Ta - Bệnh Công Tử Tuyệt Thế Vô Song

Chương 55:




Tháng giêng năm Ly Uyên thứ 362, Bắc Mạc Khanh đóng quân ở biên cảnh, các nước lân bang ngo ngoe muốn động, sốt sắng muốn đưa quân tiến đánh. Tất cả các gian thần ở Khải Quốc bị giết sạch, chỉ lưu lại mấy vị thanh quan để bọn họ gia nhập triều đình.
Quốc vương các nước lân bang họp bàn cách xâm chiếm vương quốc Nam Ly.
Tháng 2 năm Ly Uyên thứ 362, Nam Cung Linh không vội mà kết hợp Khải Quốc vào nước Nam Ly, mà thực hiện công tác chuẩn bị để nghênh kích các nước lân bang.
Tháng 3 năm Ly Uyên thứ 362, Khải Quốc được sáp nhập vào nước Nam Ly, đại chiến nổ ra, Bá Văn quốc, Tân Nguyệt quốc, Bái Ách quốc, ba quốc gia liên minh khởi xướng đợt chiến tranh thứ nhất.
Bắc Mạc Khanh tự mình phong ấn tu vi, chỉ dựa vào một thanh kiếm, bởi vì không có linh lực, thanh kiếm này cũng gần giống như một thanh kiếm bình thường.
Trên chiến trường, hai đội quân đang giằng co, từ trên cao nhìn xuống, mặt đất một mảnh đen kịt, tất cả đều là người, Bắc Mạc Khanh cầm kiếm nhìn chằm chằm những người này, trong mắt tràn đầy chiến ý, ba tháng qua, hắn mỗi ngày đều kiên trì rèn luyện và ngâm thuốc, mặc dù thân thể vẫn ốm yếu nhưng chỉ là bệnh chứ không phải suy nhược.
Chỉ thấy tướng sĩ Tam quốc giương đao hò hét, Bắc Mạc Khanh hạ lệnh, hai quân giao chiến, một mảnh hỗn loạn, tiếng đánh nhau vang dội cả một góc trời.
Đôi mắt đỏ bừng của Bắc Mạc Khanh khiến người ta rùng mình, binh lính nhìn dáng vẻ toàn thân đầy máu tươi của Bắc Mạc Khanh, sĩ khí dâng cao, mỗi người như được tái sinh có sức mạnh để tiếp tục giết địch, Nhiếp Chính Vương đều cố gắng như vậy, bọn họ sao có thể bị bỏ lại phía sau, bọn họ muốn theo Nhiếp Chính Vương chinh phục thiên hạ.
"SÁT --"
"Xông lên, SÁT—"
Nghe được thanh âm hò hét đầy sĩ khí, cùng cảnh tượng thảm thương trên chiến trường, các tướng quân bên địch nhận thấy có điều gì đó không ổn, vội vàng hét lên: "Rút lui, triệt binh -"
"Rút lui"
"Sát, để cho bọn chúng có đến mà không có về, giết bọn chúng, xông lên ——" "Sát——".
Quân Nam Ly hưng phấn dị thường đuổi theo quân địch, sau khi quân địch rút về lãnh thổ, họ dừng lại, tất cả đều nhìn về phía Bắc Mạc Khanh.
"Về trước đi, mọi người mệt rồi, lần sau chúng ta sẽ giết bọn họ không chừa một manh giáp."
Giọng nói khàn khàn của Bắc Mạc Khanh truyền đến tai mọi người, chúng tướng quân dẫn binh rút lui, Thượng Quan Nghi mang theo một đội nhân mã đi an táng các tử sĩ, nhìn thoáng qua, mảnh đất lớn bên kia nhô lên từng mảnh nhỏ, tất cả đều là mộ của tử sĩ.
Bắc Mạc Khanh đứng trên cao, máu tươi nhuộm đỏ đất, thi thể chất thành đống, mây tan thấy mặt trời, ánh sáng chói lọi nơi đó, máu từ từ đông đặc biến thành màu tím đen.
Sau khi trở về doanh trại, Bắc Mạc Khanh và các tướng quân bàn bạc về cuộc chiến tiếp theo, binh pháp Bắc Mạc Khanh đã nghiên cứu không phải vô ích...
Thời gian trôi đi vội vã, tháng năm trôi qua, không biết bao nhiêu người đã hy sinh nơi chiến trường, quân địch phái binh hết đợt này đến đợt khác, chiến đấu một lần lại một lần.
Bắc Mạc Khanh đã trải qua vô số cuộc chiến.
Năm năm nháy mắt trôi qua, không biết đại ca bây giờ thế nào, Bắc Mạc Khanh ngồi ở bàn xem thư của Nam Cung Linh, không lâu sau Bắc Mạc Khanh liền đứng dậy bước ra khỏi lều, nhìn sao trên trời, hôm nay đại ca sức khỏe suy yếu, nhưng hắn không có biện pháp quay lại, nên chỉ có thể ở đây cầu nguyện cho đại ca mau chóng bình phục.
Cửu Linh sắc mặt tái nhợt, chậm rãi đi tới bên người Bắc Mạc Khanh. "Đệ tử đã đi lãnh phạt, thỉnh sư tôn chỉ giáo."
