Ta Có 90 Nghìn Tỷ Tiền Liếm Cẩu

Chương 23: Tiêu nhược vũ




[ Thật xin lỗi! Tiểu Mễ Nhi à, tôi muốn rời phòng live để sang bên kia xem! ]
[ Đi chung với, tôi cũng thích đông vui! Ha ha ]
[ Không phải tôi phản bội nhé, chỉ là tôi tò mò xem Yên tổng định xoạt bao nhiêu cái tên lửa thôi!]
[ Mấy tên súc sinh phản bội này... chờ tôi với!]
Thấy phòng trực tiếp bị rời đi mấy chục quý tộc, Tiểu Mễ Nhi khóc không ra nước mắt! Yên tổng thực sự quá giàu.
Hơn mười vạn quả tên lửa siêu cấp, với số đạn dược này, khó ai mà tưởng tượng ra nổi.
Mọi người là tương đối hiếu kỳ, đều thích xem náo nhiệt. Tò mò, nếu như xoạt được mười mấy vạn hoả tiễn lấy tiền ở đâu ra?
Huya livestream thành lập nhiều năm như vậy, chứng kiến biết bao nhiêu kẻ tặng mấy trăm cái hoả tiễn là chuyện bình thường.
Nhưng mà là hơn một vạn cái, trước nay chưa từng có tiền lệ.
Tự cổ chí kim!
Ngày hôm nay, Tịch Mịch Nhất Căn Yên đã làm được điều đó.
Hắn tuyệt nhiên là hoàng đế ngủ quên, bây giờ chính thức quay trở về dành lại giang sơn đã mất. Địa bàn của hắn không chỉ mỗi Huya mà còn có cả TikTok.
Mỗi lần ra tay, đều vô cùng dã man, vô cùng tàn nhẫn.
Ra tay có ba lần mà đi luôn 50 triệu. Cổ động của Huya cũng chưa chắc có được nửa cái ức ( 1 ức = 100 triệu)

Nhìn phòng trực tiếp nhân khí càng ngày càng ít. Tiểu Mễ Nhi quyết định phải cho Yên tổng một lời xin lỗi. Nàng muốn giải thích chuyện từ chối lúc nãy.
Đắc tội vị thần hào này, nàng trực tiếp bị đổ chén cơm.
Cầm điện thoại di động lên, mở WeChat lập tức soạn tin nhắn.
" Yên tổng ca ca, hôm nay phòng live đông quá, không tiện trả lời anh, vì lý do riêng tư, hay là mấy hôm nữa em có thời gian, muốn tới Hán thành du lịch, Yên tổng ca ca làm người hướng dẫn du lịch cho em nha?"
Gõ chữ xong, Tiểu Mễ Nhi lập tức gửi qua.
Lúc này Trần Viễn vẫn đnag tặng hoả tiễn chưa có nghỉ, suốt hai tiếng đồng hồ, tay hắn mỏi lử, may mà hắn cường hoá cơ thể nên còn chịu đựng được.
"Leng keng!"
Đột nhiên, WeChat hiện lên một tin nhắn mới.
Lại là Tiểu Mễ Nhi, Trần Viễn mở ra nhìn một chút.
Có chút hoảng, ý gì đây?
Trước mời cô ăn cơm thì cô từ chối, giờ lại kêu có thời gian đi du lịch Hán thành? Trở mặt cũng nhanh quá rồi. Chẳng lẽ là cô ta cuối cùng cũng giác ngộ rồi!
Trần Viễn gật đầu cười.
" Quên đi, nay mệt rồi, điện thoại sắp hết pin rồi!"
" Đúng là quả táo 13 pro, dùng có khác hẳn!"
Trần Viễn xoạt thêm năm phút nữa, dân cư mạng Huya mới bắt đầu nhao nhao cả lên.
[ Hết rồi, cuối cùng cũng kết thúc!]
[ 12700 cái hoả tiễn siêu cấp, mẹ ơi cứu con! ]
[ Ô! Chào Long Hoàng!]
[ Long Hoàng ông đi đâu đấy, top 1 của ông bị người ta thay thế rồi kìa!]
[ Trước khi Yên tổng xuất hiện, ta thấy mấy trăm cái hoả tiễn là ghê lắm rồi, sau khi Yên tổng xuất hiện, ta cảm thấy con người ta quá nhỏ bé, không xứng đáng đứng ngang hàng với ngài ấy!]
Phòng trực tiếp thì nhao nhao lên, nhưng Trần Viễn đã âm thầm rời đi từ lâu.
Mới đó đã hết cả một buổi sáng, Trần Viễn ngồi trong lớp xoạt tiền không nghe giảng. Mặc kệ giảng viên thích nói gì thì nói, căn bản là hắn ngồi phía sau, còn phía trước thì tập trung nghe giảng nên họ cũng không để ý.
Vả lại, học đại học chính là tự giác, không ai ép mình phải học cả.

