Suỵt! Bí Mật

Chương 200: Ngoại truyện - Các tạo thiên (4)




Làng Hạ Hà xảy ra chuyện lớn, truyền thông nghe tin mà đến, còn hấp dẫn thêm một đống chuyên gia địa chất và nhà khảo cổ học. Nghe nói phía dưới từ đường sụp đổ có một tượng đá quái dị, nhưng đây là những chuyện sau đó.
Tóm lại vì tự ý chạy ra ngoài, còn náo loạn một trận, cho nên Đường Kiền bị phạt cấm túc 10 ngày.
Trải qua sinh nhật tuổi 18 ở trong phòng, cậu thật sự không thể nào quên.
Ăn mỳ dương xuân của sư huynh Nhị, Đường Kiền thở ngắn than dài.
Cái này là quà sinh nhật đó!
Sư thúc và các sư huynh đều đã rút chân ra khỏi hồng trần, không còn quan tâm đến thế sự, cũng không có du͙© vọиɠ gì, nhưng nhìn bát mỳ dương xuân này thì cậu biết tuy ít nhưng lòng nhiều.
Nghĩ đến đây, Đường Kiền lại rưng rưng nước mắt, lấy tay xoa mặt.
Đường Kiền bưng chén mỳ húp nước, húp xong vẫn thấy buồn miệng.
Nếu có thêm một gói xí muội nữa thì ngon rồi, tốt nhất là xí muội dâu, tốt nhất là ở quán của ông Mỗ.
"A a a a!" Đường Kiền lăn lộn ở trên giường.
Cậu khó chịu, cậu bất lực.
Quan trọng nhất là, cậu không thấy Tiểu Bạch đâu cả.
Không biết đã biến mất từ khi nào, hồ ly nhỏ chỉ mới nuôi được hai ngày, có lẽ chưa có tính ỷ lại, Đường Kiền đoán nó cũng rời đi rồi.
Mệt mỏi nằm trên giường, Đường Kiền bĩu môi, tâm trạng sa sút.
Trên chăn còn dính vài sợi lông hồ ly, Đường Kiền nhìn, cuối cùng phủi chăn, nhìn lông hồ ly bay đầy đất.
Không bao lâu sau, Đường Kiền nghe thấy tiếng mở cửa, nhìn ra ngoài cửa sổ bật mở, cậu lại dáo dác nhìn xung quanh.
Cửa sổ mở ra, một cục tuyết trắng leo vào, chưa kịp nhảy xuống đất đã rơi vào vòng tay của Đường Kiền.
"Tiểu Bạch! Cuối cùng mày cũng về rồi, tao còn nghĩ mày không cần tao nữa!" Đường Kiền gọi lung tung, mặt nhăn thành chữ "囧", không biết là vì vui hay vì kích động.
Hồ ly nhỏ ngậm một gói đồ ăn vặt trong miệng, ném lên giường, còn ủi đầu chỉ chỉ.
Đường Kiền nhìn thấy, chính là xí muội dâu ở quán Mỗ mà cậu vừa nghĩ trong đầu.
Không hề do dự, Đường Kiền liền mở gói đồ ăn vặt ra, bỏ vào miệng, nhai chóp chép: "Thật là trùng hợp, chưa bao giờ trùng hợp như thế này, chắc chắn là có du khách nào đi qua nựng mày đúng không, còn cho hồ ly một gói đồ ăn vặt, quá hay!"
Đáp án tốt nhất là dùng biểu hiện của mình để trình bày.
Tiểu Bạch gục mí mắt, tứ chi nằm bò, cằm gác lên giường nằm.
Thình lình, Tiểu Bạch cảm nhận được một thứ ngòn ngọt được nhét vào miệng, cắn hai miếng nó mới nhận ra là quả dâu, ngẩng đầu, nó thấy nụ cười hi hi của người nọ, sau đó người nọ lại nghiêm túc suy nghĩ: "Hồ ly ăn cái này được không ta?"
