Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới

Chương 28: Không Cảm Thấy Ngươi Phiền Nữa






Ma Tùng Quân lấy xẻng trên xe đào ra những cái hố.
Hắn đào và chôn đến tận sáng sớm ngày hôm sau mới chôn hết toàn bộ gần hai ngàn xác chết.
Rồi hắn bắt đầu đi nhặt những miếng gỗ lại cắm trên các bia mộ.
Ma Tùng Quân xin cho bọn họ được nói, mỗi người nói ra tên của mình đều được Ma Tùng Quân khắc lên trên các tấm gỗ.
Trong quá trình làm, Lưu béo tỉnh dậy.
Hắn chưa kịp ý ới cái gì lại bị Hắc Y Nương Tử điểm một cái vào đầu lăn ra ngủ tiếp.
Có thể cái bụng béo của Lưu béo gầy đi một vòng trông thấy do cả ngày hôm qua không ăn được chút gì vào bụng.
Đến tận trưa Ma Tùng Quân hoàn thành công việc của mình.
Duy nhất chỉ có một cái xác là hắn không chôn được, chính là xác của trưởng làng Yên Việt.
“Tạ ơn ông chủ Ma, đội ơn cậu.
Đồng thời cũng xin lỗi vì đã kéo cậu vào rắc rối của ta.
Ta không biết phải nói làm sao … nếu có kiếp sau ta nguyện đi theo cậu hầu hạ cậu suốt đời.”
Linh hồn của lão Yên quỳ xuống khấu đầu với Ma Tùng Quân.
Ma Tùng Quân thấy thế vội chạy lại đỡ ông ta, nhưng hắn lại không thể chạm tay vào linh hồn.
Hắn bối rối nói: “Không ơn nghĩa gì đâu, đứng dậy đi.
Là do sự việc không ai muốn.”
“Không, là do ta.
Chỉ là lão già ta không chấp nhận chết như thế nên mới oan uổng đến cậu.
Cậu không những không trách móc mà còn đối xử với cả làng chúng ta như thế … cậu nên nhận của chúng ta một lạy.”
Nói rồi lão dập đầu ba cái, sau lưng Ma Tùng Quân hàng ngàn linh hồn xác chết vẫn đứng trên bia mộ của mình liền quỳ xuống tạ ơn Ma Tùng Quân.
“Các ngươi vĩnh viễn không có kiếp sau đâu.
Đây chính là hậu quả của ngươi, trái với quy tắc của thế giới tương đương việc các ngươi từ bỏ quyền lợi của mình.”
Bên cạnh Hắc Y Nương Tử dội một gáo nước lạnh vào đầu cả dân làng sau đó nàng lại nhìn Ma Tùng Quân nói:
“Cũng như ngươi, làm một chuyện vô ích chẳng có chút tác dụng gì.
Ngươi là một kẻ ngu ngốc hết thuốc chữa.”
“Kệ ta!” – Ma Tùng Quân không quan tâm.
Bất quá hắn vẫn còn một việc chưa làm.
Hắn đi tìm một cái xẻng nhỏ, sau đó đi đến bên ngôi mộ của gã cao gầy.

Hôm nay Ma Tùng Quân mới biết hắn tên là Yên Dũng.
Là một tay buôn của làng, chuyên đi giao dịch với mấy gã thương buôn đến làng.
Hắn có một niềm yêu thích với hoa, và dường như chỉ có một mình hắn là nhận ra việc bản thân đã chết ngoại trừ lão Yên tộc trưởng.
Nhưng giống lão trưởng làng, hắn vẫn giả vờ không biết để tiếp tục sống cùng vợ con.
Vì thế hắn mới yêu cầu Ma Tùng Quân bán cho hắn hạt giống hoa.
Ban đầu hắn định trồng hạt giống hoa quanh căn nhà đã sụp đổ, nhưng thế này cũng tốt.
Dù gì nhà hắn cũng không còn, thứ sót lại chỉ là phế tích mà thôi.
Nhìn Ma Tùng Quân đang tưới nước lên những hạt giống được gieo, Yên Dũng cảm thấy thật hạnh phúc.
