Suỵt! Bí Mật

Chương 198: Ngoại truyện - Các tạo thiên (2)




Tiết học đầu tiên của ngày hôm sau, Đường Kiền lại đến muộn, bị phạt quét dọn toàn bộ đại điện, một mình cậu đứng trong đại điện, cầm chổi quét rác ra ngoài song sắt trong làn nước mắt.
"Đây có phải là hình phạt dành cho những thanh niên chất lượng cao sắp trưởng thành không vậy?" Đường Kiền lấy nước mắt rửa mặt, vung tay hô to: "Ông trời ghen tỵ với anh tài!"
Khi những vận động viên leo núi đi đến đã thấy Đường Kiền vung tay như thế.
Trong chốc lát, không khí thật xấu hổ.
Một nữ vận động viên leo núi nhịn không được mà cười ra tiếng: "Tiểu sư phó, chúng tôi đến thăm quan."
Đường Kiền đỏ mặt tía tai, im lặng thu tay, đằng hắng giọng, rụt rè nói: "Khụ khụ, cứ tự nhiên thăm quan, xin đừng sờ mó lung tung."
"Yên tâm, chúng tôi đã biết." Người đi đầu nói, những người theo sau cũng lục tục đi theo.
Đường Kiền chú ý thấy thanh niên đội mũ lưỡi trai cũng có ở đây, hôm qua người này đội nón đen, hôm nay lại đội một chiếc nón màu hồng nhạt, trông tinh thần khỏe khoắn, người này cầm máy ảnh, nhìn thấy gì thì chụp ngay thứ đó.
"Tiểu sư phó, cậu đang làm việc ở đạo quan sao?" Một người đàn ông mặt áo thun xám ngắn tay hỏi Đường Kiền.
Hắn nghe nói bây giờ ở các đạo quan hoặc đền chùa có nhận sinh viên học chuyên sâu về Phật giáo, nhưng trông Đường Kiền trước mắt lại quá trẻ.
Đường Kiền thành thật trả lời: "Tôi lớn lên ở đây."
Lực chú ý của cậu đều tập trung vào thanh niên đội mũ lưỡi trai, cậu nghe thấy có người gọi tên người nọ.
"Sở Nhuế, có biết đây là gì không?"
Thì ra cậu ấy tên Sở Nhuế.
Sở Nhuế nói chuyện không lớn không nhỏ, dịu dàng thoải mái, ở trong đại điện có thể nghe rõ giọng nói của người này nhưng lại không cảm thấy ồn ào ầm ĩ. Người này hiểu biết rất nhiều, người khác hỏi gì cũng có thể trả lời, không có thái độ khoe khoang hay cố ý che giấu, khiến người khác không tự chủ mà luôn tập trung nhìn theo.
"Cậu ấy thông minh lắm à?" Đường Kiền hỏi cô gái bên cạnh.
Cô gái dựa vào rất gần, nhưng Đường Kiền lại quá mức tập trung về bên kia nên không phát hiện ra.
"Anh ấy giỏi lắm, là người thông minh nhất đội, cái gì cũng biết hết!" Cô gái tự hào nói.
Đường Kiền gật gật đầu, bỗng nhiên nhận ra điều gì, gương mặt đỏ hồng: "Thí chủ, cô cách tôi hơi gần rồi..."
Cậu chưa từng đến gần phụ nữ, tuy cậu là đạo sĩ tu tại gia, có thể kết hôn sinh con nhưng cậu vẫn là một thanh niên hồn nhiên trong sáng, dù cô gái này có ý tứ với cậu thì cũng không thể tiến triển nhanh như vậy được.
Ít nhất cũng phải trao đổi tên họ, sau đó nói chuyện với nhau, rồi mới nắm tay nhau.
"Tiểu sư phó ngại à?" Tiếng cười lanh lảnh vang lên sau lưng: "Cậu cũng thú vị quá nhỉ!"
"Hiểu Hiểu, làm gì đó?" Phía trước có người gọi cô.
Cô gái ha ha hô "Đến ngay!", sau đó vui sướиɠ chạy đi: "Em chỉ đùa với tiểu sư phó một chút thôi."
"Tiểu sư phó, cậu biết gần đây có nơi nào giàu văn hóa hoặc thôn xóm bí ẩn nào không, không cần những nơi nổi tiếng đâu, chúng tôi đã đến Ly Sơn, Nghi Xuân, Tây Tử Hồ rồi."
Đường Kiền suy nghĩ, đáp: "Có một ngôi làng, không có ai ở, cũng không có đường bộ đi vào, trong làng chỉ có một ông lão, hai năm gần đây người trong làng thường đến chỗ chúng tôi bái lạy sau đó đều dọn đi hết."