Nói mới nhớ, Trần Viễn học cấp ba cũng thành tích trung bình, không có gì nổi trội, may mà vẫn thi đỗ đại học Hồ Đại.
Chẳng qua là năm xưa ở cấp ba hắn mê một bạn nữ tên là Tiêu Nhược Vũ, muốn thi lên Vũ Đại, vì muốn được học chung trường với nữ thần trong mộng mà quyết chí học hành. Thế là trong ba tháng cuối thành tích vượt trội, lọt vào top 10.
Trần Viễn chính là một cái điển hình của nền giáo dục thất bại. Bản thân hắn chính là bật hack.
Những tưởng có thể học cùng trường Vũ Đại với nữ thần Tiêu Nhược Vũ, nào ngờ đâu số phận an bài.
Hắn thất bại.
Tiêu Nhược Vũ thi đỗ trường top 10, Trần Viễn chỉ vào được Hồ đại. Tuy cũng là đại học nhưng bản chất là kém xa.
Lên đại học, Trần Viễn vì muốn quên đi Tiêu Nhược Vũ, hắn quyết tâm theo đuổi cô gái khác, chính là Lâm Thư Đồng.
Ai ngờ bản thân trở thành liế m cẩu của Lâm Thư Đồng.
Nhưng mà hắn có thật sự vì quên Tiêu Nhược Vũ mà theo đuổi Lâm Thư Đồng ư?
Không phải.
Hắn chỉ là trong Lâm Thư Đồng nhìn thấy hình bóng người con gái kia mà thôi.
Nhưng giờ hắn phát hiện, mình chính là không thể quên được người con gái ấy.
Ba năm học cấp ba, vì thầm mến Tiêu Nhược Vũ, Trần Viễn sáng đi học sớm để làm sạch chỗ ngồi cho nàng, tối tan học lén lút theo nàng về nhà, sợ trên đường về nàng có gặp gì đó nguy hiểm thì lao ra giúp đỡ, chỉ cần thấy nàng mỉm cười là mãn nguyện, thậm chí có ai đó thích nàng mà khắc tên lên bàn, hắn sẽ tìm kẻ đó để đánh nhau!
Tiêu Nhược Vũ cứ thể chiếm trọn quãng đời thanh xuân của Trần Viễn.
Nàng quá ưu tú!
Ưu tú đến mức Trần Viễn không dám thổ lộ tình cảm.
Khi vào Hồ Đại, hắn nhận ra bản thân và Tiêu Nhược Vũ sẽ chỉ như hai đường thẳng song song, không thể nào giao nhau được nữa.

Nghĩ đến Tiêu Nhược Vũ, Trần Viễn xúc động lắc lắc đầu. Cầm điện thoại di động lên cho Tiểu Mễ Nhi một tin hồi đáp.
" Được! Tiểu Mễ Nhi cô muốn tới Hán thành du lịch, tôi chắc chắn sẽ chiêu đãi cô!"
"Vậy em yên tâm rồi, cảm ơn Yên tổng ca ca!"
" Bao giờ đi được thì báo!"
" Thứ sáu tuần này đi, Yên tổng anh thấy sao?"
"Không thành vấn đề!"
" Cái kia, ảnh có thể gửi cho anh một tấm ảnh không, để em biết mặt còn nhận ra!"
"Không cần, đến hôm đó, tôi tự nhận ra cô!"
Thành công mời Tiểu Mễ Nhi, chính Trần Viễn cũng không tin nổi. Hắn không nghĩ người nổi tiếng này sẽ tự đến Hán thành tìm hắn.
Quả nhiên có tiền mua tiên cũng được!
Tắt WeChat, Trần Viễn lại lần nữa mở Huya livestream App ra xem.
Hắn muốn nhìn một chút hơi sâu thâm có hay không cho hắn phát tin nhắn riêng. Hắn muốn xem, sau vụ đó, liệu có ai nhắn tin riêng cho hắn hay không.
Quả nhiên.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.