Ta - Bệnh Công Tử Tuyệt Thế Vô Song

Chương 51:




Không biết đã qua bao lâu, động tĩnh bên trong từ từ nhỏ lại, xem ra cuộc chiến sắp kết thúc, nhìn bộ dạng của Hi Triệt liền biết không có đường sống vẹn toàn.
Bắc Mạc Khanh đột nhiên phát hiện Nam Cung Linh tới gần, vội vàng chạy đi, Trục Trần thấy Hi Triệt đã ngủ say, liền đưa Hi Triệt về.
Nam Cung Linh đứng ở bên ngoài một hồi, rốt cục đi vào, lại phát hiện bên trong không có người, chẳng lẽ đi nhầm phòng rồi?
Nam Cung Linh đi ra ngoài xem xét, không sai a, vậy là người chạy rồi?
Lúc này Bắc Mạc Khanh đang đi dạo trên phố, nơi này hình như đã từng đi qua, đúng, nghĩ lại, đây không phải là đô thành phụ cận kinh thành nước láng giềng sao?
“Ngươi nghe chưa, nghe nói chúng ta sắp được sáp nhập nước Nam Ly, thật sự quá tốt.” Một thanh âm truyền vào tai Bắc Mạc Khanh, Bắc Mạc Khanh nhìn sang, liền thấy nơi đó có mấy người đang thảo luận gì đó.
"Đó là đương nhiên. Nghe nói Nhiếp Chính Vương Nam Ly phá hủy toàn bộ kinh đô, cũng may là thường dân đã rời khỏi kinh thành hết rồi, dù sao triều đình cũng rối loạn, còn ai dám ở kinh đô nữa?"
"Ừ, đúng, ta nghe nói Quốc vương Nam Ly tới đây muốn sát nhập Khải quốc của chúng ta vào Nam Ly. Thật sự, ở Khải quốc một năm nay ta đều sầu muốn chết rồi."
"..."
Bắc Mạc Khanh mua một ít điểm tâm ngọt, tìm một chỗ ngồi, nghe bọn họ nói chuyện phiếm.
Lúc này Nam Cung Linh đang tìm Bắc Mạc Khanh, toàn bộ quân doanh náo loạn, chỉ vì Nhiếp Chính Vương biến mất.
Người khác đều vội vã sốt ruột tìm hắn, còn hắn thì ngồi đó nghe mọi người nói chuyện phiếm, ăn bánh, nhàn nhã vui sướng.
Không biết qua bao lâu, Bắc Mạc Khanh thấy sắc trời đã muộn, đứng dậy chuẩn bị đi về, đột nhiên nghĩ đến những chuyện đó của hệ thống.
“Hắn không có ở đây, đang ngủ, chúng ta đi rồi.” Giọng nói đó là của Trục Trần.
Xác định được bọn họ không có ở đó, Bắc Mạc Khanh lắc mình một cái trở lại quân doanh, vừa vào phòng, liền thấy Nam Cung Linh.
Bắc Mạc Khanh định quay người lẻn đi, nhưng lại bị gọi lại "Trở lại, chạy cái gì?"
Bắc Mạc Khanh thấy sắc mặt Nam Cung Linh không tốt lắm, biết y đang tức giận, không dám nói lời nào, lề mà lề mề đi về phía Nam Cung Linh.
Bắc Mạc Khanh chỉ cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm, Nam Cung Linh không mở miệng, Bắc Mạc Khanh cũng không dám nói gì, Nam Cung Linh càng im lặng, Bắc Mạc Khanh càng bất an và sợ hãi.
Hai người cứ như vậy giằng co, Bắc Mạc Khanh cúi đầu nghĩ xem nên nói gì, Nam Cung Linh thì nhìn chằm chằm hắn.
Qua hồi lâu, Kỳ Vãn Quân xuất hiện phá vỡ cục diện bế tắc giữa hai người. "Thần Kỳ Vãn Quân cầu kiến Hoàng Thượng."
“Chuyện gì?” Nam Cung Linh hỏi.
"Thần đã tìm thấy tung tích của Vương gia ở Minh Thành..." Kỳ Vãn Quân đứng bên ngoài hành lễ.
"Vào đi."
Kỳ Vãn Quân vừa đi vào đã thấy Nhiếp Chính Vương đang cúi đầu, hóa ra lời hắn vừa nói coi như vô ích, người đã trở về rồi.
"Thần tham kiến Vương gia."
Bắc Mạc Khanh không trả lời, Nam Cung Linh nói: "Người đã trở về, phân phó các tướng sĩ không cần tiếp tục tìm."
"Vâng, thần cáo lui."
Nam Cung Linh nhìn Bắc Mạc Khanh hai mắt đỏ hoe, hỏi: "Đệ vừa rồi đi đâu?"
"Đi ra ngoài một lát..."
Nam Cung Linh đứng thẳng người "Đi ra ngoài một lát? Đệ đi như vậy mà một lát sao? Vừa tỉnh lại đã chạy ra ngoài, chê mạng dài quá à?"
Cả buổi trưa không tìm thấy Bắc Mạc Khanh, lòng Nam Cung Linh tràn đầy lo lắng, thời gian dần trôi, Nam Cung Linh càng ngày càng lo lắng, quả thực một ngày dài như một năm.
