Ta Dám Nói Mình Chỉ Là Đang Chơi Trò Chơi Ngươi Có Dám Tin Không?

Chương 151: – Chuyển Biến Bất Ngờ.




.
Khối vòng cầu phong ấn màu xanh lá kia cũng nhanh chóng biến mất, bên trong không còn lại vật chất gì, chỉ còn nhiệt lượng sót lại, khắp không gian..
Nhưng rất nhanh trong thần thức Minh quét hình thấy một thứ khối năng lượng trong suốt khác thường đang dần hình thành ngày một rõ ràng hơn, ngay vị trí khối phong ấn vừa biến mất đó.
Đúng lúc này, tiếng Cấu Trúc vang lên.
Rzzzgggg >
[ Ký chủ phát hiện một chấp niệm đang thành hình, ở vị trí phía trước mặt, nơi phong ấn vừa biến mất ]
Qua lời xác nhận của Cấu Trúc trong thần thức, Minh liền hiểu tại sao nhìn thứ kia lại quen thuộc đến như vậy, nó rõ ràng là chấp niệm của lão Bắc, không chần chừ, cậu liền dụng năng lượng vẽ cổ văn Tịnh Hóa.
Những chữ Phạn to lớn bay về phía khối cầu trong suốt, bao quanh nó, liên kết lại thành một đồ hình Tịnh Hóa vô cùng chặt chẽ.
Lúc này khối năng lượng trong suốt đã thành hình có thể xem ra chính là hình dạng lão Bắc, vô cùng không chịu trói buộc, mà giãy giụa liên hồi.
Trong thoáng chốc, chấp niệm liền tiếp thu ký ức của lão Bắc, lại cất lên tiếng nói van nài.
“Ta không phải Bắc Nguyên Trung, thả ta ra, ta không liên quan, ta không muốn tan biến..”
“Ngươi tên tàn ác, nhẫn tâm, hại người vô tội này, mau thả ta ra..”
Chấp niệm la hét um sùm, do Minh đã Khai Nhĩ nên nghe rõ mồn một, lại hơi chút cảm giác có phần ‘khó xử’ trong lòng, vì dẫu gì, theo một cách nào đó cũng có thể nói, chấp niệm của lão Bắc không hoàn toàn là lão ta..
Đang băn khoăn không biết nên làm thế nào, thì nghe tiếng chấp niệm mắng chửi, liên hồi.
“Khônggggggg”
“Ta nguyền rủa ngươi..”


