Ta - Bệnh Công Tử Tuyệt Thế Vô Song

Chương 70:




Đại ca, ngươi là người khoe khoang trước, vậy đừng trách ta, ngươi cứ chờ ngủ trong thư phòng đi.
Hệ thống cảm thấy ký chủ càng ngày càng không bình thường, đôi khi rất xấu, không phải do dung hợp với nhân vật ảo đi.

"Ân ~ Tay nghề của đại tẩu thật tốt, trù nghệ có thể so với Vô Song Lâu."
"Tiểu Khanh thấy ngon thì ăn thêm đi, tẩu tử đã lâu không gặp Tiểu Khanh, có chuyện gì cứ tìm tẩu tử."
“Kia Tiểu Khanh nhớ kỹ, đa tạ đại tẩu trước.” Nam Cung Linh nhìn lão bà cùng đang tán gẫu cười nói bên cạnh, trong lòng chua chua vì bị bỏ quên.
Sau bữa ăn,
Bắc Mạc Khanh nhỏ giọng nói với Bạch Ngữ Họa, Bạch Ngữ Họa "ân cần" nhìn Nam Cung Linh "Tiểu Khanh nói thêm cho tẩu tử biết đi."
Nam Cung Linh khó hiểu nhìn hai người họ, các ngươi nói cái gì? Nói cho ta nghe một chút?
"Không có gì, chỉ là một số vấn đề với một nha đầu thôi."
*
Trong một khu rừng, hai người đang tựa vào nhau "Ám Dạ, ngươi... thích ta từ khi nào vậy?"
"Đã thích từ lâu rồi, chỉ là khi đó ta không dám nói ra khỏi miệng."
"Vậy tại hôm qua..."
"Tôi đã chuẩn bị rất lâu, rất lâu mới có dũng khí, thế nhưng lại..."
Ám Ảnh không để hắn nói tiếp, một tay ôm hắn vào lòng, "Ngày hôm qua là lỗi của ta, sau này ở Vương phủ với ta được không?"
"Thật sao? Nhưng ta là thuộc hạ của Chủ thượng, ta phải ở trong cung..."
"Một lát đi tìm Vương gia cùng Hoàng thượng tứ hôn cho chúng ta được không?"
"Tốt, A Ảnh, ta chưa bao giờ nghĩ có ngày được ngươi ôm trong lòng, thân phận của ngươi cao hơn tai, thực lực cũng mạnh hơn ta, thiên phú tốt hơn ta, ta chỉ có thể âm thầm... "
“Ngoan, chỉ có như vậy ta mới có thể bảo vệ ngươi, phải không?” Ám Ảnh cõng Ám Dạ ra khỏi rừng cây nhỏ, đi về phía thư phòng.
Bé con vừa ngủ dậy hoảng loạn nhìn căn phòng trống trải, bé vô tình ngủ quên khi cha và bá bá đang phê duyệt tấu chương.
Không thấy cha, ân... Đây là đâu? Vong Trần cẩn thận xuống giường, mở cửa, thị vệ canh cửa thấy tiểu thiếu gia đã tỉnh, "Tiểu thiếu gia, ngài tỉnh, có cần thuộc hạ mang ngài đi tìm Vương gia không?"
Vọng Trần nhẹ gật đầu, bé cũng biết cha là Vương gia, thuộc hạ gọi hắn như vậy.
“Hoàng Thượng, Hoàng hậu, Vương Gia, tiểu thiếu gia tỉnh, thuộc hạ đưa ngài tới đây.” Thị vệ vừa dứt lời, Vọng Trần liền từ phía sau chạy tới.
"Cha" Bắc Mạc Khanh bế bé con lên, để bé ngồi vào lòng.
"Oa ~ Tiểu Bao Tử thật đáng yêu" Bạch Ngữ Họa ánh mắt lóe sáng nhìn Vọng Trần, "Tiểu Khanh có hài tử khi nào vậy?"
“Mới mấy ngày, phụ thân mẫu thân bé không có ở đây, ta thu dưỡng bé.” Bắc Mạc Khanh vừa giải thích vừa xoa đầu đứa nhỏ, yêu thích không buông tay.
Giống như bị nghiện, mỗi lần bé con được ta ôm, không tránh khỏi số phận bị ta xoa nắn.
"Tiểu gia hỏa còn chưa ăn cơm đi, vừa vặn trong tiểu trù phòng còn vài món"
"Vậy đa tạ đại tẩu."
Thanh âm mềm mềm nhu nhu của Bắc Mạc Vong Trần truyền vào tai Bạch Ngữ Họa, “Đa tạ bá mẫu.” Bạch Ngữ Họa rất thích, thật là Tiểu Bao Tử đáng yêu và lễ phép.
“Bá mẫu, ta tên là Bắc Mạc Vọng Trần, bá mẫu có thể gọi ta là Trần nhi.” Tiểu Bao Tử nói rõ đâu ra đấy, Bắc Mạc Khanh đè đầu xoa xoa vài cái, thật đáng yêu.
