Sự Trả Thù Đầy Đam Mê (A Most Passionate Revenge)

Chương 4:




Tiếng gõ cửa làm Rose thức giấc. Chớp mắt vẻ ngái ngủ, cô bắt đầu ngồi dậy, và rồi chợt nhận ra rằng mình không phải đang ở nhà bởi nội thất ở đây thật xa lạ. Cô lấy tay giụi mắt. Hôm qua đã xảy ra chuyện gì thế nhỉ? Xavier Valdespino sắp trở thành người thân trong gia đình cô - thật không chịu nổi khi nghĩ tới điều đó. Cô lớn tiếng rên rỉ, chỉ muốn được vùi mình trở lại lớp chăn đệm.
“Xin lỗi Rose, nhưng chị phải dậy đi thôi.” Ann đi lại gần giường, trong tay cầm một tách cà phê.
“Mấy giờ rồi em?” Rose lầm bầm, đưa cặp mắt lờ đờ nhìn cô em họ xinh đẹp.
“Mười một giờ rưỡi. Chị uống cái này rồi lẹ đi chuẩn bị đi, chúng ta sẽ rời khỏi đây ngay đấy.” Ann đặt cái tách sứ xuống chiếc bàn bên cạnh.
“Mười một rưỡi!” Rose kêu lên. “Sao em không đánh thức chị dậy?” Đung đưa chân qua một bên thành giường, cô ngồi dậy với lấy tách cà phê đang bốc hơi.
“Tại Xavier nhắc tụi em rằng sếp chị cho chị về Anh nghỉ phép là để nghỉ ngơi, và khăng khăng bắt tụi em để yên cho chị ngủ. Em nghĩ chị đã chiếm được cảm tình của ông ấy rồi đó!” Ann mỉm cười toe toét với cô.
“Vậy đi mà cảm ơn anh ta, đừng nói với chị,” cô nói khi Ann đi khỏi phòng.
Đứng tắm dưới vòi sen, Rose xấu hổ rên lên. Làm khách mời mà lại ngủ cho đến gần giờ ăn trưa, tất cả đều là lỗi của tên đàn ông xấu xa đó. Bước ra khỏi vòi sen, cô nhanh chóng lau khô mình bằng chiếc khăn tắm mềm rồi quay trở lại phòng ngủ; cô trượt mình vào chiếc áo ngực và quần tất. Đút tay vào chiếc áo thun thể thao ngắn tay, cô mặc vào chiếc quần xám cùng bộ rồi đẩy cái dây nịt làm bằng da rắn vào những lỗ móc quanh thắt lưng, xong cô cài chặt nó quanh vòng eo thanh mảnh.
Tràn đầy sức sống trở lại, cô chải mái tóc dài lên, bối rối trước vẻ dị thường của chiếc thắt lưng bằng da rắn. Đó là món quà cô nhận được từ một bộ lạc ở Botsawana, nơi cô đã điều hành trạm xá tại đó một thời gian và cô không hề cảm thấy tội lỗi khi đeo nó. Nhưng cô không hề mơ tưởng đến việc khoác lên mình một chiếc áo lông thú. Thật trưởng giả, cô tự nói với mình với nụ cười toe toét khi bước ra khỏi phòng để đi xuống cầu thang, dư vị của nụ cười còn vương lại làm mắt cô sáng long lanh.
“Chào buổi sáng Rosalyn. Tôi tin rằng cô đã ngủ rất ngon,” Xavier lè nhè, thân hình với đôi chân dài của anh đang đứng dựa vào bưc tường nơi phòng khách khi ngắm cô bước xuống.
Đầu cô vẫn giữ cao trong khi mắt lướt nhanh qua người anh. Anh mặc quần jean đen với chiếc áo thun thể thao đồng màu. Anh trông như một tạo vật tuyệt hảo, đầy kiêu hãnh trong từng đường nét của thân hình to lớn. “Vâng, cảm ơn anh,” cô nói cứng nhắc, nhất quyết không để cho mình bị sự hiện diện đầy nam tính của anh lấn át. “Nhưng anh cũng có thể đánh thức tôi dậy kia mà” Cô vẫn còn giận sôi người trước những gì Ann vừa kể. Chính anh là người đã khăng khăng để cô được nghỉ ngơi.
