Sự Trả Thù Quyến Rũ Của Một Nhà Triệu Phú

Chương 1:




Mọi đàn ông trong phòng đang nhìn chằm chằm vào Kia Benton. Và Brant Matthews là một trong số đó. Trong đời mình anh đã từng nhìn thấy rất nhiều phụ nữ xinh đẹp nhưng không có ai tác động đến anh như người phụ nữ vừa bước vào phòng khiêu vũ của khách sạn Shangri-La thành phố Darwin. Thành phố lớn nhất phía bắc nước Úc có lối sống nồng nhiệt làm cho phần còn lại của đất nước này ao ước, nhưng nó vẫn còn thua xa không sánh được vẻ đẹp của người phụ nữ này.
Mặc lễ phục dự tiệc tối bảo đảm quyến rũ và huyền bí, tối nay trông Kia thật lộng lẫy, mái tóc vàng rực kéo ra phía sau búi lên hợp thời trang, gương mặt trang điểm hoàn hảo của cô được nhấn mạnh bởi đường kẻ mí màu đen viền quanh mắt.
Đôi mắt của một cô nàng quyến rũ, Brant suy tưởng, cái nh ìn chằm chằm của anh trượt xuống qua bờ vai trần đến chiếc váy màu bạc lấp lánh ôm khít ngực cô, sau đó lướt qua bờ hông thon nhỏ và đôi chân dài.
Nhưng hoàn toàn không phải là vẻ bề ngoài của cô làm cho cơn đói dục tình cuộn lên trong dạ dày anh mà ở cô có một cái gì đó mời gọi anh theo một mức độ khác. Một nét đặc biệt mà anh chưa bao giờ thấy ở người phụ nữ nào khác, ngay cả ở vị hôn thê cũ, Julia. Chết tiệt, dứt khoác không phải Julia. Julia chỉ liên quan tới một vấn đề. Miệng anh mím chặt. Anh phải nhớ rằng Kia cũng không khác gì hơn.
Cả hai người phụ nữ đều muốn một thứ giống nhau.
Đó là tiền.
Anh đã nghi ngờ Kia từ lúc anh bước lên máy bay trên đường trở về từ châu Âu và bắt gặp một bức ảnh của cô và đối tác của anh là Phillip trong phần xã hội của tờ tạp chí Darwin. Người đàn ông ngồi bên cạnh anh đang xem tờ tạp chí đó, và bức ảnh cho thấy cô tay trong tay với Phillip tại một bữa tiệc cốc-tai, cô trông có vẻ rất hài lòng với chính mình. Phần cuối anh còn nghe nói, Phillip vẫn giữ lại cô trợ lý riêng cũ đã làm việc trong nhiều năm. Kia đây là một cú sốc hoàn toàn.
Đầu đề này ghi, "Có phải một trong các anh chàng độc thân giàu nhất nước Úc cuối cùng đã bị cắn câu bởi cô trợ lý riêng mới của anh ta không ? Cô Kia Benton rõ ràng là biết một hay hai điều về việc trở thành 'tự giới thiệu trên báo vì mục đích cá nhân.'"
Vâng, chắc chắn người phụ nữ này biết cách làm thế nào để cho một ai đó cắn câu mình. Nhưng điều mà cô không biết được là anh đã nghe cô trò chuyện qua điện thoại khi anh đi vào văn phòng ngày hôm sau.
Tất nhiên tôi đang tiếp tục làm việc để kiếm cho mình một người đàn ông giàu có, cô đang nói khi anh đi ngang qua văn phòng của Phillip và nhìn thấy cô đang tựa vào bàn, tìm kiếm khắp thế giới cứ như cô là chủ nơi này. Sau đó, cô đã cười và nói, Thật dễ dàng để yêu một người đàn ông giàu có cũng như nghèo khổ, đúng không?
Đây là lý do cô nhanh chóng làm cho mình trở nên rất cần thiết đối với người bạn có cổ phần kinh doanh của anh. Trong vòng hai tháng cô đã dễ dàng sai khiến Phillip làm theo ý mình. Ồ, đúng, cô ta là một kẻ đào mỏ, Ả ta, một kẻ đào mỏ xinh đẹp, dối trá.
"Ồ, không phải họ làm thành một cặp đáng yêu ư?" Một trong số các bà vợ của các ông quản trị ném vào các cuộc trò chuyện diễn ra xung quanh anh, kéo Brant ra khỏi suy nghĩ và đưa anh trở lại lễ hội Giáng sinh là việc chẳng hay ho gì vào lúc này trong năm nay.
"Ừ, họ hoàn toàn ăn ý với nhau," một trong những người khác đồng ý sau khi tất cả những cái đầu đều quay về phía Kia và Phillip đang đứng bên dưới biển hiệu Merry Christmas ở cửa.