Chí ít đến lúc chết rồi, vẫn có người nhớ đến bọn họ.
Chính là Ma Tùng Quân đây.
Chẳng những trồng quanh mộ Yên Dũng, Ma Tùng Quân lấy toàn bộ hạt giống hoa trên xe hắn gieo xuống toàn bộ.
Hi vọng rằng trong tương lai nơi đây sẽ có nhiều hoa hơn.
Đến chiều Lưu béo thức dậy với cái bụng kêu òng ọc, hắn phát hiện xung quanh mình toàn mộ là mộ thì giật bắn cả mình.
Liên tục hỏi Ma Tùng Quân đây là đâu, chẳng phải ngay từ đầu đến làng Yên Việt ư? Chẳng lẽ …
Ma Tùng Quân phải dùng một lý do khác để kể với Lưu béo rằng làng Yên Việt không biết vì sao trở thành thế này.
Lúc đến đây chỉ thấy những mảng phế tích và mộ mới xây, ngoài ra chẳng biết gì nữa.
Trời cũng đã về chiều, không có chỗ nào để đi nên mới phải dừng xe ở đây.
Dự rằng ngày mai Ma Tùng Quân sẽ đến đế quốc.
Hắn vốn không định đến đế quốc một chút nào, nhưng bây giờ hắn có một mục đích thật sự.
Hắn đã có một lý do để sống sao cho không thẹn với đời người này của hắn.
Hắc Y Nương Tử … hay là đế quốc.
Hắn muốn làm một vài chuyện mà trong lòng đã thầm nhủ.
Hắc Y Nương Tử đã rời đi từ lâu, nàng cho hạ phế tích xuống, chôn vùi toàn bộ trận pháp phong ấn ở dưới cũng như xác của lão Yên.
Nàng dặn hắn ngày mai rời đi, vĩnh viễn quên đi mấy ngày hôm nay, tuyệt đối đừng tò mò, quay lại đây hoặc kể cho người khác.
Dù Hắc Y Nương Tử tự tin với phong ấn của mình, giấu nó khỏi thế giới này.
Nhưng không ai biết được Ma Tùng Quân có thể đi xuyên trận pháp của nàng hay không.

Nàng rời đi mà chẳng để lại bất cứ từ biệt nào, Ma Tùng Quân cũng không nói thêm bất cứ lời nào.
Những thứ hắn nói hắn đã nói hết rồi, thứ hắn cần bây giờ chính là tìm hiểu thế giới này càng sớm càng tốt.
Nó không hề yên bình, nó thậm chí còn chẳng khác gì thế giới kia của hắn, nhưng con người ở đây vừa quá đáng thương, vừa quá tàn bạo.
“Ma huynh, ngày mai chúng ta đến đế quốc sao? Đệ tưởng huynh sẽ đến kinh thành của Dạ Lang? Dù gì ở nước đệ, huynh cũng quen Trịnh thiếu gia.”
Lúc ăn tối, ngoài bình phẩm món ăn ra thì Lưu béo hỏi hành trình phía trước.
“Ừ, chúng ta sẽ đến đế quốc.
Cuộc sống ở đế quốc có thể sẽ khó khăn cho chúng ta nhưng có nhiều cơ hội phát triển hơn.
Chẳng phải đệ muốn trở thành một thợ rèn giỏi sao? Ở Dạ Lang không gian phát triển sao bằng đế quốc được.”
“Huynh nói cũng đúng … đệ đi theo huynh mà.
Huynh đi đâu, đệ đi đó.
Chỉ sợ đế quốc quá khắc nghiệt” – Lưu béo gật gật đầu nói.
“Không sao, chúng ta là nhà lữ hành.
Chỉ đi bán hủ tiếu mà thôi, khắc nghiệt thì cũng có người ăn hủ tiếu.
Con người không trải qua sóng gió làm sao có thể trưởng thành được.” – Ma Tùng Quân cười nói.
“…” Nghe thế Lưu béo cắm đầu vào ăn tiếp, nhưng ăn được một ít lại nhìn chằm chằm Ma Tùng Quân.
