Sự Trả Thù Hoàn Hảo

Chương 11:




Phạm Trường Căn suy xét lại toàn bộ sự việc, vẫn không tin là Giang Tiểu Binh đã bị bắt cóc. Nhưng cho dù đây là một vụ bắt cóc thật, hay chỉ là màn kịch do một lũ choai choai bất trị dựng lên để tống tiền bố mẹ, hành vi này cũng đã vi phạm pháp luật.
Đã là vụ án hình sự thì cứ giao cho đội Trinh sát hình sự thôi, mình nghĩ làm gì cho nhức đầu. Thế là ông ta liền cử một cảnh sát mang nội dung ghi âm lên nộp cho Sở Công an huyện.
Đội trưởng đội Trinh sát hình sự Sở Công an huyện Lâm Kiệt nghe đi nghe lại đoạn ghi âm, lại hỏi viên cảnh sát mang đến về Giang Tiểu Binh, Giang Bình đã chết, cấp dưới của ông ta cũng không cần giữ ý gì nữa, nói thẳng luôn rằng Giang Tiểu Binh là một thằng lưu manh ở trường học địa phương, đã từng có rất nhiều phụ huynh đến tố cáo.
Sau khi viên cảnh sát nọ ra về, Lâm Kiệt suy nghĩ một hồi rồi bàn bạc với cấp dưới của mình.
Anh này hỏi: “Đội trưởng, việc này có cần báo cho anh cả biết không?”
”Báo cái con khỉ!”, Lâm Kiệt nói vẻ khinh thường, “Vụ cỏn con như thế này không cần phiền đến anh cả, anh cả mà biết không chừng còn quạt cho bọn mình một trận.”
”Nhưng… nhưng đây là vụ bắt cóc.”
Lâm Kiệt quả quyết lắc đầu: “Cậu dùng não mà nghĩ thử xem, có vụ bắt cóc thật nào lại như thế? Cái thằng oắt Giang Tiểu Binh đấy là một thằng lưu manh, rất giỏi đánh lộn, ai dở hơi mà đi bắt cóc một thằng lưu manh giỏi đánh lộn? Vừa ra giá đã đòi luôn ba triệu tệ, mất trí chắc, có bọn bắt cóc nào mở miệng đã đòi mức giá trên trời như thế không? Kể cả là định bắt cóc để kiếm một khoản lớn thật, thì nhà quan to, nhà làm ăn buôn bán, những nhà nhiều tiền hơn đầy ra đấy, hoặc bắt cóc con gái có phải là dễ hành động hơn không, sao phải chọn Giang Tiểu Binh? Nghe giọng cái thằng ngốc ở trong điện thoại, tôi đoán chắc là một thằng oắt tầm mười mấy hai mươi tuổi, trăm phần trăm là cái thằng Giang Tiểu Binh mất dạy ăn chơi bên ngoài hết tiền, hùa với một lũ choai choai dàn dựng ra vụ bắt cóc này để tống tiền mẹ nó. Hừ, mở miệng ra đã đòi ba triệu tệ, nghe đã biết là một lũ học sinh mất dạy chưa biết mùi xã hội, chưa có khái niệm gì về tiền. Còn gì nữa, đối phương nói mình chỉ là người trung gian, Giang Tiểu Binh không ở bên cạnh hắn, nên không thể cho Vương Lệ Cầm nghe giọng con trai. Bắt cóc mà còn có người trung gian? Chắc là bọn nó sợ nếu để Giang Tiểu Binh nói chuyện với mẹ qua điện thoại sẽ lộ tẩy, nên mới vẽ thêm ra một nhân vật là người trung gian.”
Viên cảnh sát cấp dưới gật đầu lia lịa, khen ngợi với giọng đầy ngưỡng mộ: “Có lý, thế thì mình xử lý thế nào?”
Lâm Kiệt bảo: “Trước tiên phải bắt cái lũ ôn con đó đã, xong rồi tính tiếp, ai bảo cái lũ ngu đó gây phiền toái cho chúng ta.”
