Ta Dám Nói Mình Chỉ Là Đang Chơi Trò Chơi Ngươi Có Dám Tin Không?

Chương 125: – Sử Dụng Không Gian Thú Đan.




.
“Túi không gian được tạo thành từ kết tinh của không gian thú để lại sau khi rút ra năng lượng ‘không gian’ để vá lại vết nứt. Viên kết tinh sau khi lấy đi năng lượng, người ta phát hiện nó tự thân sở hữu năng lực không gian, kết hợp cùng pháp trận có thể cố định vùng không gian này, từ đó nó được sử dụng làm túi không gian..”
“Tinh thể của không gian thú cấp bậc Trúc Cơ, chỉ có thể sử dụng được 1 tháng thời gian, sau đó mất đi tác dụng hoàn toàn. Chỉ có ‘không gian thú đan’ của không gian thú cấp bậc Kim Đan mới có thể làm cho túi không gian trở thành vĩnh viễn, chỉ cần được tu sĩ truyền vào năng lượng duy trì, nó sẽ không bao giờ mất đi khả năng không gian trữ đồ của mình..”
“Viên không gian thú đan trên tay cậu, đã được Trận Pháp Sư chế tác qua, chỉ cần đặt cố định vào bên trong túi chứa làm bằng vật liệu quý giá, truyền linh lực vào liền phát động pháp trận, cũng chính là đánh lên ấn ký của tu sĩ, khiến người khác không thể mở, chỉ mình cậu có thể sử dụng..”
“Nhưng quan trọng là vật liệu của túi đựng càng bền chắc, càng khiến vùng không gian được mở rộng sẽ ổn định hơn; những vật liệu thông thường sẽ không thể chịu nổi việc mở rộng không gian bên trong từ viên không gian thú đan này..”
Nói tới đây, như hiểu suy nghĩ của Minh, ông ta nhìn về chiếc túi đeo hông mà cậu đang đeo, lúc trước cũng là Nhật tặng cho cậu.
Trước đây, thấy nó bằng vải, không biết rõ ràng chất liệu vải như thế nào, chỉ biết nó rất chắc chắn, lại chống va đập, cùng chống thấm nước các kiểu. Bây giờ, thấy ánh mắt của người đàn ông, cùng cách nói của ông, cậu đủ hiểu, xem ra chiếc túi đeo hông này, cũng là không tầm thường.
Hèn gì, từ lần gặp lại Nhật ở khách sạn, rõ ràng là không thấy cậu ta đeo chiếc túi tương tự, lúc ấy, Minh cũng không suy nghĩ nhiều, giờ qua cách nói của người đàn ông, cậu mới rõ ràng.
Nhận thấy rõ nét thông suốt trên mặt Minh, người đàn ông gật gù tán thưởng, vốn cậu chủ đó giờ không có bạn, cũng không quan tâm đến ai, cùng nghe lời bất kỳ ai cả. Bây giờ chỉ qua thời gian tiếp xúc ngắn ngủi với người thanh niên trẻ tuổi này, vậy mà cậu chủ thay đổi chóng mặt, lại muốn tu luyện, đó mới chính là điều làm ông chủ vui vẻ nhất.
Mà chính bản thân ông, đã theo ông chủ rất lâu, cũng trông thấy Nhật lớn lên từ nhỏ, cùng xem như gia đình mình, nên rất là hài lòng với Minh.
Không chỉ có vậy, bản thân ông, tuy không rõ ràng được nội tại của Minh, nhưng ông dám chắc chắn chàng trai trẻ này mạnh hơn rất nhiều so với cậu thể hiện ra bên ngoài. Lại cũng thấy cậu trầm ổn, không tỏ vẻ xu nịnh, và quan trọng nhất là với người từng trải kinh nghiệm lâu năm như ông, ông rõ ràng Minh là đối xử chân thành với Nhật, chứ không mang chút lợi dụng hay ý đồ xấu nào.