Bắc Mạc Khanh thu tay lại lại, liền thấy mấy vết đỏ lưu lại trên mặt bé con, cái này... Ta không có dùng sức, sao lại đỏ lên? "Bóp đau rồi sao? Cha xoa cho con."
Bé con lắc lắc đầu, Bắc Mạc Khanh thấy làn da của trẻ con thật đúng là non mịn, lần sau vẫn đừng nên véo bé.
Món ăn lên, Bắc Mạc Khanh gắp mấy món cho bé con đặt vào bát, bọn hắn nói chuyện phiếm, bé con ăn.
Một lúc sau, Bắc Mạc Khanh dự định quay về, xe lăn vẫn ở trong thư phòng, hắn nói lời cáo biệt rồi cùng Bạch Ngữ Họa, Nam Cung Linh trở lại thư phòng.
Tình cờ thấy Ám Dạ và Ám Ảnh cũng trở lại, sau khi vào thư phòng, hai người quỳ xuống thỉnh cầu tứ hôn hôn, bọn hắn là thuộc hạ của Hoàng Thượng và Vương Gia, việc đính hôn phải được sự đồng ý của hai người.
Nam Cung Linh đồng ý.
Bắc Mạc Khanh nhìn hai người cùng nhau đi tới “Ám Ảnh cũng là người của Vương phủ ta, ta cũng coi như là nhà mẹ đẻ của Ám Ảnh, đây là sính lễ cho Ám Dạ.” Bắc Mạc Khanh từ trong không gian lấy ra một đống đồ.
Nam Cung Linh bị sự hào phóng của Bắc Mạc Khanh làm cho chấn kinh, vài chiếc nhẫn không gian chứa đầy linh thạch, cùng một số châu báu, vũ khí, vân vân.
Nam Cung Linh dặn dò Ám Dạ cầm lấy "Ám Dạ, nhận đi, đây là sinh lễ của nhà mẹ các ngươi."
"Khi nào ngươi kết hôn, ta sẽ chuẩn bị của đồ cưới cho ngươi."
“Tạ Hoàng Thượng, Vương gia thành toàn.” Hai người hành lễ tạ ơn.
"Kia, Hoàng Thượng, Vương Gia, thuộc hạ có thể đưa Ám Dạ về chỗ của thuộc hạ được không?"
"Hừm, hắn đi ai sẽ quản lý ám vệ cho ta? Các ngươi còn chưa thành thân liền muốn ở cùng một chỗ, đây là muốn làm gì?"
Hai người cúi đầu, là hắn quá nóng vội, "Là do thuộc hạ nóng vội, kính mong Hoàng Thượng thứ tội."
“Cha, bọn hắn muốn thành thân sao? Khi nào cha tìm mẹ cho Trần nhi?” Bắc Mạc Vọng Trần tò mò hỏi Bắc Mạc Khanh.
“Khụ khụ, chuyện này, chuyện của người lớn, trẻ con không cần quản.” Hắn nói rồi ấn bé con vào lòng.
Chậc chậc, cảm giác bị con trai ruột thúc giục kết hôn là như thế này sao? Bắc Mạc Khanh cúi đầu không nhìn người khác để tránh xấu hổ.
"Nếu không có chuyện gì lớn, ta cùng Ám Ảnh và Trần Nhi hồi phủ trước."
“Được, trở về đi, trên đường cẩn thận một chút.” Bắc Mạc Khanh lại ngồi ở trên xe lăn, bé con tránh khỏi Bắc Mạc Khanh, “Trần Nhị có thể đi, cha mới nãy ôm Trần Nhị đã mệt rồi.” Nói xong chạy lên phía trước.
Bắc Mạc Khanh nhìn bé con, cuộc sống bây giờ thật tốt, hy vọng nó sẽ không lại đổ vỡ.
Qua một tháng, tháng bảy học viện bên kia sẽ bắt đầu chiêu sinh, trong vòng tháng bảy bọn hắn phải xuất phát sớm, Tề Vạn Quân mang theo Nam Cung Nguyệt Ly đến Nhiếp chính vương phủ.
Bắc Mạc Khanh thấy bọn họ tới liền biết thời gian xuất phát đi học viện đã tới rồi, Bắc Mạc Khanh nói với bé con "Trần Nhi, cha có việc đi ra ngoài, đại khái nửa tháng nữa sẽ về, Trần Nhi ở nhà ngoan ngoãn đợi cha. "
“Trần Nhị có thể đi cùng không?” Đứa nhỏ không muốn ở chỗ này, cha đi ra ngoài thật lâu.     "Cái này..." Bắc Mạc Khanh cũng không nỡ xa bé con, quên đi, mang bé cùng hắn đi, dù sao có sự bảo vệ của hắn, sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.