Sau đó, bà vợ của Trưởng bộ phận Pháp chế đặt tay lên cánh tay chồng mình. "Hon, em không biết họ đang bỏ vào trong nước ở cơ quan của anh cái gì, nhưng cô ta thật đẹp."
Simon lên mặt như một ông bố tự hào kỳ cục. "Đó là Kia. Cô ấy vừa thông minh vừa xinh đẹp."
Vừa thông minh vừa xinh đẹp ư.
Và cô ta đã không một chút băn khoăn về việc sử dụng vốn quý đó, Brant nghĩ, không thích lợi thế hấp dẫn của cô ấy nhưng không thể làm bất cứ điều gì về nó.
"Mẹ kiếp. Giá như anh gặp cô đầu tiên. Nhưng hai tháng trước, với tư cách là người có cổ phần cấp cao hơn, anh đã đi đến Paris để thành lập văn phòng mới của họ, tổ chức mọi thứ và điều hành. Phillip không muốn đi bởi vì anh ấy bị rắc rối nhiều với cô bạn gái lúc đó của anh, Lynette. Tuy nhiên, khi anh trở về một tháng sau đó, thư ký của Phillip đã từ chức do sức khỏe kém và Kia đã vững chắc ngồi gọn lỏn như là trợ lý riêng của Phillip trong giờ làm việc.
Và là người sánh đôi liên tục với anh ấy ngoài giờ làm việc.
Giống như bây giờ.
Đương nhiên, nếu như anh gặp cô ấy đầu tiên, họ sẽ là những người yêu nhau ngay lập tức. Không nghi ngờ gì về việc đó. Anh đã nhận biết được điều này từ lúc anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô màu xanh ngọc biếc lấp lánh.
Vì sao ư?
Bởi vì cô ấy biết điều mà cô đã gây ra đối với anh, đó là lý do tại sao. Cô biết anh thấy được sức hấp dẫn của cô. Nhu cầu rung động sâu kín này muốn cô là của riêng anh. Cô chỉ cần liếc nhìn về phía anh thì lửa tình bừng bừng cháy đã chảy qua tĩnh mạch của anh. Thậm chí bây giờ anh có thể cảm thấy chính bản thân mình đang rừng rực ở bên trong, có cảm giác như cô khép chặt quanh anh khi anh di chuyển chầm chậm vào ra liên tục, quan sát mí mắt cô rung động vào má, nghe tên anh gọi thì thầm qua cánh môi cô hé mở.
"Cô ta cũng có một chiếc xe mới hàng hiệu," một người nào đó cắt ngang dòng suy nghĩ của anh, cũng cố thêm sự nghi ngờ. "Một chiếc Porsche. Ngoài sức tưởng tượng.
"Một cô gái may mắn," một gã nào đó nói. "Ông Phil mua cho cô ấy chiếc xe đó?"
Simon ném một cái nhìn về Brant, như thể hắn ta biết họ không nên thảo luận đề tài này trước mặt sếp. "Ơ ... tôi không chắc," người đàn ông khác nói lúng túng.
"Điều đó dễ hiểu thôi," vợ của Simon thêm vào bằng giọng điệu thông cảm. "Ông ấy có lẽ không muốn cô ta có một tai nạn tương tự như ông."
Giả vờ làm lơ cuộc trò chuyện, Brant ngả người trên ghế và nhắp một ngụm rượu uytky. Một đêm khuya nọ, chiếc xe của Phil đã bị hỏng sau khi anh ta đi ra ngoài vào lúc hẹn với Kia. Khi anh bước ra để kiểm tra vấn đề này, một chiếc xe chạy qua đã tông mạnh vào chân anh, làm vỡ đến đầu gối và bể mắt cá chân, để lại cho anh cuối cùng là bị tật đi khập khiễng lâu dài.
Và Kia ... Chúa ban phúc cho cô, Brant trầm ngâm bất nhẫn ... hoàn toàn hạnh phúc suốt từ đó, đi lại giữa bệnh viện và văn phòng, giúp Phil với khối lượng công việc của anh ta. Do bởi tất cả việc đó cô ta chắc đã vận động Phil để có được chiếc xe này. Một chiếc Porsche, để khởi động. Mẹ kiếp. Bạn của anh cũng là người hùn cổ phần với anh xứng đáng tốt hơn so với một ai đó chỉ biết lợi dụng anh vì số tiền gửi ở ngân hàng của anh.
Anh đã bị cám dỗ để làm cho Phil thấy cái thứ đàn bà mà anh ta đã để hết tâm trí vào. Thật khá dễ dàng đưa được Kia lên giường nếu như anh thực sự chủ tâm vào chuyện đó. Chỉ là anh không thể. Không phải vì cô ấy mà là vì Phillip. Anh biết cái cảm giác đó như thế nào khi bị một người thân cướp đi người đàn bà bà của mình.