“Còn bây giờ là một lời đề nghị hầu như không thể chối từ được,” anh nói vẻ thích thú “Lần sau tôi phải ghi nhớ rằng cô luôn thức dậy trễ.”
Nhận ra mình đã nói những gì, Rose cảm thấy một màu đỏ nóng bừng đang lan lên khắp mặt mình, rồi vội vàng chạy khỏi anh về phía sau nhà, nơi có căn nhà bếp che chở cùng những tiếng cười khúc khích đang vang vọng bên tai cô. Người đàn ông đó thật không thể chịu nổi, cô đã quyết định rồi - cô sẽ không đi đâu với anh ta cả.
Ann, Jean và Teresa đang ở trong bếp lúc Rose bước vào, một dĩa trứng cùng thịt muối lớn đã được đặt trên bàn. Cô được bảo ngồi xuống ăn bởi họ sẽ khởi hành trong vòng nửa tiếng tới.
Giữa lúc dùng nĩa xiên thức ăn, cô cố nói với họ rằng cô sẽ không đi Tây Ban Nha. “Bây giờ là thế kỉ hai mốt rồi, không ai cần đến một người đi kèm nhắc nhở đâu.”
“Làm ơn đi chị Rose, đừng phí thời gian nữa,” Ann cáu kỉnh nói. “Cậu Xavier đã gọi điện cho phi công riêng hai lần để hẹn lại giờ bay rồi. Sân bay ở phía đông miền trung du mùa này trong năm kẹt không thể tưởng vì những chuyến bay thuê nghỉ mát đến vùng Địa Trung Hải. Nếu chúng ta bỏ lỡ chỗ cất cánh kế tiếp thì phải đợi đến mai lận đấy.”
Trong khi nuốt một miệng đầy trứng, Rose gần như mắc nghẹn. Anh ta có máy bay riêng ư, nhưng sao lại không cơ chứ, anh ta có tất cả mọi thứ khác kia mà, cô cay đắng nghĩ.
“Chị đã dọn xong hành lí chưa?” Ann hỏi.
“Rồi, mà chưa.” Rose càu nhàu. “Những thứ cho kì nghỉ chị để trên lầu và phần còn lại thì ở trong xe.” Đúng rồi, chiếc E-type - nó là cứu cánh của cô. “Nhưng chị không thể rời Bertram được,” cô tuyên bố một cách đắc thắng.
Một chuyển động ở ô cửa làm cô quay đầu lại. Bằng cách nào đó mà căn bếp rộng lớn bỗng như nhỏ lại khi Xavier bước vào cùng chú Alex ở đằng sau. Nhưng chính Xavier mới là người làm cô phải chú ý. Anh ta đứng lặng, từng đường nét trong cơ thể anh đều căng lên, lông mi hạ xuông thấp che phủ lên vẻ mặt của anh.
“Chắc chắn sau một tuần, với sự giúp đỡ từ gia đình thì anh bạn trai của cô vẫn còn được nhớ đến,”
Giọng Xavier trầm hẳn xuống với dấu vết gợi đến một cảm xúc mạnh mẽ đã bị sức mạnh ý chí thuần túy trong anh kiềm chế một cách khắt khe. “Tôi đã phải như thế đấy,” anh nói nhỏ với giọng thô ráp.
Cô hiểu được ngụ ý của câu nói cuối cùng từ anh chỉ ngay trước khi tiếng cười của Ann và Alex vang khắp căn phòng. Rõ ràng là anh đang ám chỉ tới kí ức không thể quên về người vợ quá cố của mình; anh chắc đã yêu cô ấy rất nhiều, Rose nhận thấy điều đó rồi gạt bỏ cảm giác đau đớn giằn vặt đang hành hạ trong cô. Đặt nĩa xuống, cô đẩy chiếc đĩa ra xa. Cô hầu như cảm thấy xót xa cho anh.
Alex vỗ lên lưng Xavier. “Không phải như vậy đâu, ông bạn già ạ, cậu nghĩ sai hết cả rồi.” Tiếng cười lớn của Alex giảm dần xuống thành tiếng khúc khích. “Rosalyn không có bạn trai. Nó đã dồn hết tâm trí vào việc phục vụ cho cộng đồng.” Alex nói trong khi vẫn tủm tỉm cười. “Bertram là cái xe của nó đấy.”