”Bắt thế nào đây?”
”Bắt chúng nó thì khó gì? Cậu tìm thêm một người, cùng đến nhà Vương Lệ Cầm, đợi lúc đối phương gọi điện thoại đến, cậu cứ nói toẹt kế hoạch của chúng nó ra, dọa cho chúng nó một trận. Cái lũ ôn tặc này! “
Anh bạn Trần Tiến đáng thương có nằm mơ cũng không ngờ rằng, bọn họ không hề tin là Giang Tiểu Binh đã bị bắt cóc. Cũng chỉ tại mấy năm nay ngạch công chức quá hot, có đến một nửa đội Trinh sát hình sự đều là những người mới vào, còn lơ ngơ chưa có kinh nghiệm gì.
Hai cảnh sát thuộc đội Trinh sát hình sự đường hoàng lái xe vào khu đô thị nhà Vương Lệ Cầm, bấm chuông ở cổng biệt thự, Vương Lệ Cầm ra cửa thấy hai viên cảnh sát, tái mặt hoảng sợ, luống cuống mời họ vào nhà, lo lắng hỏi:“Các anh… các anh cứ thế này mà đến à? Liệu có người nào nhìn thấy không? Hung thủ nói là nếu tôi báo cảnh sát, hắn sẽ giết con tin.”
Một cảnh sát cười thành tiếng, giọng rất tự tin: “Đối phương nói bắt cóc là chị tin ngay à?”
Vương Lệ Cầm không hiểu ý họ.
Viên cảnh sát đó liền thông minh phân tích, chứng minh là Giang Tiểu Binh không hề bị bắt cóc, mà là cậu ta hùa với một đám lưu manh cùng đạo diễn ra màn kịch tống tiền người nhà.
Một là đối phương mãi không chịu cho Vương Lệ Cầm nghe giọng của Giang Tiểu Binh, vì đối phương biết, nếu để Vương Lệ Cầm nói chuyện điện thoại với Giang Tiểu Binh, rất có khả năng trong lúc nói chuyện Giang Tiểu Binh sẽ sơ sểnh để lộ tẩy. Làm gì có tội phạm bắt cóc lại không cho người nhà nghe một câu nói nào của con tin? Chưa từng có vụ nào như vậy.
Hai là đối phương nói hắn là người trung gian, Giang Tiểu Binh không ở bên cạnh hắn, chúng tôi làm cảnh sát bao nhiêu năm nay, tất cả các vụ bắt cóc do chúng tôi đích thân phá án và cả những vụ chúng tôi nghe nói, không vụ nào lại có người trung gian cả. Lũ ôn tặc này chắc là đã xem quá nhiều phim.
Ba là nghe nói con trai chị cũng rất ngỗ ngược, sao bọn bắt cóc không bắt con gái nhà có nhiều tiền hơn, mà lại chọn một thằng ngỗ ngược làm gì?
Bốn là chúng tôi đã tìm hiểu, lúc tan học con trai chị thường đi về cùng với một đám bạn, làm gì có khả năng bị bắt cóc? Những người khác đều không sao, chẳng nhẽ chỉ một mình con chị bị bắt cóc ngay trước mắt bao nhiêu người?
Năm là giọng của tên bắt cóc nghe rất trẻ con, nghe cái biết ngay là một thằng ranh con dưới hai mươi tuổi. Kể cả là bắt cóc thật, làm gì có chuyện vừa ra giá đã đòi ba triệu tệ - một khoản tiền khổng lồ như vậy? Cho thấy thằng này không hề có khái niệm gì về tiền, chắc chắn là chưa biết mùi xã hội, chưa từng tiếp xúc với lưu manh xã hội đen.
Năm lý do được đưa ra khiến Vương Lệ Cầm bán tín bán nghi, nhưng cảnh sát lập luận vô cùng xác đáng, cô ta suy nghĩ một hồi thấy cũng rất có lý. Nhưng nghĩ đến chuyện con trai không ngờ lại hùa với những đứa khác để tống tiền mình, cô ta thấy thật buồn lòng, xem ra trước đây đã nuông chiều con quá, lớn lên không quản được.