Và anh sẽ bị kết tội nếu như anh để doanh nghiệp rơi vào hiểm họa. Anh có thể đã phải sửa một vài quyết định tồi của Phillip kể từ khi họ bắt đầu mua lại các doanh nghiệp khác ba năm trước đây, nhưng cái mà Brant không muốn nhìn thấy nhất chính là sự bất ổn định trong công ty lúc này hiện đang lướt nhanh trên làn sóng thành công vượt bậc.
Tuy nhiên, tất cả mọi chuyện có thể bị hủy hoại vì một người đàn bà quyết tâm có được mọi thứ mà cô ấy muốn, anh nhắc nhở mình khi anh ngắm nhìn cặp đó di chuyển qua nhiều bàn hướng đến anh, Kia đang đẩy xe lăn của Phil nhưng dừng lại để nói chuyện với mọi người trên đường đi. Ồ, cô ta giỏi về cái mà cô đã làm. Cô ta biết cách tác động đến người nghe của mình như thế nào.
Kinh tởm trước vẻ đẹp được che giấu bằng một trái tim sắt đá như thế đó, Brant đứng lên. "Tôi sẽ quay lại trong một phút," anh nói nhỏ không với một ai đặc biệt và đi theo lối ra ở phía đằng sau anh. Cô bạn đi cùng với anh đã mất hút vào nhà vệ sinh dành cho quý bà một lát mới trở lại, do đó anh không quan tâm cô ta sẽ không tìm anh cho đến khi anh trở lại.
Anh cần đi ra bên ngoài để cho không khí biển lắp đầy phổi và rửa sạch hết cái mùi lừa dối. Sau đó có lẽ thân thể anh sẽ không nhức nhối nhiều quá vì một người đàn bà chẳng có gì xứng đáng hơn là bị anh khinh bỉ.
Cuối cùng sau khi đi đến tận bàn của họ, Kia ngồi xuống lại với một ly sâm banh và cố gắng thư giãn. Brant dường như đã biến mất một lúc, mặc dù cô biết anh sẽ quay trở lại. Và anh ấy luôn luôn tác động đến cô theo một cách điên cuồng nào đó, bất kể cô đã cố không cho anh tác động một cách khổ cực biết bao nhiêu.
Như đêm nay là một ví dụ chẳng hạn, nó đã bắt đầu ngay khi cô bước vào phòng khiêu vũ. Cô cảm thấy ánh mắt anh theo dõi cô, nhìn cô chăm chú như muốn cởi quần áo của cô. Đây không phải là lần duy nhất cô cảm thấy ham muốn của anh. Không chút nào. Từ lúc cô gặp anh cô đã biết anh muốn cô, bất chấp bản thân anh. Trên giường anh và ở ngoài giường. Bất cứ nơi đâu và bất cứ lúc nào.
Nhiều cũng như cô đã chiến đấu với nó, nhu cầu của anh luôn luôn muốn gắn với nhu cầu sâu thẵm bên trong cô. Sự nhận biết đó đập rộn ràng qua tĩnh mạch của cô đêm nay, làm cô nín thở, muốn nhiều hơn nữa, muốn có anh.
"Mọi thứ đều ổn hết phải không Kia?"
Cô hít một hơi và gắn trên môi một nụ cười dành cho Phillip, nhận thức đầy đủ sự chú ý từ các vị khách ở các bàn khác. "Mọi thứ đều tốt ạ."
Cái nhìn của anh lướt đến cổ họng cô và một tia hài lòng xuất hiện trong mắt anh. "Anh mừng vì em thích món quà."
Tay cô đặt lên vòng cổ kim cương lấp lánh mà anh yêu cầu cô đeo. Anh ấy muốn cô giữ nó, nhưng cô đã từ chối, vì vậy họ đã thỏa thuận và cô nói rằng cô sẽ đeo nó chỉ một lần vào tối nay. "Thật là tuyệt."
"Một món quà tuyệt vời cho một người phụ nữ tuyệt vời."
Cô xê dịch trong ghế. Có phải anh ấy đã phóng đại quá lời chăng? Chỉ vì anh muốn tạo ấn tượng họ là một cặp không có nghĩa là họ phải hành động như những nhân vật trong một vở kịch mê-lô vào những năm 30. Nó làm cô khó chịu.
Đột nhiên, tóc ở phía sau gáy cô bắt đầu dựng đứng. Ở đó là Brant đang khiêu vũ với một người phụ nữ ở xa cuối sàn nhảy. Hơi thở cô nghẹn đi khi nhìn thấy anh, dục vọng chạy qua khắp mọi nơi trong cơ thể cô.
