mình ở đây, xong tự lái xe máy màu đen quen thuộc của mình, chạy trở lại quận cũ.
Cậu không ghé nhà ba ngay, mà chạy đến miếu Thổ Công, cảm tạ ông.
Lúc này, đứng kế bên cây đa cổ thụ trong ánh sáng của mặt trời ban trưa, trong thần thức cậu thấy nhân dáng của Thổ Công hiện lên, đứng một bên miếu nhỏ.
Cậu liền chắp tay bái tạ ông, cũng nói.
“Con cảm ơn ông đã giúp con, nếu không có ông, thì có lẽ con đã không còn tồn tại trên cõi đời này rồi..”
Thổ Công nghe được những lời hoàn toàn chân thành của Minh.
Ông từ lúc đầu tiếp xúc, dần dần cũng hiểu được tính cách con người cậu, ông biết Minh không phải là người xấu, lại sẵn lòng giúp đỡ Xuyến Chi, cũng giúp đỡ Tiểu Đa; từ lúc đó ông cũng đã coi cậu giống như ‘con cháu’ trong nhà rồi, nên ông hết lòng bảo vệ cậu.
Lúc này thấy cậu bình yên vô sự, trở về từ căn cứ Hội Đồng, trạng thái cũng vô cùng tốt, không có uất ức cùng lo lắng chi, cũng hiểu được Trọng Sơn giữ đúng nguyên tắc của mình, không làm ra điều lỗi lầm gì.
Khiến ông cũng an tâm.


Minh cũng tranh thủ trò chuyện cùng ông, cũng kể với Thổ Công nguyên do mà lão Bắc tìm đến cậu; Thổ Công chú tâm lắng nghe, đến khi Minh nhắc về việc bản thân vì là bổn căn ngũ hành thuộc tính mà bị tên Bắc Nguyên Trung kia ra tay, muốn đoạt xá để tu luyện ngũ hành thuộc tính, thì trở nên trầm tư hẳn.
Mãi một lúc sau khi Minh kể xong, Thổ Công mới lên tiếng.
“Lão có điều lúc trước không nói với cậu, hiện giờ đây tình huống cậu gặp phải, không nói rõ ra cũng là không được. Cậu phải biết rằng vị pháp sư ngày xưa đến vùng này, cũng giúp cho Xuyến Chi và lão, chính vị ấy là tu sĩ đầy đủ thuộc tính ngũ hành, vô cùng hiếm gặp, lại có được công pháp tu luyện, mà tu vi cũng cao thâm vô cùng..” – Thổ Công lại dừng một chút, trước khi nói tiếp.
“Lão nghĩ, cậu nếu muốn học công pháp ngũ hành thuộc tính, có lẽ nên truy tìm dấu vết mà vị pháp sư kia để lại, lão thấy lúc trước cậu có đeo chiếc nhẫn đá đỏ mà ngày xưa vị pháp sư mang, bên trên còn có khí tức nồng đậm của vị ấy; lão nghĩ hẳn là cậu có mối duyên thâm hậu với vị ấy, cậu có thể bắt đầu từ manh mối ở người đã trao chiếc nhẫn ấy cho cậu.”
Minh nghe được lời Thổ Công nói, cậu vô cùng ngạc nhiên, vị pháp sư bí ẩn bấy lâu nay, chủ nhân của chiếc nhẫn đá đỏ, mà cậu vào đêm chiến đấu với lão Bắc, sau khi lão nổ tung, vì sợ chiếc nhẫn bị hủy nên mới cất vào túi không gian.
Cậu chỉ không ngờ rằng, vị ấy chính cũng là người có đầy đủ ngũ hành thuộc tính, lại có được công pháp tu luyện, theo như lời Thổ Công nói, lại làm cậu nhớ đến cô cháu gái của vị pháp sư, cũng là có suy tư cho kế hoạch tiếp theo.
Chỉ là hiện không thực hiện được, vì sắp tới cậu phải tham gia nhiệm vụ của Hội Đồng, nên là cậu đã ghi nhớ lại, để sau chuyến đi, sẽ bắt đầu liên hệ với cô cháu gái vị pháp sư.
Sau khi cảm ơn Thổ Công, cậu cùng ông cũng trò chuyện với nhau một chút, trước khi xin phép quay trở lại, về nhà thăm ba, lại cũng là chuẩn bị cho chuyến đi sắp tới.
Lái xe máy về lại căn nhà cổ quen thuộc, nằm ẩn trong sân vườn, với rất nhiều loại cây xanh mà ba trồng, vừa mở cổng, chạy xe vào hiên, đã thấy ba cậu đi từ trong nhà ra, khuôn mặt vô cùng vui vẻ, đón cậu.
“Con về sao không gọi báo ba trước, để ba chuẩn bị nấu sẵn mấy món con thích ăn.”
Minh cũng rất vui, đáp lại.