Rồi quay về phía Rose, ông nói thêm, “Cháu không cần phải lo về chiếc xe đâu. Chú sẽ để ý đến nó giùm cho. Jean và chú sẽ giữ gìn nó cho tới lúc cháu quay về. Thực ra là cháu cũng đang ban ơn cho chú đó. Chú không thể chờ được ngồi sau bánh lái lần nữa. Cha của cháu cũng từng hay cho chú lái nó, lúc đó đúng là vui thiệt.”
Việc chú Alex nhắc về cha cô cùng nụ cười nuối tiếc không thể nhầm lẫn được khi ông nhìn cô đã thuyết phục được Rose, cô không còn sự lựa chọn nào khác. “Cháu sẽ đi lấy túi với chìa khóa,” cô duyên dáng nhượng bộ rồi đứng dậy, liếc nhìn Xavier khi bước ngang qua anh.
“Tốt lắm, cô gái,” anh nói với nụ cười thoáng qua xua đi sự căng thẳng khỏi những đường nét nổi bật của anh. “Và tôi hứa rằng cô sẽ có một kì nghỉ thú vị.”
Cô suýt mỉm cười đáp lại, nhưng lí trí đã chiếm ưu thế. Cô không cần một lời hứa hẹn nữa từ Xavier Valdespino đầy quyền lực, mà anh lấy đâu ra cách gọi cô là cô gái vậy, thật đúng là kẻ ngạo mạn, Rose nghĩ cộc lốc, rồi thoát về nơi riêng tư ở căn phòng ngủ của mình.
Cô phải thú nhận ngay tức khắc rằng tim mình đập khá nhanh khi cô đặt chân đi lên cầu thang chỉ vì Xavier đã cười với cô. Cô không phí thêm chút thời gian nào nữa, chỉ đem theo ít đồ dùng cá nhân rồi lao xuống cầu thang ra ngoài. Đi vội về phía xe mình, cô mở cốp xe, đặt tay quanh quai xách va li.
“Để tôi,” một bàn tay đàn ông to lớn nhấc cái va li ra khỏi tay cô, rồi xốc nó đặt xuống mặt đất.
Rose ngước lên nhìn vào đôi mắt tối tăm khó hiểu của anh. “Tôi có tàn phế đâu.”
“Tôi có nói cô vậy ư?” anh hỏi, một bên chân mày đen cong lên vẻ ngạo mạn. “Bất cứ người phụ nữ nào gọi một cỗ máy tuyệt diệu như thế này là Bertram thì người ấy hẳn là đã khá tự tin vào bản thân rồi. Chiếc xe này không phải thứ dễ lái cũng như dễ bảo trì đâu.” Phớt lờ cô, mắt anh sáng lên vẻ đánh giá cao chiếc xe thể thao dài, thấp sát đất rồi chậm rãi dạo vòng quanh nó.
Rose lén cười mỉa mai. Về phần Xavier, khi lựa chọn giữa chiếc E-type và cô thì chiếc xe đã thắng đậm trước cô. Cô chẳng là gì cả đối với anh.
Thả lỏng mình một chút, cô đưa chìa khóa cho chú, và ông vừa huýt sáo vui vẻ vừa đi tới chỗ những người còn lại trong gia đình đứng ở thềm cửa, trong khi Xavier đi về bên cạnh cô.
“Có một chuyện hoang đường nhưng khá phổ biến rằng đàn ông thích xe thể thao bởi chúng như là thứ kích thích sự cương cứng nơi họ. Tôi chợt nảy ra ý giống vậy có thể nói với một phụ nữ như cô đấy Rosalyn,” anh nói với đôi mắt sẫm màu cháy lên ánh nhìn đầy nhục cảm làm cô sửng sốt, bởi dạ dày cô cũng thắt lại hưởng ứng.
“Cái gì?” cô thốt lên, bị thu hút bởi nét quyến rũ nguyên sơ trong cái nhìn chằm chằm của anh.
Trong chốc lát anh bỗng thay đổi từ thái độ tinh vi lạnh lùng thành cái gì đó đe dọa nhiều hơn tới sự bình tĩnh của cô. Một nụ cười rộng lôi cuốn hiện lên trên bờ môi gợi cảm của anh làm tim cô thắt lại trong lồng ngực. Cô dứt mắt mình ra khỏi mắt anh, hai gò má bỗng dưng nóng bừng lên, làm chính cô phải hoảng hốt.