Chắc chắn anh một cái gì đó để ngắm. Đẹp trai, giàu có, cực kỳ sexy trong bộ vét màu đen hợp với sắc màu của mái tóc đen bóng lưỡng và vừa vặn với thân hình xương xương tuyệt mỹ. Anh tiết ra sức hấp dẫn mà cô thấy khó lòng từ chối.
" Ai đang nhảy với Brant vậy?" một người khách đến bên bàn hỏi câu hỏi có trong đầu Kia.
"Đó là người hẹn hò với anh ta," một ai đó trả lời.
Kia che giấu sự ngạc nhiên. Brant thường chỉ hẹn hò với các cô gái tóc vàng. Các cô gái tóc vàng xinh đẹp với dáng vẻ lộng lẫy và mốt không chê vào đâu được, nếu nhìn vào các bức ảnh trên tạp chí thì sẽ biết. Chắc chắn những người đàn bà thường xuyên lui tới văn phòng của anh đều có mái tóc vàng óng và xinh đẹp. Theo Evelyn, trợ lý riêng của anh, vì lẽ đó những phụ nữ đó đã gọi anh liên tục trên điện thoại.
Người đàn bà da ngăm đen này chắc chắn không ở trong nhóm của anh. Người phụ nữ này không đẹp, mặc dù cô ấy cũng không phải là không hấp dẫn. Cô ấy chỉ thiếu sự tự tin của những người phụ nữ khác, chiếc váy hoa đỏ và trắng đó hoàn toàn không hợp với cô. Nó dường như nuốt chửng cô ta vừa lúc sự có mặt của Brant có vẻ như đang gây ra điều này.
Và cô không biết điều đó có cảm giác như thế nào, cô tự chế giễu mình khi người phụ nữ kia cười bẽn lẽn với anh và Brant cười đáp lại bằng một nụ cười tàn phá của riêng anh. Người phụ nữ này đã sai lầm, và ai mà có thể chỉ trích cô ấy được? Brant Matthews, kẻ lăng nhăng nổi bật, đã gây ấn tượng lần nữa. Có lẽ cô có thể đề nghị anh ta in cái đó trên tấm danh thiếp.
Đột nhiên cô nhận ra Phillip đã nói. "Xin lỗi, Phillip. Anh nói gì hả?"
"Tôi nói cô ấy là nhà vật lý trị liệu mới của tôi."
À, vậy ra đây là Serena. Họ đã nói chuyện trên điện thoại. Nhưng tại sao Brant lại lựa chọn cô ấy như bồ của mình? Điều đó không thể hiểu nổi.
Sau đó, nó đánh mạnh vào cô.
"Phillip, anh không làm chứ," cô nói nhỏ bên tai anh.
"Không làm cái gì?"
"Sắp xếp họ với nhau."
Anh cau mày. "Tại sao không? Anh nghĩ rằng việc đó sẽ được việc cho Serena để được mời đi chơi bởi một người như Brant. Anh ấy không phiền đâu. "
Ôi, một cô gái đáng thương. Tại sao đôi khi đàn ông vô ý như vậy?
"Chính xác đó là lý do tại sao anh ấy sai đối với cô ta."
Chân mày anh nhíu lại gần nhau hơn. "Ý em là gì?"
"Cô ấy sẽ biết mọi người đang lấy làm lạ Brant thấy gì ở cô và điều đó sẽ làm cho cô ấy cảm thấy tệ hơn."
"Anh chỉ thử giúp đỡ," anh nói có chút tự vệ.
Lòng Kia dịu đi. " Em hiểu anh mà. Chỉ là ... "Làm cách nào để giải thích tâm ý của một phụ nữ không vững chắc, nhút nhát? Không dễ dàng đào sâu vào quá khứ của chính cô ta và làm sống lại những bất cập của cô ấy.
"Giáng Sinh vui vẻ, Kia."
Không báo trước, Brant ở bên cạnh cô, môi anh chạm sát vào má cô bằng một cử chỉ muốn nói không có gì song quan trọng bậc nhất. Mạch đập của Kia gần như đổ nhào trên chính nó khi bàn tay ấm áp của anh chạm vào bờ vai trần của cô và cô ngửi được mùi hương nam tính của anh. Họng cô trở nên khô khốc.
Sau đó anh di chuyển đi và kéo ghế ra cho cô bồ của anh. "Serena, đây là Kia, trợ lý riêng của Phillip."
"Chúng tôi đã nói chuyện trên điện thoại," Kia nói với một nụ cười khi người phụ nữ ngồi xuống đối diện cô.