"Chỗ đó được đó, chúng ta đi đi, những ngôi làng cổ như thế thì cảnh thiên nhiên hẳn là còn nhiều, chắc chắn phong cảnh rất đẹp!" Người đàn ông mặc áo thun xám vỗ tay.
Đường Kiền khuyên bảo: "Tôi nghĩ mọi người không nên đến, tôi nghe nói ở đó có nhiều chuyện kỳ lạ xảy ra lắm, người mất tích rất nhiều." Cậu chỉ có thể nói như vậy, không thể nói cho họ biết ở đó có ma quỷ, những người này vừa nhìn qua đã biết là thành phần trí thức, chắc chắn sẽ không tin, hơn nữa sư phó đã dặn kỹ rằng nếu chuyện không tìm tới cửa thì không nên quan tâm làm gì.
"Còn chỗ nào khác không?"
Đường Kiền nói: "Ngoài ngôi làng trong núi đó thì có làng Hạ Hà."
"Haiz, những nơi đó chúng tôi đều đã đi qua rồi, tiểu sư phó nói nơi mới đi!"
"Được rồi, nghe theo đội trưởng Lôi!" Một người đàn ông để râu, mặc áo thun trắng nói.
Bốn nam một nữ huyên thuyên nói, chỉ có Sở Nhuế không nói tiếng nào.
Bọn họ hỏi đường Đường Kiền để đến nơi đó, đến giữa trưa thì sáu người đều rời đi.
Đường Kiền có chút mất mát, một là không thể nói chuyện nhiều hơn với cô gái tên Hiểu Hiểu, hai là nghĩ đến Sở Nhuế thì trong lòng lại có một nỗi mất mát mơ hồ.
Thôi, người cũng đã đi rồi.
Sư huynh Nhị từ chân núi về mới biết được họ đã đi, hỏi: "Mấy người đó đi đâu vậy? Không phải muốn ở đến chiều sao? Anh đã lấy đồ ăn hết rồi."
Sư huynh Nhị quản lý lương thực, người ở đây cũng không thể ăn ở miễn phí, tặng mấy ngàn đồng tiền nhang đèn, hơn nữa gia cảnh không tệ, người cũng lịch sự lễ độ, đạo quan hiển nhiên sẽ thiết đãi tốt.
Đường Kiền nói: "Đến làng Hạ Hà rồi."
"Cái gì?!"
Sư huynh Nhị sợ hãi: "Bọn họ đến đó làm gì?"
Đường Kiền: "Bọn họ nói muốn xem phong tục làng xã."
Sư huynh Nhị: "Nhưng mà cũng không thể đến làng Hạ Hà được!"
Đường Kiền không rõ, Sư huynh Nhị bèn nói: "Chỗ đó không may mắn lắm đâu."
Đường Kiền: "Em có nói rồi, bọn họ đòi đi! Em không nói, trên đường bọn họ gặp người, có hỏi cũng sẽ biết thôi."
Sư huynh Nhị ý vị thâm trường mà lắc đầu: "E rằng lại xảy ra chuyện, thôi quên đi, mệnh đã vậy, không quản, không quản!" Nói xong, chắp tay áo sau lưng rồi rời đi.
Đường Kiền đứng tại chỗ nhíu mày.
Học xong, nhận phạt xong, Đường Kiền quay về phòng, việc đầu tiên làm là ôm Tiểu Bạch lải nhải, lời nói tràn ngập lo lắng.
"Mày nghĩ nhóm bọn họ có thể xảy ra chuyện không? Tao không biết chỗ kia, chỉ nghe sư thúc kể qua, nếu bọn họ xảy ra chuyện thì có phải tao là người hại họ không!" Đường Kiền thở dài: "Trong đó còn có một cô gái có ý với tao đó!"
Tiểu Bạch giật giật lỗ tai, lông tai xù lên.
Đường Kiền ngồi ngay ngắn lại, bói một quẻ.
Đại hung.
"Ơ này này này..."
Đường Kiền líu lưỡi, cũng không đến mức đại hung chứ! Xong rồi xong rồi, cậu thật sự gặp rắc rối rồi!
"Không được, phải đi theo thôi?"
Đường Kiền nói xong, hồ ly nhỏ giơ hai chân trước, có vẻ không đồng ý với cậu.
Đường Kiền ôm chân nó: "Mày xem thường tao hả, chủ của mày là hậu duệ đời thứ 69 của phái Linh Bảo đó, có biết không! Cái này gọi là anh hùng xuất thiếu niên, hồ ly như mày thì biết gì, không được xem thường tao!" Cậu bóp mặt hồ ly nhỏ.