Đang ăn, Ma Tùng Quân cứ thấy Lưu béo nhìn mình chằm chằm như có gì muốn nói.
“Có gì muốn nói nói đi.”
“Mà huynh hình như hơi khác so với bình thường …” – Lưu béo ngập ngừng nói.
“Khác? Khác như thế nào?” – Ma Tùng Quân có chút không hiểu nói.
“Giống như huynh vừa trải qua một điều gì đó … có chuyện gì trong lúc đệ ngủ … hay là do đệ ngủ quá nhiều.
Huynh đừng có đuổi đệ về, nếu không muội muội làm thịt đệ mất.”
Lưu béo bắt đầu khóc lóc, thiếu chút là muốn quỳ xuống ôm chân Ma Tùng Quân như hồi ở trấn Phúc Lộc rồi.
Cũng may hắn không làm như thế khi thấy Ma Tùng Quân phì cười.
“Không có đâu.
Chắc là do đệ tiếp xúc với ta chưa nhiều.
Ăn đi rồi đi rửa chén, lần này mà làm bể cái chén nào nữa ta cho ra ngoài ngủ.
Ta đi làm một điếu thuốc.”
Ăn xong, Ma Tùng Quân kéo ghế ra phía sau thùng xe.

Hắn pha một cốc cà phê, sau đó châm một điếu thuốc ngẩng đầu nhìn trời.
Thế giới quan của hắn bị phá vỡ hoàn toàn khi đến thế giới này.
Hắn đã quá ngây thơ khi nghĩ rằng thế giới này đơn giản, mọi thứ chẳng đơn giản một chút nào.
Hắn có cảm giác mình có thể chết bất cứ lúc nào nếu như bản thân hành động nông nổi.
Giả sử người được triệu hồi ra không phải là Hắc Y Nương Tử, với sức mạnh như thế hắn có thể đã chết vì hành động ngu ngốc của mình.
Bây giờ hắn phải nhìn nhận lại những gì mình làm, đó là một cách để tự đánh giá lại sai lầm của bản thân.
Sau này hắn sẽ phải thận trọng hơn nhiều, con người hay bất kì thứ gì liên quan đến thế giới này.
Nhưng mà nói đi nói lại, con người vẫn là con người, bản chất của con người thực tế như một tờ giấy trắng.
Hắn tiếp xúc qua người ở trấn Phúc Lộc, ở đó họ cũng chất phác như bao con người lao động cùng cực của thế giới hắn.
Có lẽ những kẻ phía trên mới là kẻ mang tai họa đến cho thế giới này.
Bỗng Ma Tùng Quân nhớ về đôi mắt buồn đẹp như vầng trăng của Hắc Y Nương Tử.
Nếu đôi mắt ấy cười, không biết nó có cong lên như vầng trăng khuyết hay không? Thật là muốn thấy.
“Đúng rồi, suýt thì quên mất.
Phiền Bỏ Mẹ, ngươi bây giờ chui thẳng vào trong đầu ta rồi đúng không?”
[Phiền Bỏ Mẹ có mặt.]
Âm thanh máy móc vang lên bên tai Ma Tùng Quân, như thể nó ở khắp không gian vậy.
“Làm thế quái nào mày có thể vào được trong đầu tao? Còn có … cả hệ thống nữa?”
Ma Tùng Quân trong đầu chỉ nghĩ đến bảng nhiệm vụ thì lập tức giao diện nhiệm vụ hiện ra trước mặt hắn, nó hệt như trên điện thoại.
Không khác một chút gì.
[Xin chào buổi tối túc chủ.
Là do phía trên cảm thấy hệ thống hiện tại của túc chủ quá đơn sơ nên đã trực tiếp nâng cấp đến bản mới nhất.
Bản mới này không cần dùng điện thoại hay bất cứ thiết bị ngoại vật nào.
Nó liên kết thẳng với túc chủ thông qua các sợi dây thần kinh.]
[Ngày hôm qua do túc chủ mất khả năng tự chủ bản thân nên Phiền Bỏ Mẹ đã vượt qua quyền hạn trực tiếp cài đặt cho túc chủ.