"Ồ, đúng rồi." Người phụ nữ kia nở một nụ cười ngập ngừng đáp lại, và sự đồng cảm lay động trong lòng Kia, giúp cô bình tỉnh lại từ cú sốc chào hỏi của Brant.
"Serena là một cái tên dễ thương," Kia nói, muốn làm cho cô ấy thoải mái.
Serena mỉm cười ngập ngừng. "Cô nghĩ thế à?"
"Nó hợp với em," Brant nói trước khi Kia có thể trả lời.
Serena đỏ mặt, nhìn khá đẹp. "Cảm ơn anh."
Anh ngồi xuống và đưa cho cô ấy một ly rượu sâm banh. "Không quá nhiều phụ nữ sống yên tĩnh như em ở quanh đây, Serena."
Kia đã nhìn thấy ánh mắt anh vụt nhẹ hướng về cô. Có phải anh đang nói cô sống không yên tĩnh để ở gần không? Táo tợn làm sao. Không phải là lỗi của cô, anh muốn cô nhưng không thể.
"Một số đàn ông cũng sống không yên tĩnh để mà ở gần," Kia đã vạch ra, không muốn để cho anh có thế trội hơn.
Anh ngã dựa lưng vào ghế, tự tin, nhưng với một cái nhìn cay độc trong đôi mắt xanh thẵm gửi đến những cơn rùng mình dọc theo sống lưng cô. " Có phải cô đang nói rằng một số đàn ông quấy rầy cô phải không, Kia?"
Có phải anh đang hỏi không biết anh có quấy rầy cô không?
"Mọi người chỉ quấy rầy anh nếu như anh cho phép họ. Tôi không bao giờ có ý định để cho bất kỳ người đàn ông nào quấy rầy tôi. "
"Thật không?" Đôi mắt anh lướt qua đến Phillip ở bên cạnh cô, sau đó trở lại với cô lần nữa. Đôi mắt ấy đanh lại, nhắc nhở cô rằng từ ngày anh gặp cô ở ngoài phòng trong bệnh viện sau khi anh trở về từ chuyến đi của mình, người đàn ông này dần dần trở nên càng ngày càng có thái độ thù địch đối với cô. Anh che đậy rất kỹ, nhưng cô biết có nó. Cô chỉ có thể giả sử rằng bởi vì Phillip đang trên đường về nhà sau cuộc hẹn với cô nên Brant đã đổ lỗi cho cô về tai nạn đó.
Và việc đó hoàn toàn không công bằng, nhưng cô hầu như không phản đối anh qua chuyện đó hay anh có thể bắt đầu đào sâu vào mối quan hệ giữa Phillip và cô để khám phá ra sự thật. Mọi việc đã bắt đầu khi Phillip tha thiết đề nghị cô trở thành bạn gái của anh tại một bữa tiệc chiêu đãi làm ăn với nhiều người đã biết bạn gái cũ của anh, Lynette. Sự việc tiến triển nhanh sau đó và bây giờ họ không điều khiển được nữa. Hoàn toàn không điều khiển được.
Liếc nhanh qua Brant, cô nhìn thấy bắp thịt ở gò má xương xương của anh giật nhẹ. Sau đó, như thể anh ta đã có đủ cô, anh quay đi để nói chuyện với một người khác.
Cô cảm thấy một cơn tức giận trào ra vì sự gạt bỏ của anh. Đây có phải là cách anh đối xử với phụ nữ khi anh đã có đủ họ không? Anh đã lợi dụng họ để giải trí cho bản thân mình, sau đó loại bỏ họ một khi họ chấp nhận việc lợi dụng họ bằng các cuộc hẹn? Tất nhiên anh đã làm. Vậy tại sao cô lại cảm thấy ngạc nhiên? Có phải cô đã nghĩ rằng cô khác với bất cứ ai chỉ bởi vì cô đã đóng góp vào sức thu hút cơ thể mạnh mẽ này không?
Rèn luyện nét mặt mình, Kia nhấm nháp rượu sâm banh và ngắm các cặp đang nhảy trên sàn. Cô nghe Phillip đang nói về việc đi về nhà ở Queensland sống cùng với gia đình trong mùa Giáng sinh. Việc này nhắc nhở cô về kế hoạch của mình là bay về miền nam tới Adelaide để trải qua lễ Giáng sinh với mẹ và cha dượng cô. Cô đang chờ đợi thích thú để tận hưởng một ít thời gian nghỉ ngơi cùng gia đình. Cô rất cần thời gian đi xa khỏi văn phòng và những người đàn ông điều hành nó.
Thình lình, Phillip nghiêng người về phía trước và nói lớn qua bàn, "Này, Brant. Anh có vui lòng khiêu vũ với Kia dùm tôi không? "
"Hả-cái gì?" Kia kêu lên trước khi chính cô có thể ngừng lại. Cô không muốn ở trong vòng tay của Brant. Ở gần anh. Chạm vào anh.