Tiểu Bạch híp mắt, Đường Kiền chấp nhận nó đã đồng ý: "Im lặng là đồng ý, tao đi đây, mày ngoan ngoãn chờ tao về!"
Chuẩn bị đồ đạc xong xuôi, Đường Kiền ôm balo ra ngoài, cửa phòng vừa khép lại không lâu, hồ ly trong phòng cũng biến mất không thấy bóng dáng.
...
Tiếng ve mùa hè ồn ã khiến nhiều người chán ghét, nhóm vận động viên leo núi đi rồi dừng, dừng rồi đi, chụp ảnh lưu niệm, cả quãng đường luôn tìm người qua đường hỏi thăm, cuối cùng đã đến làng Hạ Hà lúc xế chiều.
Làng xóm thấp thoáng, hoang vắng cô tịch, đất vẫn là bùn lầy, trên thân cây xung quanh treo đèn l*иg đỏ cũng sợi vải đỏ.
"Trong làng có chuyện vui à? Mọi người nhìn kìa, còn có câu đối xuân nữa, đều là viết tay, giấy viết câu đối hình như là dùng giấy nhuộm đó." Vài người vui vẻ lấy máy ảnh ra chụp ảnh.
Đội trưởng Lôi nhận ra Sở Nhuế chưa nói gì suốt cả quãng đường đi: "Cậu sao thế?"
Sở Nhuế: "Cảm thấy có gì đó không đúng."
Đội trưởng Lôi cười nói: "Có chỗ nào không đúng?"
Sở Nhuế nói: "Chúng ta hỏi những thôn dân gặp trên đường, khi nhắc đến chỗ này thì ấp úng, giống như có lý do khó nói."
"Haiz, cậu nghĩ nhiều quá đó, còn có lý do khó nói gì nữa! Bây giờ là thế kỷ 21, chúng ta cũng có nhiều người, có thể xảy ra chuyện gì được, đừng lo lắng!" Đội trưởng Lôi vỗ vỗ lưng Sở Nhuế, ý bảo hãy yên tâm.
Nhưng Sở Nhuế vẫn không dám lơi lỏng, mãi cho đến khi họ vào trong làng thì cảm giác bất an trong lòng anh càng tăng cao.
Người trong làng thưa thớt, thấy trời sập tối, bọn họ định tìm một nhà dân để ở nhờ một đêm, đi một vòng, chỉ có vài người lớn tuổi kéo ghế ra ngoài ngồi, bọn họ mặc đường trang kiểu cũ, quần áo phủ bụi, gương mặt khắc khổ, người dựa vào cửa, người dùng tẩu hút thuốc phiện. Nhóm leo núi đi đến đâu thì ánh mắt của họ cũng nhìn theo tới đó.
Sở Nhuế cảm giác ánh mắt của những người này nhìn họ như nhìn người chết, anh có một suy nghĩ quái lạ, sau lưng đổ mồ hôi lạnh.
Đội trưởng Lôi thử trò chuyện cùng một người, nhưng đối phương lại không hiểu hắn nói gì, ông lão nói thứ ngôn ngữ như tiếng địa phương, cả đội leo núi cũng không ai hiểu. Mọi người cảm thấy bế tắc thì chợt có một người đàn ông trẻ tuổi đi đến: "Mọi người là người xứ khác ạ?"
Cuối cùng cũng có thể nói chuyện, nhóm người leo núi vui vẻ, bọn họ nhìn người đàn ông, người nọ tươi vui thoải mái, chủ động mời bọn họ về nhà mình.
"Trời tối rồi, trong làng của chúng tôi có một luật bất thành văn, khi trời tối không được đi loạn trong làng, cũng may mọi người gặp tôi, mọi người gọi tôi là Tiểu Trịnh nhé."
Đội trưởng Lôi hỏi: "Sao không thể đi loạn ở bên ngoài?"
Tiểu Trịnh đáp: "Tôi không biết cụ thể, tôi cũng từ nơi khác về đây, dù sao tục lệ đó cũng đã có từ khi tôi còn nhỏ, khi đó bà tôi đã nói với tôi rằng, tương truyền, người đi loạn vào ban đêm thường sẽ bị quỷ bắt đi, cả nhỏ cả lớn."
Mọi người hiển nhiên không tin vào chuyện quỷ thần, trước mắt có chỗ nghỉ ngơi là đã không tồi, tuy không tin nhưng cũng không có ai phản bác lại điều này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.