Ta Dám Nói Mình Chỉ Là Đang Chơi Trò Chơi Ngươi Có Dám Tin Không?

Chương 148: – Căn Cứ Hội Đồng Ở Thành Phố H.




.
Theo như tài liệu do người thanh niên cơ bắp gửi, mà cậu đã nghiên cứu, tổng kết lại điểm cống hiến của năm trước, chỉ cần hơn 300 điểm là có cơ hội được đứng thứ hạng 10; cậu cũng chỉ là cược thử xem lần này trừ viên nội hạch Trúc Cơ tầng 3 ra, cậu còn lại 309 điểm có được vào hạng 10 không.
Quả nhiên là cậu đã cược thành công.
Với số điểm không thấp không cao, vừa đủ thể hiện bản thân mình không quá yếu, lại cộng thêm vẻ bề ngoài ‘dơ bẩn’ đánh lạc hướng mọi người.
Minh thành công trở thành tâm điểm mọi người coi thường, thậm chí giật luôn sự chú ý vào 4 người còn lại của đội mình.
Với số điểm thấp lè tè, thậm chí đưa được đến 50 điểm, có lẽ do sau khi bị cướp nội hạch, mà truy tìm những con quái thú Luyện Khí còn sót lại, mới có thể được vài chục điểm như vậy.
Lúc này 4 người đó, sau khi thấy số điểm cùng thứ hạng của mình, ban đầu vô cùng ‘ê chề’ cúi gằm mặt xuống, chờ đợi mọi người ‘phỉ báng’; ai dè đâu, lại không thấy ai nói gì mình, chỉ xem số điểm thấp đó là lẽ dĩ nhiên, mà lại chĩa mũi dùi khinh miệt vào hướng Minh, với thứ hạng 10 của cậu, cũng làm bọn họ thầm kêu may mắn trong lòng.
Đúng lúc này người đàn ông Kim Đan đứng ở đội 4, trông cũng lớn tuổi nhất trong bốn vị, cũng mặc cổ phục, chỉ có điều là trông lếch thếch, nhăn nhúm, chứ không gọn gàng như vị Kim Đan của đội Minh, cất giọng nói.
Làm tất cả mọi người đang ‘xì xầm’ nói ra nói vào về Minh, cũng im lặng cả, không ai dám nói thêm gì.
“Như đã thông báo từ trước, 10 người đứng đầu, mỗi người đều sẽ nhận 1 viên Trúc Cơ Đan, riêng người đứng nhất sẽ có phần thưởng đặc biệt, thông tin gửi vào tài khoản riêng sau.”