“Thú nhận đi. Bertram. Đối với cô Bertram phải là một cái gì đó thật sự kích thích.” Cô chỉ vừa mới tự thuyết phục mình rằng anh không hề có hứng thú gì với cô với tư cách là một người phụ nữ, còn bây giờ thì... Cô biết anh đang cố ý làm cho cô nổi khùng lên. Nhưng sẽ không bao giờ có chuyện đó.
“Anh điên rồi,” cô nói cộc lốc, nhưng lại quá xấu hổ đến nổi không thể nhìn thẳng vào anh. Cô thở phào nhẹ nhõm khi Jamie cất tiếng gọi họ vào xe.
Rose nhăn mũi phản đối khi ngồi xuống chiếc ghế trên máy bay và thắt dây an toàn vào. Xavier thì đang đứng nói chuyện với người phi công ở đằng trước phi cơ.
Jamie và Ann vẫn quấn lấy nhau như mọi khi. Rose cau mày khi nhìn thấy vẻ xa hoa rành rành trong chiếc máy bay riêng. Sau những cảnh nghèo khổ cô từng chứng kiến thì việc một người sở hữu quá nhiều như thế này thật có chút nhục nhã.”
“Cô đang nghĩ gì thế? Một xu có đủ để tôi biết được những suy nghĩ của cô không?” Xavier xuất hiện, ngồi xuống chỗ cạnh cô, vai anh chỉ cách cô có vài inches.
Liếc ngang qua khuôn mặt nghiêng của anh với chút va chạm từ bắp đùi rắn chắc vào cô, cô phát bực khi nhận thấy ý chí quá mềm yếu của mình khi cơ thể chính cô nóng lên đáp lại anh. Một triệu bảng cũng còn chưa đủ để tiết lộ những ý nghĩ thật sự của cô nữa chứ đừng nói, cô chán chường nghĩ. Tại sao chỉ mình người đàn ông này lại có ảnh hưởng mãnh liệt đến cô như vậy? Thật không công bằng chút nào. Nhưng đời là thế. Vì vậy để tìm ra lối thoát dễ dàng, cô đã nói cho anh nghe quan điểm của cô về sự tiêu dùng phô trương.
Thật bất ngờ vì chuyến bay trôi qua khá nhanh khi họ bị cuốn vào cuộc tranh cãi về vấn đề phân chia quyền lợi. Xavier hết sức thông minh và nói năng lưu loát còn Rose thì nhận ra rằng cô đang thực sự thích thú được đấu trí cùng anh. Trong sức nóng phát ra từ cuộc tranh luận về việc các ngân hàng phương Tây xóa nợ cho tất cả những quốc gia thuộc thế giới thứ Ba, một ý kiến mà Rose rất tán thành, còn Xavier vốn là giám đốc ngân hàng lại không đồng tình, cô đã mất tự chủ và buộc tội anh là một tên tư bản tham lam điển hình, một kẻ độc đoán thèm khát quyền lực và Jamie đã phải xen vào.
“Thôi đi chị Rose, cậu ấy đang đánh lừa chị đấy. Cậu em đã quyên góp cho một loạt vô số hội từ thiện, và tài trợ cho nhiều học sinh châu Phi, có trời mới biết còn gì nữa không!”
Rose thẹn thùng ngước đôi mắt thận trọng nhìn Xavier. “Thật không vậy?”
“Tôi đúng là đã có lỗi,” Xavier thì thầm, bờ miệng anh lay động thành một nụ cười ngắn nhất. “Nhưng vì cô mắc câu quá dễ dàng nên tôi không kiềm lại được.”
Rose nuốt xuống khó nhọc. Chính cô đã có lỗi khi nói lạc qua đề tài khác. “Vậy cho tôi xin lỗi vì đã gọi anh như thế.”
Xavier điềm tĩnh nhìn lại cô, không thể dò biết được gì trong đôi mắt tối của anh, không có lấy một tí gì động đậy có thể tiết lộ từ những đường nét chạm trổ ấy. “Lời xin lỗi của cô hơi vội đó. Ít ra cô cũng đúng một nửa. Tôi là kẻ độc đoán đầy ham muốn,” anh thú nhận bằng một giọng lè nhè trầm sâu đáng nghi, để lại Rose mơ hồ trong cảm giác bị đe dọa. Tại sao ư? Cô cũng không biết nữa.
Giọng người cơ trưởng vang lên qua chiếc máy bộ đàm, và óc tập trung của cô bị xao lãng. Họ sắp sửa hạ cánh rồi.