Đường Kiền cầm gói đồ ăn vặt, nghiêm túc đọc chất phụ gia in trên bao bì.
"Tiểu Bạch! Tao hại mày rồi!" Đường Kiền lại ôm lấy hồ ly, than thở khóc lóc, ai không biết còn nghĩ cậu đang diễn màn sinh ly tử biệt.
Tiểu Bạch tùy ý để áp lực đè lên lưng mình, gục mí mắt, đôi mắt đen nhánh lộ ra tia bất đắc dĩ.
"Sinh nhật tuổi 18, chỉ có mày ở với tao thôi!" Đường Kiền vui tươi hớn hở, bộ dáng dễ dàng thỏa mãn, liên tục lặp lại hai câu này rồi chìm vào mộng đẹp.
Tiểu Bạch nằm trên giường thấp giọng nỉ non hai tiếng, im lặng nằm bên cạnh Đường Kiền, một đêm không ngủ.
Cấm túc 10 ngày, Đường Kiền héo úa cả người. Sư huynh Ngũ đã giảng giải với cậu nhiều lần, không thể xen vào chuyện người khác. Đường Kiền vâng dạ đáp ứng, gật đầu như giã tỏi nhưng chẳng khác gì gió thoảng bên tai.
Thời gian gần đây cậu đặc biệt ngoan, Đường Kiền luôn ở trên núi, cũng không xuống chân núi, nhìn qua có vẻ đang khắc khổ học tập.
Hè, muỗi đặc biệt nhiều, đạo quan lại ở trong núi sâu, trên cổ Đường Kiền đầy vết mũi chích.
Sư huynh Nhị dễ mềm lòng nhất, vì vậy dùng tinh dầu bôi bôi trét trét cho cậu.
"Sư huynh Nhị, để em tự làm!" Đường Kiền có chút kháng cự.
Mấy vết đốt này không quá ngứa, hơn nữa mùi tinh dầu không có thơm!
Sư huynh Nhị: "Trước đây cũng có bị cắn nhiều như vậy đâu!"
Lại còn đỏ hồng, không sưng lên.
Sư huynh Nhị thấy có chuyện lạ: "Đây là muỗi độc, có thể mắc bệnh truyền nhiễm!"
Đường Kiền sợ tới mức run người, ngoan ngoãn bôi tinh dầu lên người, bôi bên trái, lại bôi bên phải, cả cổ đều toàn mùi dầu gai mũi.
"Hu!" Đường Kiền ghét bỏ, nghĩ thầm, con muỗi sẽ không cắn mình nữa.
Không yên tâm, Đường Kiền lại dùng nhang muỗi, để dưới gầm giường.
Tiểu Bạch mẫn cảm với mùi dầu trên người cậu, nó cuộn mình nằm trong góc giường không chịu tới gần cậu, khiến cho Đường Kiền cảm thấy vô cùng mất mát. Nói thật, dù đã nuôi nhiều con vật, tình cảm cũng khắng khít nhưng hồ ly là con vật mà cậu yêu chiều nhất.
Không ngờ hồ ly lại tránh xa cậu.
Đường Kiền ngửi mùi dầu trên người mình, nhăn mặt: "Ngay cả động vật mà còn ghét cái mùi này."
Ngày hôm sau, trên cổ đúng là không xuất hiện thêm nốt đỏ, nhưng trên người lại cảm thấy tê tê dại dại.
Đường Kiền còn chưa kịp vui mừng vì muỗi không chích nữa, khi tắm rửa lại thấy trên ngực và trên eo đầy vết đỏ, nhiều đến mức khiến người nhìn líu lưỡi, không chỉ như vậy, tê dại và đau rát cũng nóng bừng lên.
Đường Kiền: "!!!"
Sư huynh Nhị thấy có chuyện lạ: "Hình như không phải muỗi, là sâu, trùng độc, sư đệ à, hay là đổi chăn gối của em đi?"