“Con vừa xong việc liền tranh thủ chạy về ạ, con về được ít ngày lại phải đi tiếp, công việc đang trong giai đoạn gấp rút ạ; à, mà con có mua sẵn một ít nguyên liệu về đây.”
Nói đoạn, Minh đứng chắn lại hướng nhìn của ba, vờ mở cốp xe lấy đồ, nhưng thật ra là lấy trong túi không gian ra, bên trong tất nhiên là còn thịt và rau cậu mua từ trước lúc tham gia chuyến dọn dẹp cuối cùng, chưa kịp ăn, vì trong cổng không gian toàn ăn thịt thuộc tính thú nướng.
Tất nhiên là để trong túi không gian, thịt và rau vẫn giữ nguyên vẹn như lúc đầu, không bị hư héo gì. Túi không gian vô cùng tiện dụng, chỉ là không thể trực tiếp bỏ vật còn sống vào mà thôi, sẽ làm cho vật sống không thể duy trì được nguồn sống, chết ngay lập tức.
Ba thấy cậu mang ra mấy hộp thịt và rau, cũng vui vẻ cùng cậu ra lại khu vực bếp, hai ba con cùng nhau chế biến đồ ăn.
Chỉ một loáng là xong, lại dọn lên cùng ăn và trò chuyện.
Đó giờ ba Minh không hỏi sâu vào công việc của cậu, lại tin tưởng con người cậu, cho nên chỉ cần biết cậu làm tốt, mà công việc cũng ổn là được.
Đoạn cậu lấy số tài khoản của ba, vờ cầm điện thoại bấm, nhưng thật ra dụng thần thức chuyển cho ba 250 triệu, làm ba cậu vô cùng bất ngờ.
Mà cũng nói luôn là điện thoại của Hội Đồng đã được Cấu Trúc quét hình dung nhập, cập nhật vào trong Cấu Trúc, cho nên hiện giờ cậu chỉ toàn bỏ nó bên trong túi không gian, đôi khi chỉ đem ra vờ sử dụng để tránh người khác nghi ngờ cậu sử dụng thần thức.
Đúng là trái ngược với hồi xưa, phải dùng Kính Râm sử dụng Tầm Nhìn để tránh làm người ta nghi ngờ cậu sử dụng điện thoại để ‘chiến đấu’..
Minh cũng phải mất một phen giải thích rằng đây là số tiền người ta ứng trước, cậu sau khi hoàn thành sẽ còn đưa thêm, bản thân Minh cũng không dám đưa nhiều, sợ ba lại nghi ngờ, vì chẳng ai đột ngột mà lại có một số tiền lớn trong tay cả, trừ phi làm những việc phi pháp, còn trúng số thì lại quá hi hữu, khó tin rồi.
Cho nên số tiền này nằm trong khoảng mức chấp nhận được.
Nói mãi một lúc, ba mới chịu nhận, nhưng lại nói là giữ trước cho cậu, sau này cậu cần dùng thì cứ nói, ba sẽ chuyển lại cho cậu.
Minh cũng vui vẻ không nói thêm gì, chỉ cần ba nhận là được.
Thế là sau khi ba và cậu ăn xong, trước khi ngồi uống trà, cậu lại tiếp tục lấy từ trong túi ra một ống nước dinh dưỡng, rót ra vào trong ly cho ba, dung dịch không nhiều, chỉ vừa đủ một chung trà.
Đưa ly cho ba, mới nói.
“Ba uống này xem, đây là nước dinh dưỡng, con đi làm thấy người làm chung giới thiệu, bảo tốt cho sức khỏe lắm, ba uống đi ạ.”
Ba cậu nhận chung ‘dung dịch màu xanh lá nhạt’, trước khi uống, cũng không quên lèm bèm nói cậu bầy vẽ chuyện để tiêu xài tốn kém.
Minh thấy ba uống ly ‘Thuốc Trường Thọ’, dụng âm dương nhãn quan sát năng lượng Mộc hệ từ từ lan tràn vào trong người, cũng đang thấm dần, cải tạo khắp nơi.
Mà qua thần thức dụng chung cùng Cấu Trúc, thấy thanh sinh mệnh trên đầu ba cậu, rõ ràng số tuổi thọ đang tăng lên từng chút một; quả nhiên là thuốc có hiệu quả, mà hiệu quả sẽ diễn ra từ từ để phù hợp với phàm nhân không tu luyện.
Ba cậu uống xong, cảm thấy cả người khoan khoái, cơn đau lưng mấy nay, cũng dần cảm thấy nhẹ hơn, cả người dễ chịu, cùng nhẹ nhàng hơn hẳn, vô cùng bất ngờ.
Quay qua hết lời khen ngợi thứ nước dinh dưỡng này, cũng nói cậu lần sau có gặp nhớ mua thêm, cũng làm cậu phải ‘ứng phó’ nói rằng đây là người bạn làm chung mua ở nước ngoài, để cậu hỏi lại người đó..
truyện siêu hay :

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.