SAU ĐÓ ROSE tự hỏi làm sao mà mình có thể ngu ngốc đến như vậy, nhưng lúc mọi thủ tục tại sân bay đã hoàn tất, cô vẫn không có ý kiến phản đối khi Xavier báo cho cô biết rằng Jamie và Ann sẽ đi về nhà anh bằng chiếc limousine đợi sẵn. Còn cô và Xavier sẽ theo sau trong chiếc Ferrari đậu ở phi trường của anh. Cái cớ không có đủ chỗ để hành lý nghe có vẻ xuôi tai.
Nhưng một khi cô ngồi vào chiếc xe thể thao thấp sát đất, với cơ thể dài của Xavier chỉ cách cô vài inches, cô bắt đầu tự hỏi liệu có khôn ngoan không khi ở một mình cùng anh. Cô đưa mắt liếc ngang về phía anh khi anh điều khiển chiếc xe ra khỏi phi trường rồi đi lên con đường chính. “Tôi đã đoán thế nào anh cũng sẽ lái một chiếc Ferrari,” cô nói để phá vỡ sự căng thẳng đang tăng dần trong im lặng.
“Cô hiểu tôi quá rõ rồi đấy.” Cái nhìn tăm tối của anh thoáng lướt qua cô rồi quay trở lại con đường, và ngay lập tức cô nhận ra rằng một lần nữa mình lại lỡ lời.
“À vì anh thích chiếc xe của tôi vậy nên,” cô nhún vai, “Rõ ràng anh là tuýp người chuộng xe thể thao.”
“Chính xác, tôi có một bộ sưu tập khá nhiều các kiểu xe cổ. Chúng được lưu giữ ở ngoại thành. Một ngày nào đó tôi sẽ dẫn cô đến đó ngắm chúng,” anh nói tự nhiên. “Nhưng để đi lại hàng ngày, tôi vẫn thích lái chiếc Ferrari đỏ này.”
“Tại sao lại là màu đỏ? Tôi nghĩ nó hơi chói dưới ánh mặt trời,” cô hỏi tỏ vẻ điềm tĩnh, bởi cô đang tự kiềm chế chặt chẽ bản thân mình.
Bị kẹt trong chiếc xe này cùng ranh giới mỏng manh với Xavier có ảnh hưởng tàn bạo đến những giác quan của cô. Cô không thể ngăn mình ngừng để ý đến những ngón tay khỏe mạnh của anh đang vòng quanh bánh lái, hay chuyển động của từng múi cơ, bắp thịt nơi đôi chân dài khi anh lái chiếc xe đi qua dòng giao thông điên rồ.
“Tôi theo chủ nghĩa truyền thống mà. Theo quan điểm của tôi thì một chiếc Ferrari chỉ có thể là màu đỏ.”
Không thèm có ý kiến nữa, Rose quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh đã xác nhận lại một điều cô biết từ trước. Cô đã khó khăn lắm vào năm mười chín tuổi mới nhận biết chính xác Xavier cổ hủ đến như thế nào từ người bạn Sebastian của anh, và cô không biết tại sao mình lại buồn phiền vì ý nghĩ đó. Xavier không là gì đối với cô cả. Lý do mà bây giờ cô ngồi cạnh anh trong xe cũng chỉ đơn giản bởi vì một truyền thống khác mà thôi - để cô làm tròn vai trò của người đi kèm cho cô em họ mình.
Đột ngột Xavier chửi thề và chiếc xe bất ngờ dữ dội đổi hướng để tránh một xe tải màu trắng vượt ngang ngay trước đầu xe họ.
“Lạy Chúa,” Rose thốt lên. “Chúng ta đã có thể bị tông chết rồi!” Sau đó cô mới để ý đến dòng xe cộ chạy quá tốc độ.
“Chào mừng cô đến Seville, Rosalyn! Tài xế nơi đây được cho là hỗn loạn nhất Tây Ban Nha đấy,” anh nói súc tích.
“Tôi tin anh,” cô đáp lạnh nhạt, rồi sau vài phút quan sát xe cô, cô nói thêm, “Hầu như mọi chiếc xe trên đường đều có vết móp cả.”
“Không có xe tôi trong số đó,” Xavier kiêu hãnh nói.
“Đâu có ai dám,” cô khẽ thì thầm khi chiếc xe dừng lại trước tín hiệu đèn.