Brant hơi nheo mắt một chút, nhưng là cô người duy nhất nhìn thấy tia khao khát mãnh liệt trong đôi mắt ấy? "Có lẽ Kia không muốn khiêu vũ," anh nói, cho cô một lối thoát, nói với cô điều đó nhiều như anh muốn có cô trong vòng tay mình, một phần khác trong anh thì lại không muốn.
Cô xoay xở cười cộc lốc. "Phillip, đừng ngớ ngẩn. Em không cần phải khiêu vũ. "
"Anh thấy chân em nhịp nhịp theo tiếng nhạc," anh nói, làm cô ngạc nhiên vì cô không biết mình đang làm điều đó.
Cô mở miệng nói rằng cô thật lòng không thích nhảy, nhưng rồi nhận ra mọi con mắt đang đổ dồn về cô. Làm om sòm chỉ sẽ làm cho họ tự hỏi tại sao cô lại không thích nhảy với Brant. Và nếu chuyện đó xảy ra ...
"Được rồi, Phillip. Bất cứ điều gì vì anh, " cô nhấn mạnh, chắc chắn Brant biết nó không phải dành cho anh.
Và sau đó, như một người hào hoa phong nhã, Brant đứng bên cạnh cô, giúp cô ra khỏi ghế. Cô đã cố mỉm cười, nhưng sự gần gũi của anh đã ảnh hưởng tới cô rồi. Tất cả các dây thần kinh trong cơ thể của cô đột nhiên bắt đầu rộn lên khi anh dẫn ra cô ngoài sàn nhảy và thẳng vào trong vòng tay anh. Biết cô có nguy cơ động lòng áp sát vào anh, cô trở nên cứng hơn và cố lùi ra sau.
"Chúng ta chỉ khiêu vũ thôi mà," anh chế giễu, hoàn toàn biết rõ tác động mà anh ảnh hưởng đến cô.
Đến bất kỳ người phụ nữ nào.
Đến phụ nữ nói chung.
"Ông Matthews-"
Miệng anh mỏng ra. "Tôi đã nói với cô trước đó. Hãy gọi cho tôi là Brant. "
" Anh là ông chủ của tôi. Tôi muốn giữ theo nghi lễ. "
"Tại sao?"
"Tôi được giáo dục phải tôn trọng các bậc huynh trưởng."
Anh cười nhỏ giọng khàn khàn ở cổ, đôi môi anh cho thấy các đầu răng trắng hoàn hảo. Tốt hơn để ăn thịt anh với tất cả, anh yêu, cô suy nghĩ.
Anh chuyển bàn tay một cách thoải mái áp sát thêm nữa vào chỗ thắt lưng của cô. "Cảm ơn vì đã đặt tôi vào đúng cương vị."
"Tôi cố gắng." Cô động đậy để đánh bật các ngón tay của anh ra khỏi vị trí. Chúng dịch ra một chút xíu quá ít theo như cô mong đợi.
Tôi biết cô làm." Anh nghiêng đầu. "Nó khiến cho tôi tự hỏi tại sao vậy."
Cô nhìn vào một nơi nào đó qua vai anh. "Bởi vì anh là ông chủ."
Tay anh di chuyển xuống thấp hơn mà không thể thấy được, cướp đi hơi thở của cô, kéo ánh mắt cô quay lại tới anh. "Nếu tôi là ông chủ, thì cô phải làm những gì tôi nói phải không," anh thì thầm, làm cho âm thanh lời tuyên bố đơn giản thực ra dành hẵn cho riêng tư .
Bình tỉnh lại, cô so vai và hếch cằm. Cô đã bắt đầu cảm thấy như thể cô là một thứ con rối nào đó bị điều khiển. "Tôi chưa bao giờ giỏi làm điều mà tôi đã nói."
"Xấu hổ ư." mắt anh rắn lại. "Nhưng tôi cá là hiện nay cô biết cách để có được theo cách của riêng mình."
"Không phải ai cũng vậy sao?" Cô nói đùa, không chắc chắn điều này dẫn tới đâu.
" Ý cô là mọi phụ nữ."
Ah, vậy ra kẻ lăng nhăng này đánh giá thấp phụ nữ. Sắc mặt của cô tỏ vẻ ngạc nhiên.
"Thực ra, tôi muốn nói đến tất cả mọi người. Đàn ông . Đàn bà. Trẻ em. Ngay cả động vật-"
"Tôi nghe nói cô có một chiếc xe mới," anh cắt ngang lời cô. "Một chiếc Porsche."
