Ta - Bệnh Công Tử Tuyệt Thế Vô Song

Chương 67:




Chờ bé con khóc đủ rồi, Bắc Mạc Khanh nhìn bé con và nói: “Phụ mẫu con nói với ta bọn họ chưa chết, họ chỉ bị nhốt ở một chỗ thôi.” Vừa nãy trong tâm trí hắn xuất hiện hai thân ảnh mờ ảo, kể vài chuyện cho hắn.
"Thật sao? Thế nhưng rõ ràng con nhìn thấy họ..."
“Ngoan, bọn họ không sao, đừng lo lắng.” Bắc Mạc Khanh xoa xoa đầu nhỏ, cảm thấy hơi nghiện.
Theo bọn họ, trong cơ thể bé con có hai dòng máu là Phượng Hoàng và Rồng, nhưng dòng máu của Rồng không thuần bằng Phượng Hoàng, cho nên không biểu hiện ra ngoài.
Rồng và Phượng Hoàng... Hình ảnh con vật kết hợp giữa Rồng và Phượng Hoàng hiện lên trong đầu Bắc Mạc Khanh, cái quái gì vậy? Bắc Mạc Khanh lắc đầu, kết hợp cái gì, tiểu gia hỏa đáng yêu như vậy sao có thể trưởng thành thành dạng này.
Tiểu Bao Tử cứ thế nằm trong vòng tay của Bắc Mạc Khanh suy nghĩ lung tung, nếu tìm được phụ thân, mẫu thân thì phải rời bỏ cha, nhưng bé không muốn bỏ cha, cha rất tốt, nhưng còn phụ thân mẫu thân ... Bé có thể chọn cả hai luôn không?
“Có chuyện gì vậy bé con?” Bắc Mạc Khanh thấy bé con một dạng muốn khóc, cất tiếng hỏi.
“Con không nỡ bỏ cha, nhưng còn phụ thân mẫu thân …” Nói được một nửa, bé con bỗng im bặt.
Có phải bé ích kỷ quá không, muốn cha, cũng muốn phụ thân mẫu thân nhưng bé thật sự không nỡ rời xa họ.
Như hiểu ra điều gì đó, Bắc Mạc Khanh bật cười, bé con này thật đúng là: “Đừng lo lắng, cha cùng phụ thân mẫu thân sẽ không rời bỏ con, ngoan.” Cảm giác sờ đầu nhỏ thực thoải mái.
Một lúc sau bé con đã ngủ say, Bắc Mạc Khanh đặt bé con lên giường rồi định rời đi, nhưng lại phát hiện y phục bị một bàn tay nhỏ nắm chặt, Bắc Mạc Khanh đành phải nằm xuống nghỉ ngơi cùng bé.
Nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ đang tối dần, Ám Ảnh mang một ít thức ăn vào.
Không biết tiểu thiếu gia thích ăn gì, nên hắn đã đến Vô Song Lâu gọi rất nhiều món, khẳng định sẽ có món mà tiểu thiếu gia thích.
"Vương gia, thuộc hạ đã chuẩn bị một ít đồ ăn, hả? Tiểu thiếu gia đã ngủ rồi sao?" Thấy tiểu thiếu gia đã ngủ mất, Ám Ảnh cảm thấy hơi thất vọng.
Vọng Trần ngửi được mùi thơm, tỉnh dậy, chậm rãi mở mắt ra, tóc trên đầu nhỏ đã bị Bắc Mạc Khanh vò cho rối tung.
“Tỉnh rồi? Đúng lúc đồ ăn được mang đến.” Bắc Mạc Khanh xuống giường bế bé con lên, đặt lên ghế rồi chải lại tóc cho bé.
Bắc Mạc Vong Trần định nói gì đó, nhưng lại nén trở về, bé có thể tự mình đi đường, mặc dù thân thể này tương đối nhỏ, nhưng đi lại khẳng định không có vấn đề gì.
Nhưng được cha ôm rất thoải mái, bé rất thích được cha ôm.
Bé con nguyên lai rất thích ăn thịt, cánh tay ngắn ngủn chỉ có thể bưng được cái đĩa trước mặt, thế nhưng mắt lại nhìn chằm chằm mấy cái đĩa khác, Bắc Mạc Khanh mỉm cười, gắp một ít thức ăn vào bát nhỏ rồi đặt trước mặt bé.
Bắc Mạc Vong Trần đang gặm thịt thì thấy một cái bát nhỏ đặt trước mặt, nhìn đồ ăn bên trong, rồi nhìn về phía Bắc Mạc Khanh "Cảm ơn cha."
“Ăn đi, ăn hết cha sẽ gắp thêm cho con.” Thật tốt quá, nhìn khuôn mặt tươi cười của nhóc con, anh nghĩ đến chính mình, anh cảm thấy chỉ cần bé con được vui vẻ, thì dù anh có phải chịu tra tấn cả đời cũng không sap cả.
"Hoàng thúc, Hoàng thúc..." Đột nhiên ngoài cửa truyền đến thanh âm của tiểu cô nương, chuyện gì đã xảy ra? Làm sao không có người nào thông báo cho anh biết.
Bắc Mạc Khanh đi ra ngoài, thấy Nam Cung Nguyệt Ly đang sốt ruột, "Có chuyện gì sao?"
“Hoàng thúc, ngươi không biết cha xấu xa muốn đuổi ta đi đâu đâu.” Ta sau này sẽ không được gặp Hoàng thúc nữa.