Cô ta liền lập tức ngộ ra luôn, vội hỏi: “Con trai tôi bị lũ bạn xấu lôi kéo, vào hùa với chúng dựng lên vụ bắt cóc, cuối cùng bị các anh bắt được, liệu có chuyện gì không?”
Một cảnh sát trịnh trọng đáp: “Đây là hành vi vi phạm pháp luật, phải chịu trách nhiệm hình sự.”
”Nếu tôi không truy cứu trách nhiệm của chúng nó, chúng nó cũng phải chịu trách nhiệm hình sự à?”
”Tất nhiên rồi, nếu là án dân sự, người dân không khiếu nại, chính quyền sẽ thôi, nhưng án hình sự, một khi đã lập án thì không thể thay đổi được. Mấy thằng lớn hơn một tí phải ngồi tù, con trai chị mặc dù là vị thành niên, nhưng cũng phải chịu trách nhiệm ở mức độ nhất định. Trách nhiệm thế nào thì còn phải xem ai là người chủ mưu.”
Vương Lệ Cầm vô cùng lo lắng, hối hận vì chưa phân tích sự việc thấu đáo đã báo cảnh sát, vội hỏi: “Đến lúc đó con trai tôi sẽ bị xử phạt thế nào?”
”Chắc là cho đi lao động cải tạo một thời gian, cụ thể phải đi bao lâu thì còn phụ thuộc vào tình hình thực tế của vụ án.”
Vương Lệ Cầm nghe vậy trong lòng nơm nớp lo âu, cô ta nghĩ, lần này sau khi con trai về nhà, nhất định phải quản thật chặt, dạy dỗ cho tử tế, nhưng bị bắt đi cải tạo cũng hơi quá.
Cô ta là vợ của Giang Bình, tất nhiên cũng biết trong trại cải tạo là những người như thế nào, trẻ con ngoan vào đấy không khéo rồi cũng biến thành lưu manh, hơn nữa trại cải tạo cũng chả khác gì nhà tù, người mới vào không biết sẽ phải nếm bao nhiêu mùi đòn.
Cô ta vội quay người vào trong nhà, lấy ra năm tút thuốc lá Lợi Quần và hai chai rượu trắng cao cấp, hai viên cảnh sát khách sáo đùn đẩy từ chối một hồi, cuối cùng cô ta vẫn nhét vào cốp xe của họ, nhờ họ nói giúp với đội trưởng Lâm Kiệt, sự việc lần này là con trai cô ta bị người khác lôi kéo, đừng để nó phải đi lao động cải tạo…
Hai đồng chí cảnh sát nhân dân vừa cười thoái thác vừa tỏ ý rằng việc này có nhiều khả năng để xem xét, cô ta cứ yên tâm.
Màn đùn đẩy qua lại khách sáo vừa đến hồi kết thì điện thoại di động của Vương Lệ Cầm reo lên, lại là số của Giang Tiểu Binh, cô ta vội ra hiệu cho hai viên cảnh sát, họ bảo cô ta mở ghi âm và loa ngoài để sau này làm bằng chứng.
Vương Lệ Cầm làm theo rồi nghe máy, đối phương vui vẻ hỏi: “Sao lại có xe cảnh sát vào khu nhà chị, không phải là chị đã báo cảnh sát đấy chứ?”
Vương Lệ Cầm giận sôi người, chất vấn: “Mày rốt cuộc là thằng nào? Đừng có lôi kéo làm hư Tiểu Binh nhà tao!”
Hiển nhiên là câu nói của Vương Lệ Cầm hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của đối phương, một lúc lâu sau, đối phương mới hiểu ra: “Đợi đã, đây là tình tiết gì nhỉ? Tôi lôi kéo làm hư Tiểu Binh nhà chị nghĩa là sao? Chuyện… chuyện này không được hợp lý lắm nhỉ?”