Đầu óc cô quay cuồng bối rối, không chỉ ở điều anh nói, mà ở lời buộc tội bóng gió trong giọng nói của anh, dù cho cô đang bị buộc tội về điều mà cô không có tưởng tượng được.
"Đúng, tôi có một chiếc xe mới."
Miệng anh nhăn nhó có chút hoài nghi. "Chúng tôi chắc đang trả lương cho cô khá lắm."
Tình trạng thù địch của anh dẩn dần trở nên phát triển nhanh và tăng vọt. "Anh trả tiền cái mà anh mua," cô chỉ ra lạnh nhạt.
"Tôi chắc chắn chúng tôi trả." Anh nghiêng người gần hơn để đôi môi anh hầu như ép sát vào tai cô. "Hay là tôi cần phải nói Phil trả tiền cái mà anh ấy mua."
Cô giật lùi cứng đờ. " Ý anh muốn nói gì về việc đó?"
Khóe miệng anh cong lên thành một nụ cười ngọt xớt không phù hợp với tia nhìn buốt thấu xương trong đôi mắt. "Đơn giản vì cô là một PA hàng đầu. Tôi chắc Phil tin rằng anh ta may mắn có được cô. "
"Nghe có vẻ như một lời khen châm biếm."
"Phải vậy không?" Anh kéo cô lại gần hơn một chút nữa, làm cho cô cảm thấy sức nóng của anh.
Thế đấy, nếu như anh bị nóng thì cô sẽ bị lạnh. Hãy để cho anh nghĩ rằng cô không thể quan tâm ít hơn về các trò nhỏ mọn của anh.
"Serena có vẻ ngoan nhỉ," cô nói, nở một nụ cười mát mẻ.
Hình như anh tình cờ mất cảnh giác bởi sự thay đổi chủ đề. "Tôi rất thích bầu bạn với cô ấy."
"Tất nhiên," cô nói có chút chanh chua. Không ai được an toàn từ một kẻ lăng nhăng như Brant.
Vẻ thích thú rời khỏi mặt anh và anh cáu kỉnh." Điều đó có nghĩa là gì?"
" Anh nghĩ nó có nghĩa là gì?" Hai người có thể đùa giỡn với chuyện này.
"Có phải cô sẽ trả lời tất cả các vấn đề của tôi bằng một câu hỏi phải không ?" Anh nói, vẻ cáu kỉnh vẫn còn y nguyên.
"Đó có phải là điều mà tôi đang làm ra vẻ phải không?"
Ánh mắt anh nhìn bén ngót. "Cô nghĩ là tôi sẽ làm lơ cô ấy phải không?"
Ý nghĩ này đi gọn qua tâm trí cô, nhưng cô biết anh sẽ không bao giờ bỏ lỡ cơ hội quyến rũ một người phụ nữ, dù già hay trẻ, xinh đẹp hay mộc mạc.
Nhưng cô phải thừa nhận cô vẫn còn bực mình với Phillip. "Thực ra, tôi biết Phillip có ý tốt, nhưng tôi mong ước anh ta đừng đặt cô ấy trong tình thế khó khăn này. Hãy tin tôi, tôi biết người mà giống như một chú vịt con xấu xí."
Đầu anh lùi lại trong sửng sốt. "Cô ư? Không khi nào! "
"Đó là sự thật. Tôi thực sự luôn luôn trông xấu xí."
"Cô đang nói đùa, đúng không?"
"Tôi không đùa. Hãy hỏi bố tôi. Ông rất giỏi nói tôi xấu xí như thế nào." Cô mỉm cười dứt khoát, nhớ lại tất cả sự tổn thương đó. Đã bao nhiêu lần cô nhìn vào gương và ao ước cô được xinh đẹp? "Tất nhiên bố tôi đã rất vui mừng khi tôi đột nhiên bắt đầu nảy nở thành một cái gì đó giống như là phụ nữ."
Mắt Brant thăm dò quá nhiều sâu sắc. "Không phải tình yêu thương của một người cha là tuyệt đối sao?"
"Không phải bố tôi," cô nói, với một mức độ ngạc nhiên nào đó, cô đang nói cho anh biết quá nhiều. " Ông ấy chỉ thích ở với phụ nữ xinh đẹp thôi."
"Phụ nữ ư?"
Cô giả bộ không chú ý. "Bố mẹ tôi đã ly dị. May mắn là mẹ tôi đã nguôi dần để có một cuộc sống hạnh phúc với một người đàn ông thực sự yêu thương bà. Cha tôi đang có một cuộc hôn nhân thứ ba, với một cô người mẫu chỉ bằng nửa tuổi ông. "
" Cô cảm nhận về điều đó như thế nào?"
"Tôi rất vui mừng vì mẹ tôi tìm thấy hạnh phúc."