Đây mới là điểm ông tán tưởng cậu nhất.
Đoạn, người đàn ông đưa cho Minh 1 tấm card, nói.
“Ta tên Tài Kim Nhiên, cậu có thể gọi ta là ông Nhiên, trên tấm thẻ này có số điện thoại riêng của ta, có việc cần thiết cứ gọi cho ta..”
Đoạn ông vỗ vai Minh, bật cười hài lòng, trước khi bước đi, còn nói vọng lại.
“Lâu lắm rồi ta mới thấy cậu chủ cười vui vẻ như vậy, ta cũng không muốn cậu có gì bất trắc, vì không muốn thấy cậu chủ buồn rầu, cho nên, mọi việc sắp tới phải cẩn thận, đề phòng người xung quanh, và nhớ rõ, bất kỳ lúc nào, cũng đều có thể gọi cho ta..”
Minh nhìn theo bóng lưng người đàn ông trung niên rời đi, cũng phá bỏ luôn kết giới ngay vừa lúc Minh bỏ viên không gian thú đan cùng tấm thẻ vào trong túi không gian bên trong túi đeo hông.
Cậu có chút trầm tư, suốt chặng đường theo người tu sĩ áo đen, về phòng ở của mình, đầu óc Minh cứ quẩn quanh những lời cảnh báo của người đàn ông..
Theo chân người hướng dẫn áo đen băng qua một mảnh vườn rộng lát đá, hai bên cơ man nào hoa là hoa, tiết trời dễ chịu cũng làm tâm trạng cậu đỡ hơn phần nào.
Qua mấy căn biệt thự lớn, mới đến một ngôi nhà cổ nhỏ hơn, với kiến trúc mái ngói tam giác, tường tuy rêu phủ nhưng vẫn nhìn ra lớp màu vàng nghệ trải qua gió sương năm tháng.
Ngôi nhà tuy nhỏ, nhưng Minh rất thích, vì chỉ có một mình cậu ở đây, sau khi người hướng dẫn giới thiệu sơ qua về bên trong nhà, cũng dặn dò cần gì thì bấm vào nút gọi người trực, trên điện thoại lắp đặt sẵn ở phòng khách là được, liền rời đi.
Minh đóng cửa lại, nhìn một lượt phòng khách rộng rãi với nội thất gỗ là chủ đạo, cậu sau khi nhờ Cấu Trúc điểm tra một vòng, không có quan sát thần thức của bất kỳ ai, cũng không có thiết bị theo dõi, mới an tâm thả người xuống ghế sofa.
Cảm giác dễ chịu thoải mái nhanh chóng trờ tới, những gì cậu trải qua suốt gần mười tiếng vừa rồi thật sự mệt mỏi.
Vừa ngồi xuống, ngay ánh mắt nhìn thấy mớ rách rưới teng beng mà mình đang mặc trên người, cùng vết thương tuy đã tự lành, nhưng máu khô vẫn còn dính lên bê bết khắp cả thân thể.
Minh uể oải ngồi dậy, đi lên cầu thang gỗ dẫn lên phòng ngủ lầu trên, như người áo đen hướng dẫn, bước vào phòng tắm, cởi hết áo quần quăng qua một góc, cũng nhanh chóng dụng nguyên tố lực hệ Lửa đốt cháy không còn thừa lại chút nào.
Cậu chui vào bồn tắm, đã chuẩn bị sẵn từ trước, nước âm ấm dễ chịu, liền dứt khoát nằm ngâm mình.
Được một lúc liền thấy hết hứng thú, Minh ngồi lên kỳ cọ cả người, xong mới đứng dậy ra vòi sen gội luôn cả đầu tóc dài, lấm tấm điểm máu khô.
Thoáng một lúc liền xong, Minh xả hết nước trong bồn tắm, vận năng lượng hong khô cả người lẫn tóc, rồi cứ thế không mặc gì ra lại phòng ngủ.
Lúc nãy người hướng dẫn nói có chuẩn bị sẵn mọi thứ trong ngôi nhà này cho cậu, ngay cả quần áo cũng vậy, nhưng ngay khi Minh mở tủ đồ vô cùng lớn một bên phòng thì thứ cậu thấy làm bản thân rất bất ngờ.
Trong tủ đồ, treo trong cùng là những bộ đồ vest màu từ đen đến xám đậm, kế tiếp là những bộ cổ phục, ngoài cùng là quần jean áo thun cùng sơ mi bình thường, bên phía tủ còn lại thì treo các loại áo khoác dài, ngắn đủ cả mọi chủng loại. Mà quần phân ra khu quần, áo ra khu áo, vô cùng ngăn nắp, trật tự.
Vấn đề làm Minh bất ngờ là, những bộ đồ này, đều theo kiểu đơn giản mà cậu thích, lại rất giống đồ cậu hay mặc, thậm chí khi lấy ra chiếc quần jeans đen ôm, cùng áo sơ mi cổ lọ trắng, mặc vào, thì số đo vừa đến không thể vừa hơn.
Càng làm Minh suy nghĩ về khả năng điều tra chi tiết rõ ràng của những người trong Hội Đồng, cùng với rất rõ ràng là họ đã nắm giữ vững vàng thông tin cá nhân của cậu.
Lắc lắc đầu, lúc này cậu cũng không thể làm được gì, khả năng của bản thân còn quá nhỏ yếu.
Không suy nghĩ nữa, Minh tiến lại giường, bên trên có đặt túi đeo hông, Minh với tay cầm lấy nó, cũng bỏ túi không gian bên trong ra, cùng lấy từ trong túi không gian viên ‘không gian thú đan’ mà Nhật nhờ người đàn ông trung niên tặng cậu.
Minh xem một vòng túi đeo hông, không ngạc nhiên khi thấy bên trong, có một chỗ lõm vào, vừa đủ để bỏ ‘viên đá không gian’ vào, cậu cũng không chậm mà đặt viên ‘không gian thú đan’ vào đúng vị trí lõm đó, rồi khóa lại, cảm giác cố định vô cùng chắc chắn, như thể nó được thiết kế ra từ đầu cho chức năng này vậy.
Minh cảm thán trong lòng, rồi mới dụng thần thức kéo linh lực dung nhập vào viên đá vừa đặt vào bên trong.
Linh lực từ từ rót vào, không như lần trước chỉ một loáng là xong, lần này mất thời gian lâu hơn nhiều.
Mãi tới khi cả viên đá sáng lên, phát ra đồ hình quen thuộc mà trọng tâm có hai đồ hình ký hiệu Trấn cùng Phong Ấn, dung nhập vào chiếc túi đeo hông, hòa cùng không gian bên trong viên đá kia từ từ mở rộng ra..
Đa thể loại, đa vũ trụ, diễn biến nhẹ nhàng, nhân vật chính phát triển chậm rãi về sau mới buff bẩn, có vui có buồn, truyện hậu cung ai dị ứng tránh hộ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.