Đường Kiền khóc lóc chạy về phòng dọn dẹp chăn nệm, bận rộn cả buổi trưa, hết giặt lại phơi nắng.
Sau khi thay vỏ gối, vỏ chăn mới còn phải tổng vệ sinh phòng ốc.
Đừng Kiền tất bật trong phòng, hồ ly nằm tắm nắng ngáp dài một cái.
||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||
Đêm xuống, người trên giường mỏi mệt rơi vào mộng đẹp, chốc lát đã ngủ say.
Ngay sau đó, một bóng người cao lớn xuất hiện, phủ lên người Đường Kiền như một bóng ma.
Hai mắt đen láy đầy ý cười, quan sát Đường Kiền cả một ngày, ngoại trừ thấy cậu bé đáng yêu thì còn thấy hơi áy náy. Nhưng nghĩ đến chuyện ở làng Hạ Hà, sự áy náy của hồ ly liền biến mất.
Đời trước thích Cam Hiểu Hiểu thì cũng thôi đi, sao đời này vẫn còn như vậy, thậm chí còn không tiếc thân mà mạo hiểm.
Đúng vậy, Cửu Vĩ nghĩ lý do Đường Kiền đến làng Hạ Hà là để cứu Cam Hiểu Hiểu.
Đã qua một đời, vậy mà vẫn không học được việc không nên xen vào việc của người khác.
Đôi mắt Cửu Vĩ chợt hiện lên một tia đau đớn, không biết nghĩ đến điều gì.
Nên dạy dỗ lại bé con không nên nghe lời.
Đầu ngón tay thon dài dừng trước ngực Đường Kiền, sau đó cởϊ áσ đối phương ra. Ánh mắt tối dần, cúi đầu hôn xuống.
Đường Kiền có cảm giác mình đang lênh đênh trên mặt biển, cậu biết mình đang mơ, nhưng vẫn chưa thể tỉnh lại.
Con thuyền xóc nảy, bỗng nhiên một con sóng to ập đến, cậu rơi xuống nước. Ánh nắng gay gắt trên cao thiêu đốt cậu, nước biển lạnh lẽo lại cắn nuốt thân thể cậu, bao vây từ phần cổ xuống dưới chân, chặt chẽ không một khe hở. Nước biển dập dìu, cậu không có sức để phản kháng.
Cậu bị vây ở trên mặt điển, chịu đựng cảm giác khó tả. Khi thì có một con cá bơi ngang qua, nó gặm cắn thân thể cậu, cậu trở thành một món mồi ngon cho biển cả, từng loài cá khác cũng bơi đến nhâm nhi cậu. Nhưng cảm giác này lại khác cảm giác bị cắn, nó nóng cháy, lan ra khắp toàn thân, gần như khiến lý trí của cậu cháy rụi.
Sau đó Đường Kiền tỉnh.
Mặt trời lên cao, chăn vẫn đắp trên người, Tiểu Bạch nằm ngủ bên cạnh.
Vào phòng vệ sinh, cậu gặp sư huynh Bát.
Đường Kiền vốn đi rón ra rón rén, cậu không muốn để người khác thấy, quá mất mặt.
Nhưng sư huynh Bát đi từ xa đã thấy thứ trong tay cậu, cũng mặc kệ xung quanh có người hay không, hô to: "Sư đệ, giặt qυầи ɭóŧ hả?"
Đường Kiền đỏ mặt như gấc, cậu cứng đờ người đứng trước cửa phòng vệ sinh, lại nhìn thấy hai đạo sĩ đang đi đến từ xa, hình như đối phương cũng nghe thấy lời của sư huynh Bát, tò mò nhìn qυầи ɭóŧ trong tay cậu.
"A a a a..." Đường Kiền không quay đầu, vọt thẳng vào phòng vệ sinh.
Sư huynh Bát sờ đầu: "Nó bị làm sao vậy?
Tác giả có lời muốn nói:
Đường Kiền chà chà qυầи ɭóŧ: Mình lớn rồi mà hu hu hu hu hu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.