Vương Lệ Cầm nói: “Đồ súc sinh, đừng có lắm lời, bảo Tiểu Binh nghe điện thoại mau!”
Đối phương miễn cưỡng bảo: “Tôi nói với chị bao nhiêu lần rồi, tôi chỉ là người trung gian, Giang Tiểu Binh không ở chỗ tôi.”
Một viên cảnh sát xông tới, cầm chiếc điện thoại di động lên, tuôn liền một tràng: “Tôi là người của đội Trinh sát hình sự Sở Công an huyện đây, các cậu và Giang Tiểu Binh lập tức đến đồn công an thị trấn đầu thú ngay, hành vi của các cậu đã vi phạm luật hình sự, nếu đầu thú bây giờ, các cậu còn trẻ tuổi sẽ được xét xử khoan hồng.”
Đối phương bất ngờ, im lặng một lúc mới ngạc nhiên thì thầm: “Vương Lệ Cầm, chị báo cảnh sát thật rồi à?”
Vương Lệ Cầm nghe thấy giọng điệu của đối phương, rõ ràng sau khi biết cô ta đã báo cảnh sát có vẻ sợ, liền cười nhạt bảo: “Mày đừng có giả vờ nữa, cũng đừng có tiếp tục lôi kéo làm hư Tiểu Binh nhà tao, bảo Tiểu Binh nghe điện thoại, chúng mày đều ra đầu thú đi.”
”Đợi đã, tôi vừa gọi điện đến, các người đã bảo tôi đến đồn công an đầu thú? Chuyện… chuyện này không được hợp lý lắm nhỉ?”
Cảnh sát hình sự nghiêm giọng: “Đúng thế, lần này các cậu đùa quá mức rồi đấy, lập tức đến đồn công an ngay, tôi đợi các cậu.”
”Này, đừng có thế,“ Đầu kia ho khan một tràng, xong mới định thần lại, “Xin lỗi, tôi thực sự không theo kịp tiết tấu của các vị, để tôi nghĩ xem nào, để tôi phân tích lại một lần xem nhé, tình hình bây giờ, tình hình bây giờ là các vị không tin rằng tôi đã bắt cóc Giang Tiểu Binh?”
Ba người căng thẳng nhìn nhau, thằng ngốc này vẫn chưa thừa nhận sao?
Cảnh sát hình sự nói: “Cậu đừng có hoang tưởng mà tiếp tục diễn nữa đi, cậu suy nghĩ cho kĩ, cân nhắc phải trái thiệt hơn, nghe giọng cậu, chắc đủ mười tám tuổi rồi đúng không, có những việc cậu phải suy xét cẩn thận, nhận thức được hậu quả. Mau đến đồn công an đi!”
Đối phương im lặng một lúc, thở dài: “Thôi được, để tôi suy nghĩ một lúc, lát nữa sẽ gọi lại cho các vị.”
Cảnh sát hình sự đắc ý, thấy chưa, lũ lưu manh này sợ rồi đấy.
Một lúc sau, tên bắt cóc lại gọi đến: “Có phải là tai của Giang Tiểu Binh có một nốt ruồi lớn màu đen không?”
Vương Lệ Cầm nhìn hai viên cảnh sát vẻ hồ nghi, lấy làm lạ hỏi: “Đúng thế, sao?”
”Ồ, thế thì đợi một lúc nữa rồi nói tiếp nhé.” Đối phương ngắt điện thoại.
Họ gọi lại thì đầu kia đã lại tắt máy, cảnh sát hình sự nghiến răng tức điên, hầm hầm bảo: “Thằng ngốc này chắc là chưa vào đồn công an lần nào, đợi nó vào rồi, tôi sẽ cho nó biết tay!”
Còn Vương Lệ Cầm bắt đầu thấy sốt ruột, cô ta có cảm giác chuyện này có lẽ không đơn giản như cảnh sát nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.