"Xin lỗi đại ca, đệ không nên chạy ra ngoài một mình..." Bắc Mạc Khanh cúi đầu.
"Thôi không nói chuyện này nữa, đệ đã gần như bình phục hoàn toàn, ngày mai lập tức lên đường lên đường hồi kinh."
Bắc Mạc Khanh vừa nghe liền vội vàng nói: "Đệ sẽ không trở về."
“Chuyện này không phải do đệ quyết, đệ muốn cũng trở về, không muốn cũng phải trở về.” Nam Cung Linh quyết định lần này phải tàn nhẫn, ở lại đây sẽ chỉ càng thêm nguy hiểm, y không muốn…
“Chỉ cần đệ không muốn trở về, huynh không thể mang đệ theo.” Đại não của Bắc Mạc Khanh nhanh chóng hoạt động, hắn nhớ trước đây mình đã từng đọc một cuốn tiểu thuyết, nói cái gì, như thế nào để người khác mềm lòng mà đáp ứng, thời khác mấu chốt lại như xe bị tuột xích.
"Người đâu, trông chừng Nhiếp Chính Vương, nếu hắn lại biến mất, đều chém cho ta."
Sau khi Nam Cung Linh rời đi, Bắc Mạc Khanh ngây ngốc đứng ở tại chỗ, đây không phải là làm khó hắn sao, Kỳ Tướng Quân và một ít binh lính canh giữ, huynh có chắc lời này không phải nói với đệ không?
Chuyện này rất quen thuộc, giống như trước đó hắn từng nói qua. Bắc Ti đi vào mang theo một ít đồ ăn, Bắc Mạc Khanh thế nhưng không có cảm giác muốn ăn.
“Sao chủ thượng không ăn, có phải là không hợp khẩu vị không? Thuộc hạ nhớ rõ đây đều là thứ ngài thích ăn.” Bắc Ti nhìn Bắc Mạc Khanh đang thừ ra không màng ăn uống, trong lòng nghi hoặc.
“Bắc Ti, ngươi cũng muốn ta về sao?” Bắc Mạc Khanh đột nhiên hỏi, khiến Bắc Ti có chút khớp.
"Thuộc hạ..." Vừa nói vừa định quỳ xuống.
Bắc Mạc Khanh chợt nghĩ ra gì đó đột ngột đứng dậy, động tác bất ngờ khiến cho đầu gối vốn cong cong của Bắc Ti bị dọa cho thẳng lại, sững sờ đứng yên.
Bắc Mạc Khanh đi ra ngoài, nhìn thấy bông tuyết nhỏ lơ lửng trong không trung, nhẹ gật đầu.
"Thế nào, ta có đủ mạnh không? Chỉ cần sau này ngươi không ngăn cản ta tiến vào không gian hệ thống, bảo đảm mọi thứ đều được che giấu."
Thanh âm Trục Trần chợt vọng tới, Bắc Mạc Khanh biết trận tuyết rơi đột ngột là do tên đó gây ra.
“Được, không có vấn đề, đủ năng lực, lần sau ta nhất định sẽ giúp ngươi.” Dứt lời, Bắc Mạc Khanh bước ra cửa, vừa mở cửa liền nhìn thấy phía trước có hai thanh đại đao bắt chéo nhau.
Kỳ Vãn Quân thấy Bắc Mạc Khanh, hành lễ: "Thỉnh Nhiếp Chính Vương quay lại, Hoàng Thượng không cho phép ngài chạy loạn."
"Bản vương không chạy loạn, Bản vương muốn đi gặp Hoàng huynh, thỉnh Kỳ Tướng Quân sắp xếp."
Kỳ Vãn Quân do dự, nhưng cuối cùng cũng cho qua, hắn lựa chọn tin Nhiếp Chính Vương.
“Đừng lo lắng, ta sẽ không chạy.” Bắc Mạc Khanh cạn lời, sợ ta bỏ chạy đến mức đó sao?
Bắc Mạc Khanh hỏi chỗ ở của Nam Cung Linh rồi đi tới, nhìn bông tuyết đang rơi, tốt lắm, dùng khổ nhục kế thay vì bỏ chạy, nhất định sẽ thành công.
Bắc Mạc Khanh tới nơi thì đứng nghiên cứu mặt đất, tuyết đã phủ một lớp trắng xóa, Bắc Mạc Khanh nhìn mặt đất suy tư, chắc sẽ không đau đâu, ta thấy mấy mấy người Ám quỳ rất hang hái, nói quỳ liền quỳ.
Bắc Mạc Khanh vén vạt áo quỳ xuống, ừm... hẳn là nên quỳ, đúng vậy, không sai, đợi đại ca đi ra nhất định sẽ mềm lòng, nếu mềm lòng, ta liền có thể lưu lại, cũng không cần giải thích quá nhiều.
Quỳ một hồi, Bắc Mạc Khanh đột nhiên phát hiện đầu gối đau quá, chúng ta đều là con người nha, tại sao bọn họ có thể, ta lại không thể, bọn họ không phải là người sao?
Bắc Mạc Khanh quỳ ở đó đột nhiên cảm thấy có chút hối hận, nhưng để lưu lại, hắn phải liều mạng, không phải là quỳ thôi sao, chuyện nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.