"Còn cha cô?"
Cô đột nhiên thấy đủ. Cô đã nói với anh nhiều hơn cô nên kể về chính mình rồi.
Cô liếc nhìn ra sau về phía cái bàn có những người khác đang nói chuyện. "Chúng ta đang nói về Serena."
Đôi mắt anh cho biết cô không lừa được anh nhưng anh sẽ chấp nhận thay đổi chủ đề cách nào cũng được. "Serena là một đứa trẻ ngoan."
"Cô ấy sẽ không cảm kích khi bị gọi là một đứa trẻ. Cô ấy không nhỏ hơn tôi nhiều. "
"Nhưng cô cũng có nhiều hơn-"
"Nhạo báng hả?"
Anh cắt ngang thành một nụ cười nửa gợi cảm. "Tôi có ý nói trưởng thành."
Trước khi cô có thể ngăn cản nó, cô thấy mình cười lại với anh.
"Cô nên cười với tôi thường xuyên hơn, Kia."
Khi Serena cười, cô ấy lưỡng lự - chỉ một chút – rồi cười lại. "Nhưng nếu tôi cười, anh có thể nghĩ rằng tôi thích anh," cô nói với giọng ngọt ngào giả tạo.
Cứ như là anh nhận ra anh đã mất cảnh giác, nụ cười đông cứng trên môi anh. "Chúng ta sẽ không muốn điều đó xảy ra, đúng không hả?" Anh nói, nhưng giọng anh có vẻ thẳng thừng và anh có vẻ xa lánh.
Rất may là bản nhạc đã kết thúc. Cô hắng giọng và bắt đầu di chuyển ra xa. "Cảm ơn anh vì điệu nhảy này, Brant."
Nhưng anh làm cô ngạc nhiên bằng cách giữ chặt tay cô. "Nói một lần nữa đi, Kia."
Cô chớp mắt. " Gì chứ?"
"Gọi tên anh một lần nữa."
Trong tình thế này cô biết ơn anh chàng lăng nhăng đã trở lại. "Brant Matthews," cô nói bướng bỉnh.
Trông có vẻ hài lòng, anh buông cánh tay cô ra theo cách anh buông trái tim của cô nếu cô dám cho phép anh ở gần nó.
Không phải là cô sẽ làm, cô tự nhủ mình trên đường quay trở lại bàn tiệc, sau đó ép buộc gương mặt mình duy trì vẻ bình tĩnh khi Phillip nhìn cô kỳ cục. Phillip không biết điều đó, nhưng anh ấy đã đảm nhiệm vai trò của một vật đệm giữa cô và người đàn ông là ông chủ chính của cô.
Cô đã dành một giờ tiếp theo để nghe một vài lời phát biểu, sau đó nói chuyện với các khách hàng khác tại bàn và đám nhân viên dừng lại để tỏ sự kính trọng đối với bàn của xếp.
"Chào anh, Phillip."
Kia chớp mắt khi một làn sóng lo sợ dâng lên trong cô. Cô đã nhìn thấy bức ảnh của người phụ nữ này giấu trong bàn của Phillip. Lynette Kelly. Bạn gái cũ của Phillip.
Người đàn bà đó đứng thẳng vai. "Em đến đây với Matthew Wright," cô nói nhẹ nhàng, trông xinh đẹp trong chiếc đầm dạ hội dài màu đen óng ánh, mái tóc đen ôm lấy khuôn mặt trái xoan xinh xắn với xương gò má cao cùng chiếc mũi thanh tú.
"Thì ra cuối cùng em đã tìm thấy được Quý ngài đứng đắn (Mr. Right) của mình có phải không?" Phillip nói khá ác ý, và Kia quay lại nhìn anh ta trong thất vọng. Anh và Lynette đã từng yêu nhau sâu đậm cho đến khi nghề nghiệp của cô ấy là một tiếp viên hàng không xen vào giữa họ.
Cằm của Lynette hếch với vẻ đường hoàng kỳ cục. "Vâng, Phillip. Em tin rằng em đã tìm được. "
Phillip cười lạnh lùng. "Lynette. Điều gì đã đưa em đến đây? "
Kia chắc chắn cô là người duy nhất nghe Phillip hít một hơi mạnh. Rất may những người khác trong bàn có vẻ như không nhận ra chuyện gì đang xảy ra.
Ngoại trừ Brant, cô nhận thấy.
"Thật là một sự trùng hợp ngẫu nhiên," Phillip nói, nhanh chóng lấy lại bình tỉnh khi anh nâng tay Kia lên và nhìn Lynette với niềm hân hoan lạnh nhạt. "Lần này anh cũng đã tìm được một người thích hợp. Kia đã đồng ý kết hôn với anh."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.