“Ta hận ngươi..”
“Chính ngươi đã hại ta..”
“Chính ngươi phá vỡ kế hoạch của ta..”
“Ngươi cũng như bọn người khốn nạn kia thôi..”
Những câu từ đứt gãy, không rõ ràng, nhưng làm Minh nhận ra có điều không đúng, lại nhớ đến lời giải thích về chấp niệm ngày xưa của Cấu Trúc, cũng liên tưởng đến những chấp niệm tàn ác cậu đã gặp phải.
Khát khao càng lớn, sự không thỏa mãn càng mạnh mẽ, tâm địa càng độc ác, cố gắng càng nhiều, càng củng cố cho chấp niệm, tiếp thêm sức mạnh; khiến nó không những không tan đi mà ngày càng trở nên thực thể, dần chuyển hóa thành chấp niệm tiến hóa.
Rõ ràng là tâm cảnh của cậu chưa đủ vững vàng, thiếu chút nữa đã lại mắc mưu tính kế của chấp niệm vô cùng xảo quyệt này, không thua gì lão Bắc.
Minh cảm giác được sự phản kháng của chấp niệm càng lúc càng mạnh, chống đối lại với cổ văn Tịnh Hóa của mình. Cậu liền phải rút ra các loại năng lượng trong cơ thể lẫn thần thức, để giữ chặt chấp niệm, tiếp tục tịnh hóa nó.
Thời gian càng qua dần, hai bên càng rơi vào giằng co hơn, Minh cũng càng tiêu hao hết năng lượng trong người, cũng may là có linh lực thuộc tính từ Sinh Mệnh trong khối đá đang nhập vào ngũ tạng của cậu, mà Minh cũng rút ra năng 100 điểm linh lực thuộc tính để đối chọi với chấp niệm nay đã tiến hóa kia, cũng đang hồi phục dần tu vi xưa.
Lại một khoảng thời gian trôi qua, mồ hôi túa đầy người, toàn thân đã thoát lực, hết toàn bộ năng lượng rồi, nhưng mà chấp niệm tiến hóa của lão Bắc còn chưa tịnh hóa xong, vẫn còn một phần nữa.
Lúc này chấp niệm tiến hóa kia đã không có thời gian mắng chửi hay nói năng quàng xiên gì nữa, mà dụng hết tâm lực chống lại cổ văn Tịnh Hóa của Minh, nó kế thừa toàn bộ ký ức và năng lực của lão Bắc, cho nên hiểu rõ vấn đề, cũng nhanh nhận ra Minh đã hết năng lượng.
Khi nó phát hiện lực siết chặt của cổ văn Tịnh Hóa cũng lỏng lẻo đi nhiều, liền dâng lên niềm vui trong lòng, cảm giác được hy vọng; chỉ cần cố gắng một chốc nữa thôi, nó sẽ chiến thắng, mọi thứ vẫn sẽ là thuộc về nó hết thảy; dẫu là người sống hay là chấp niệm, vẫn không có gì thay đổi..
Đang giữ vững niềm tin, thì bỗng nó nhận ra sự khác thường.
Minh đang trong sự chật vật đến cùng cực, lúc này lình thình lại nở nụ cười, cười vô cùng sảng khoái, không một chút lo lắng nào, cậu nói khẽ.
“May thay là ta đã lường trước tình huống này, cũng đã có đối sách ứng phó, nếu không thì thật đúng là phải bỏ mạng lại đây hôm nay rồi”
Vừa dứt lời, bỗng từ một nơi không biết rõ trong người Minh, một luồng năng lượng ồ ạt tuôn ra, mạnh mẽ và khủng bố hơn tất cả năng lượng nãy giờ rất nhiều lần.
Ngay lập tức tình huống lại quay trở lại ban đầu, nằm trong sự kiểm soát của Minh.
Cậu dụng năng lượng càng lúc càng siết chặt đồ hình chữ Phạn, càng phát ra ánh sáng hoàng kim mãnh liệt, kèm theo sự thánh khiết, tịnh hóa chấp niệm tiến hóa.
Càng lúc càng nhanh, nhanh không trở tay kịp, mà muốn trở tay cũng đã không còn cách nào rồi.
“Tại sao lại như vậy?”
“Tại sao ngươi còn nguồn năng lượng mạnh như vậy?”
“Ngươi là thứ gì?”
“Ngươi có bí mật gì?”
“Chẳng lẽ tên Bắc Nguyên Trung kia thu thập thông tin về ngươi đã sai hoàn toàn?”
“Không, ngươi chắc chắn giấu giếm một bí mật to lớn, rất to lớn?”
“Khôngggggg”
“KHÔNG”
“TA KHÔNG CAM TÂMMMMMM”
Chấp niệm tiến hóa liên tiếp nói lên những lời, như thể nói với chính mình, cuối cùng thét lớn lên một cách không cam lòng, rồi tiêu biến hoàn toàn toàn không để lại vết dấu.
Thứ năng lượng kia của Minh cũng đã dần cạn kiệt, không còn lại bao nhiêu, tinh thần càng lúc càng mù mờ, có thể ngất đi bất kỳ lúc nào.
Thình lình cậu thấy nơi chấp niệm kia tan biến, để lại một khối cầu tinh khiết.
Minh biết đây là ‘viên chấp niệm tiến hóa sau khi bị tịnh hóa còn để lại’, cũng không chần chừ, mà lấy hết năng lượng còn lại trong người, vẽ cổ văn Thu Thập, thu khối cầu tinh khiết kia vào trong cơ thể mình, dung nhập vào thần thức.
Ngay tiếp theo, do cả người đã không còn lại chút năng lượng nào, bị cưỡng chế rơi vào trạng thái ngủ sâu để cơ thể hồi phục.
Trước khi bất tỉnh hoàn toàn, cậu nở nụ cười thật tươi, cũng nhớ lại tất cả sự chuẩn bị của mình ngay khi rời khỏi căn cứ của Hội Đồng ở quận công nghệ cao.
Minh nhớ lại..
Ngay từ đầu cậu đã biết lão Bắc để ý đến mình, vì cậu có thể xem được Bảng Giao Lưu, có cập nhật tên của lão Bắc khi lão dụng thần thức dò xét cậu.
Lần đầu tiên là vào lúc ở vết nứt không gian, khi mà cậu bộc phát ra linh lực có mang 5 màu ngũ hành nhàn nhạt, từ tu vi Luyện Khí tầng 7 thành Luyện Khí tầng 9 viên mãn.
Lúc đó, trong chỗ ‘mối quan hệ’ của lão với cậu, đã ghi rằng, ‘Niềm Vui Ngoài Ý Muốn’.
Không chỉ lão, mà cả 4 người Trúc Cơ kia cũng đã quan sát cậu, mà cũng được cập nhật vào trong Cấu Trúc, mà cậu xem phần ‘mối quan hệ’ cũng không có thể hiện điều gì đáng ngờ.
Từ thời điểm đó đã làm cậu chú ý đến lão Bắc nhiều hơn, cũng luôn quan sát thái độ của lão, cùng với ngó chừng chức năng ‘mối quan hệ’ luôn luôn.
Đến khi từ cổng không gian nhỏ đi ra, khi đội trưởng Trọng Sơn đã hỏi ai muốn cùng với anh ta dẫn đội của Minh, thì lão Bắc đã không cần suy nghĩ mà nói ngay ra bản thân mình, như thể đã suy tính từ trước, lại càng làm Minh dè chừng lão, cũng ẩn ẩn phát hiện có điều gì đó không đúng ở đây.
Rồi khi đến căn cứ Hội Đồng ở thành phố Thông Reo, lời ẩn ý cuối cùng của ông Nhiên, nhấn mạnh, bảo cậu phải đề phòng người xung quanh.
Cậu cũng nhớ đến lời nói thâm ý của ông Nhiên với lão Bắc, khi lão đứng ngay ra dẫn đội chung với người thanh niên cơ bắp, làm cậu càng cảm thấy nguy hiểm rình rập bản thân mình, cũng càng lo lắng, suy nghĩ về lão Bắc và 3 người Trúc Cơ của đội dọn dẹp.
Cậu ẩn ẩn cảm giác dường như giữa lão Bắc và nhóm 3 người đội dọn dẹp có điều gì đó, mà cậu chính là tác nhân ở giữa.
Chỉ là Minh không rõ ràng lý giải được mà thôi, đây chỉ là cảm giác một chiều của cậu..
Đa thể loại, đa vũ trụ, diễn biến nhẹ nhàng, nhân vật chính phát triển chậm rãi về sau mới buff bẩn, có vui có buồn, truyện hậu cung ai dị ứng tránh hộ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.