Nếu túc chủ không muốn có thể hủy bỏ bản cài đặt quay về như ban đầu, bản cập nhật vẫn giữ với những tính năng mới.
Nhưng không có tính năng giống như thế này, sẽ có một số bất tiện nếu túc chủ đánh mất thiết bị.]
“Liên kết bằng cách nào?” – Ma Tùng Quân nghi ngờ hỏi.
Hắn không trách chuyện ngày hôm qua, hắn đủ thông minh để hiểu rằng ngày hôm qua nếu không có Phiền Bỏ Mẹ can thiệp kịp thời có thể hắn đã bị xóa đi đoạn ký ức này.
Từ đó khù khù khờ khờ, vẫn xem thế giới này khá là tốt đẹp, như thế hắn càng chết nhanh hơn.
[Trong não bộ của túc chủ hiện tại có vô số robot ở cấp độ phần tử đang hoạt động.
Chúng liên kết với các sợi nơ ron của túc chủ từ đó đưa ra hình ảnh quen thuộc và thuận tiện nhất cho túc chủ.

Chức năng không khác gì so với sử dụng điện thoại hay các thiết bị khác.
Túc chủ chỉ cần suy nghĩ đến thứ mình muốn mở, nếu khó quá có thể nói ra thành lời, robot sẽ thông qua sợi thần kinh nhận yêu cầu và hiển thị.]
[Ngoài ra còn có chức năng truyền tải thông tin nhanh chóng cho túc chủ.
Khi nhận vật phẩm sẽ có tốc độ truyền tải vật phẩm nhanh hơn.
Còn có chức năng mới chính là túi đồ.]
[Túi đồ là một công nghệ không gian được liên kết tín hiệu với túc chủ.
Chỉ cần túc chủ nói mở túi đồ hoặc suy nghĩ, khi cần lấy vật phẩm từ túi đồ, cổng không gian sẽ mở và dịch chuyển đến cho túc chủ ngay lập tức.
Vật phẩm chứa bên trong túi đồ có giới hạn dung lượng và số lượng.
Muốn tăng cấp giới hạn túc chủ phải hoàn thành các nhiệm vụ chỉ định.]
[Túc chủ có thể thử nghiệm từ bây giờ.
Còn gì không hiểu, túc chủ có thể hỏi Phiền Bỏ Mẹ.]
“Ừ hiểu rồi.”
Ma Tùng Quân gật đầu nói.
[Phiền Bỏ Mẹ có một câu xin hỏi túc chủ.]
“Nói đi.”
[Túc chủ hôm nay lại không mắng Phiền Bỏ Mẹ … Phiền Bỏ Mẹ không hiểu được.]
“Bởi vì lần này ngươi không phiền.
Ta phải đi ngược lại với quy tắc của mình, ta cần những thứ công nghệ như thế này để thực hiện mục đích của ta.” – Ma Tùng Quân đơn giản mà đáp.
[Mục đích của túc chủ?]
“Tìm hiểu thế giới này.
Ta cứ có cảm giác bất lực trong mấy ngày qua.
Ta không muốn bản thân trông như vô dụng như thế này mãi được.
Ba mươi mấy năm cuộc đời của ta, ta luôn tránh né số phận, không chấp nhận thực tại.
Sau đó ta đánh mất mọi mối quan hệ, mọi thứ mà con người sở cầu ta lại không cần.
Bây giờ ta thấy … ta không biết nói như thế nào.
Ngươi hiểu không?”
[Phiền Bỏ Mẹ không hiểu.]
[Tuy không hiểu gì hết nhưng Phiền Bỏ Mẹ luôn ủng hộ túc chủ hết mình.
Mục đích của Phiền Bỏ Mẹ khi được tạo ra chính là phục vụ túc chủ.]
Ma Tùng Quân chỉ thở dài một tiếng không đáp lại.
Hắn thở ra một làn khói, nhìn làn khói đó bay lên trời rồi tan vào không khí.
Không gian xung quanh yên tĩnh đến lạ thường..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.