"Lần sau đừng liều lĩnh như vậy nữa. Lần này coi như một bài học."
Mấy ngày trước quân giặc tháo chạy rút ​​quân, Cửu Linh thấy tướng quân bên địch đã chết kiên quyết dẫn quân đuổi theo, Bắc Mạc Khanh đã truyền lời cho hắn quay lại, Cửu Linh chống lại quân lệnh đuổi theo, ai ngờ có mai phục, may mắn là Kỹ Vãn Quân kịp thời đuổi tới, mới tránh thiệt hại quá nhiều.
Cửu Linh cúi đầu không nói gì, lần này hắn quá mức lỗ mãng, hại chết nhiều huynh đệ như vậy...
"Trở về lấy thuốc rồi nghỉ ngơi đi."
Bắc Mạc Khanh nhìn ánh trăng mờ ảo, bị mây đen che khuất, sau đó trở về lều nghỉ ngơi.
Cửu Linh mặc quân phục, khuôn mặt không còn non nớt như trước, thay vào đó là khuôn mặt tuấn tú cương nghị, ánh mắt thâm thúy khiến người ta nhìn không thấu.
Cửu Linh đến một mảnh ngôi mộ, những huynh đệ này đều là do hắn hại chết, nếu như nghe lời sư phụ không đuổi theo thì đã không xảy ra chuyện như vậy, lúc đó đầu óc bị choáng váng, ngay cả cảnh giác cơ bản nhất cũng quên mất.
Cửu Linh quỳ trên mặt đất, trên mặt đầy lệ, những huynh đệ này đều là quân nhân cùng hắn trưởng thành, lại bởi vì chính hắn mà lưu danh.
Cửu Linh chống tay xuống đất khóc không thành tiếng, nếu cái chết của hắn có thể làm cho những huynh đệ này sống lại, hắn cam nguyện dâng ra sinh mệnh, thế nhưng trên đời không có nếu như, hắn phải báo thù cho bọn họ...
Kỳ Vãn Quân thấy Cửu Linh như vậy, thở dài lắc đầu, có lẽ trải qua lần này này, hắn sẽ trưởng thành.
Một lúc sau Kỳ Vãn Quân thuyết phục hắn trở về, nhưng người không nghe, quỳ ở nơi đó không phải ứng y.
Kỳ Vãn Quân không có lựa chọn nào khác ngoài xin sự giúp đỡ của Thượng Quan Nghi, Mặc Giang, Bạch Kính Ngôn, Vu Việt.
Nhưng vẫn không được, muốn dùng biện pháp mạnh cũng không thể dùng, vạn nhất lại xảy ra chuyện, chẳng phải sẽ càng thêm phiền phức.
Bạnh Kinh Ngôn và Kỳ Vãn Quân không có biện pháp nào khác, đành đi đến chỗ Bắc Mạc Khanh, những người khác lưu lại đây trông chừng hắn, đề phòng hắn lại làm chuyện ngu ngốc.
Bắc Mạc Khanh nghe được chỉ nói một câu không cần để ý, điều này làm cho các tướng quân lúng túng, Bắc Mạc Khanh ngoài miệng thì mặc kệ, nhưng thân thể ngược lại rất thành thật.
Cuối cùng vẫn đứng dậy đi tìm người, lúc này mọi người ra sức thuyết phục, Cửu Linh cứ quỳ ở đó không nói một lời.
"Thế nào, vừa rồi chống lại quân lệnh, hiện tại lại định chống lại sư lệnh?"
Mọi người vui mừng khôn xiết khi nghe thấy giọng nói của Bắc Mạc Khanh, Nhiếp Chính Vương cuối cùng cũng đến, mọi người hành lễ, Cửu Linh cũng vội vàng hành lễ, "Đệ tử không dám...".
"Ta vừa nói gì với con?"
Các tướng sĩ nghe cảm thấy chuyến này xong rồi, đây viện binh bọn họ phải làm sao bây giờ? Cửu Linh qua chuyện này còn sống nổi không?
Năm năm, Nhiếp Chính Vương ngày càng lạnh lùng, hoàn toàn mất đi vẻ ôn hòa lúc trước ở kinh thành, trở nên trầm mặc ít nói, sát phạt quả đoán...
Không biết sau khi trở về thì Nhiếp Chính Vương có thể trở lại như xưa hay không.
Cửu Linh cúi đầu không trả lời, bởi vì hắn có nói hay không cũng vậy, đều sẽ bị trách phạt, nhưng mà đúng là nên phạt …
"Kỳ Tướng Quân, đưa hắn về phòng bôi thuốc, vết thương trên người nếu không dưỡng tốt thì không cho ra ngoài, nếu hắn đi cứ đánh gãy chân cho ta."
Giọng nói lạnh như băng của Bắc Mạc Khanh khiến tất cả mọi người run rẩy, nhìn thấy thân ảnh dần biến mất của Bắc Mạc Khanh, mọi người thở phào nhẹ nhõm, Kỳ Tướng Quân đã thành công đưa Cửu Linh trở lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.