Đuổi đi? Tình huống gì đây? "Chuyện gì đã xảy ra, nói rõ cho Hoàng thúc xem?"
"Người đủ mười lăm tuổi thường phải gia nhập một học viện để tu hành, đáng lẽ mười hai tuổi phải đi, nhưng chúng ta là hoàng thất, có thể học ngay ở trong cung. Ly nhi năm nay đã mười lăm tuổi, đến ngày chiêu sinh Ly nhi lập tức sẽ phải rời khỏi đây. ”Nam Cung Nguyệt Ly than thở với Bắc Mạc Khanh về học viện đáng ghét này, nàng không muốn đi.
Bắc Mạc Khanh bất lực nhìn nàng, anh còn tưởng có chuyện lớn? Nguyên lai chỉ là đi học viện, xú nha đầu này, thật sự biết cách dọa người.
Trách không được lần này về anh không gặp mấy tiểu tử kia. Nguyên lai là đến học viện. "Học viện vẫn là phải đi..."
Bắc Mạc Khanh vừa nói đã bị Nam Cung Nguyệt Ly ngắt lời "Hoàng thúc, ngươi cũng muốn để Ly nhi rời đi sao?"
Chuyện này, chuyện này phải giải quyết như thế nào đây? “Nha đầu, ta nói cho ngươi biết, trong học viện có rất nhiều thứ chơi rất vui, với lại ngươi cũng có thể đi ra ngoài cung, không phải ngươi vẫn luôn muốn vậy sao? Đến học viện thì sẽ không có ai quản ngươi.” Bắc Mạc Khanh nhỏ giọng nói tránh người khác nghe được.
Nam Cung Nguyệt Ly nghe Bắc Mạc Khanh phân tích xong, hai mắt lóe lên kim quang, đúng vậy nha, trách không được ca ca bọn hắn đi học viện liền không trở về, thì ra là như thế, hừ, còn dám gạt ta nói học viện tuyệt không tốt, khẳng định là không muốn chơi cùng ta.
"Kia, Hoàng thúc, Ly nhi rời đi trước, la ~ la la ~ la..." Nam Cung Nguyệt Ly vui vẻ nhảy chân sáo rời đi.
Bắc Mạc Khanh nhìn thân ảnh của nàng lắc đầu, tiểu nha đầu, tha thứ cho Hoàng thúc lừa gạt ngươi, vào học viện học hành thật tốt đi.
Bắc Mạc Khanh vừa quay đầu lại đã thấy Vọng Trần chạy đến, Bắc Mạc Khanh vội vàng chạy tới ôm lấy bé "Cha, vừa rồi là ai?"
Không hổ là nhi tử của ta, đã soái lại còn đáng yêu, hoàn toàn thừa hưởng gen di truyền của ta... Không đúng, sai sai, hoàn toàn giống ta, đúng, giống tôi.
"Sao lại đi ra?"
“Cha ra ngoài thật lâu, nhớ cha” Sợ cha bỏ lại con mà đi.
“Ngoan, cha ôm ngươi trở về ăn cơm.” Bắc Mạc Khanh ôm bé con vào trong, Ám Ảnh đứng bên cạnh chứng kiến mọi việc, xem ra Vương gia vô cùng sủng tiểu thiếu gia.
Ám Dạ vừa tới đã thấy cảnh này, nhìn Ám còn đang ngẩn ra, đi qua ôm lấy, "A Ảnh đây là đang đợi ta sao?"
Ám trong nháy mắt hoàn hồn, đẩy Ám Dạ ra. “Ám Dạ, ngươi còn động thủ động cước lần nữa, cẩn thận ta thu thập ngươi.” Nói xong xoay người đi vào trong.
Ám Dạ vui vẻ nhìn Ám, lại được ôm nữa nha, nhiều năm như vậy, không biết khi nào đầu gỗ này mới có thể minh bạch?
“Vương Gia, chủ thượng mời ngài đi qua một chuyến, chủ thượng tại thư phòng chờ ngài.” Nói xong liền rời đi.
Đại ca muộn như vậy tìm mình làm gì? "Ám Ảnh, ta đi qua một chuyến, chờ tiểu thiếu gia ăn no dẫn hắn chơi một lát…"
Bé con nghe Bắc Mạc Khanh muốn đi ra ngoài, vội vàng lôi kéo vạt áo của Bắc Mạc Khanh "Cha, Trần Nhi cũng muốn đi, Trần Nhi sẽ ngoan ngoãn..."
Bắc Mạc Khanh ngồi xe lăn, chẳng phải bên ngoài đồn rằng chân của anh bị phế do chiến tranh sao? Như vậy càng tốt, đi hoàng cung có thể quang minh chính đại ngồi lên xe lăn đi, Nam Cung Linh vốn là muốn quản một chút, nhưng bị anh từ chối.
Bé con hình như là lần đầu đi đường, vừa đi vừa lắc lư, vô cùng đáng yêu, Bắc Mạc Khanh bế bé con đặt vào lòng.
Ngồi vào trong xe ngựa, bé con nằm trên ngực Bắc Mặc Khanh ngáp một cái "Buồn ngủ?"
Bé con sợ Bắc Mạc Khanh bắt về phòng, vội vàng nói: "Ba ba, Trần nhi không buồn ngủ."
“Ngươi buồn ngủ thì ngủ đi, cha ôm.” Bé con nghe thấy Bắc Mạc Khanh không có đuổi mình trở về liền yên tâm, nằm trong lòng Bắc Mạc Khanh ngủ thiếp đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.