Dứt lời, người đàn ông vung tay, từ trong túi không gian của mình bay ra 10 khỏa đan tròn nho nhỏ, màu nâu đen, tỏa ra dược lực nồng đậm, cũng phát xuất ra năng lượng ba động kinh người.
Mười viên Trúc Cơ Đan bay lơ lửng trong hư không, rồi nhanh chóng rơi vào từng túi không gian có đánh số tương ứng, cũng vừa bay lên khỏi mặt bàn, trước khi tự động chia ra, trôi đến từng người, không sai chút nào.
Trái ngược với sắc thái hưng phấn trên gương mặt những người được nhận, là sự tiếc nuối cùng thèm thuồng của số người tham gia còn lại.
Chỉ duy có sự dửng dưng của Mạnh Vĩ người đứng vị trí thứ nhất, vẫn giữ gương mặt lạnh tanh không cảm xúc, cất chiếc túi không gian vào người.
Minh lúc này cũng ‘vờ’ vui mừng, giữ chặt chiếc túi không gian, cũng len léc liếc nhìn bên cạnh, thấy những ánh mắt ‘sáng rỡ’ của những người xung quanh đang nhìn chiếc túi trong tay mình, thì nhanh chóng cất vào trong túi đeo hông.
Ngay thời điểm này, một giọng nói vang lên, mang theo uy áp kinh khủng, làm tất cả mọi người đột ngột gánh chịu một sức đè nặng, khiến ai cũng cố gắng chống đỡ.
“Mỗi một người tham gia được nhận Trúc Cơ Đan đã có lưu lại hết trong thông tin của Hội Đồng. Ta ghét nhất là những hành vi bẩn thỉu, chỉ cần phát hiện có người dám lộng quyền uy cướp đoạt thứ không phải của mình, thì đừng trách ta ra tay độc ác!”
Nói rồi, người đàn ông Kim Đan trông cũng trẻ nhất trong 4 người, nhưng gương mặt góc cạnh, cùng đôi mắt sắc bén, vận một bộ cổ phục đơn giản tối màu, đứng đầu đội 2, dụng linh lực của mình, bao trọn toàn bộ người tham gia của đội 2, phóng vút lên không trung, ngay lập tức biến mất.
Uy áp khủng bố cũng theo người đàn ông này rời đi, mà không còn chút nào, tất cả mọi người ở lại, mới thở phào, quẹt đi mồ hôi túa ra trên trán, chỉ có số ít những người đội 3 và 4, lúc này đã quỳ xuống đất, không thể đứng lên nỗi.
Minh khá lạ lùng là, lúc nãy cậu thấy rõ trong thần thức, người đàn ông Kim Đan của đội 2, tỏa ra một nguồn năng lượng mạnh mẽ áp chế những người tham gia ở đây; chỉ có điều là nó chủ động né qua cậu, mà lại đè lên mạnh nhất đối với mấy người của đội 3 và 4, là những người đã quỳ xuống đất lúc này.
Minh cũng thầm có suy đoán trong lòng, mà cùng lúc cũng cảm thấy biết ơn, vì chỉ một lời cảnh báo này của vị Kim Đan, mà cậu tránh khỏi những xung đột một cách không cần thiết, với những người tham gia kia.
Ngay tiếp theo, hai vị Kim Đan của đội 3 và 4 cũng nhìn ánh mắt nhiều phần ‘chán ghét’ vào những kẻ đang quỳ trên mặt đất, trước khi vận dụng linh lực bao quanh từng đội thuộc quản lý của mình, gồm cả những người kia, rồi nhấc lên không trung, bay về hai hướng khác nhau, chớp mắt đã không còn thấy được nữa.
Mà vị Kim Đan của đội Minh cũng không chậm, nâng mọi người lên cùng, cũng thâm ý nhìn Minh, trước khi phóng xuất linh lực, kéo mọi người thành vệt sao băng, bay qua bầu trời đêm, u tối.
Lúc này Minh tập trung quan sát những vệt ánh sáng vun vút qua tầm mắt mình, không hiểu sao cậu lại thấy tốc độ này nhanh hơn lần vận chuyển trước của vị Kim Đan nhiều.
Thoáng cái cậu đã thăng bằng đáp trên mặt đất, có lẽ do nhiều lần vào vùng không gian khác, lại cũng không phải là lần đầu được kéo bay bởi tu sĩ Kim Đan, cho nên Minh rất nhanh lấy lại trạng thái quân bình, không còn say sẩm chóng mặt như trước nữa.
Khi nhìn ra xung quanh, người đàn ông Kim Đan cũng đã lại biến mất, hiện chỉ có nhóm 10 người bọn cậu, đứng ở một thảm cỏ được chăm sóc kỹ càng cẩn thận, trong một khuôn viên vô cùng rộng, với rất nhiều căn biệt thự kiểu kiến trúc hiện đại, cửa trong suốt bằng kính là chủ đạo, cùng xi măng trát phẳng, trông như khu biệt xa hoa đắt tiền trong phim ảnh.
Minh dò tọa độ trong thần thức, thì mới nhận ra mình đã quay trở lại thành phố H, hiện đang ở quận công nghệ cao; gọi là vậy vì nơi này nằm cách khá xa thành phố, trên trục đường chính đi đến các thành phố lớn khác, lại là trung tâm phát triển của các công ty lớn quốc tế, khiến nơi này trở nên sầm uất một cách riêng biệt với các quận còn lại của thành phố H.
Lúc này Minh rất ngạc nhiên, vì trong chuyến bay vừa rồi, chỉ mất chưa tới 4 phút, mà đã từ vùng thác huyền thoại ở khu vực núi cao, quay trở lại thành phố H., phải biết tốc độ mà Cấu Trúc đo được là 2000 mét trên giây, gấp đôi vận tốc di chuyển lần trước của chính vị Kim Đan.
Khiến cậu hoàn toàn choáng ngợp, không biết đâu là giới hạn của tu sĩ Kim Đan. Vì tốc độ này của vị Kim Đan đã ngang bằng với tốc độ của máy bay khám phá rìa không gian, bay nhanh nhất của thế giới phàm nhân rồi.
Đang lúc mải mê suy nghĩ, thì giọng người thanh niên cơ bắp vang lên, kéo sự chú ý của Minh trở lại.
“Hiện mọi người đang ở căn cứ của Hội Đồng thuộc thành phố H., nằm ở quận công nghệ cao, hiện tại căn cứ có việc nội bộ sẽ đóng cửa trong 3 ngày, nên không thể để mọi người ở lại. Có người hướng dẫn sẽ phụ trách đưa mọi người về nhà, có việc cần thiết thì nhắn trực tiếp ở trên trang giao dịch của Hội.”
“Cũng cảm ơn ông Tài và lão Bắc đã hỗ trợ trong chuyến dọn dẹp này, 3 ngày sau căn cứ mở cửa trở lại, tôi sẽ đích thân gửi phần quà cho hai vị, hiện xin thứ lỗi có việc gấp không thể đón tiếp.” – Người thanh niên vừa nói vừa quay qua nhìn người đàn ông trung niên, cùng ông lão, cũng chắp tay làm thủ thế cảm ơn; mà hai người kia cũng rất lịch sự đáp lễ, cũng tỏ thái độ thông cảm.
Sau đó người thanh niên cơ bắp mới quay lại nhìn 5 người tham gia, nhất là dừng lại hơi lâu khi nhìn Minh, rồi mới nói.
“Hy vọng có thể gặp lại.”
Nói xong liền quay người đi về hướng một căn biệt thự, mà cô gái cùng người thanh niên trẻ tuổi cũng theo sau, lần này người trẻ tuổi kia rất hiểu chuyện, mà không quay qua ‘thái độ’ gì với cậu, làm Minh ẩn ẩn thấy kỳ lạ..
truyện siêu hay :

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.