Nhưng anh đã nghe thấy và quay đầu lại, đôi mắt đen khắc nghiệt của anh nheo giữ lấy cô bằng thứ xúc cảm dữ dội, “Cô có sợ tôi không Rosalyn?”
“Không,” cô nói cộc lốc. Cô là một phụ nữ trưởng thành; những ngày tháng cô bị giới đàn ông làm cho hoảng sợ đã qua lâu rồi.
“Lẽ ra cô nên sợ,” anh khẽ nói khi sang số và lái về phía trung tâm thành phố.
Trong chốc lát, Rosalyn thắc mắc không biết anh ta có ý gì, nhưng rồi mọi sự chú ý của cô đều dồn cả vào cảnh vật xung quanh. Những con đường thì ngắn và ngoằn nghoèo, một vài có những tấm vải bạt giăng từ tòa nhà này sang tòa nhà kia. Xavier giải thích rằng chúng dùng để che mát cho người dân khỏi cái nóng dữ dội của nắng hè và nếu cô thích, anh sẽ dẫn cô đi một vòng dạo quanh thành phố. Cô đồng ý rồi nhanh chóng nhận thấy Xavier có vẻ hiểu biết rất nhiều về lịch sử của quê nhà mình.
Anh chỉ về phía nhà thờ chính tòa nổi tiếng, Santa Maria de la Sede mà người ta đã phải mất một trăm lẻ hai năm mới xây xong. Nó thực sự đã được ghi tên vào sách kỉ lục Guinness vì có nội thất lớn thứ ba thế giới. Cô ngắm nhìn như bị mê hoặc khi anh chỉ cho cô thấy tháp chuông Giralda, tòa tháp Hồi Giáo của người Ma Rốc ở Seville. Nằm cạnh nhà thờ, tòa tháp nổi bật trên nền trời Seville cổ kính, một tuyệt tác gợi nhớ đến quá khứ của thành phố thuộc về người Ma Rốc. Cô liếc nhìn Xavier; chiếc mũi khoằm như diều hâu cùng đôi mắt với những tia nhìn cháy bỏng và mái tóc đen huyền của anh, không hiểu sao tất cả như càng khẳn định rằng giờ đây anh đang trở về mảnh đất của mình. Cô khẽ rùng mình rồi nhìn ra ngoài cửa xe.
“Tôi chưa từng biết là có một dòng sông chảy ngay giữa Seville đó,” cô thốt lên vẻ ngạc nhiên khi cô nhận ra con đường họ đang đi chạy dọc theo một con kênh xanh rộng lớn.
“Sông Guadalquivir rất nổi tiếng, nhưng nói cho đúng thì cái cô đang nhìn thấy là kênh đào Alfonso XIII. Người ta đã chuyển dòng con sông vào đầu thế kỉ 20 để ngăn lũ tràn vào thành phố, giúp thành phố tiếp tục duy trì như một bến cảng.”
“Nhưng nó nằm sâu trong nội địa hàng dặm mà!” Đó là những gì cô biết, kiến thức địa lí của cô cũng không đến nỗi tệ.
Anh cười khan trước lời nói của cô. “Dòng sông này lúc nào cũng là tuyến đường thủy nổi tiếng, một thương cảng nội địa lớn. Nữ hoàng Isabelle chọn nơi này vì nó này rất sâu trong đất liền và vì thế cũng an toàn hơn trước người Anh cùng một vài kẻ thù khác. Christopher Columbus đã căng buồm từ đây để đi thám hiểm châu Mỹ” Anh gửi cho cô nụ cười toe toét ngắn ngủi. “Có một bức tượng khổng lồ của ông ta đặt trong nhà thờ, nơi được cho là hầm mộ của ông, một trong năm cái rải rác khắp châu Âu.”
Rose bị mê hoặc bởi kiến trúc cùng cảm giác Tây Ban Nha đích thực khi ở trong thành phố. Chiếc xe rẽ ra khỏi con đường rồi qua một lối đi có mái vòm đồ sộ bằng đá và dừng lại tại cái sân trong rải đầy sỏi. Rose há hốc miệng vì kinh ngạc. Nó không giống bất kì căn nhà hiện đại nào mà cô từng thấy trước đây.
Có lẽ nó đã được xây từ thế kỉ mười chín, có một bức tường lớn với ga ra và trại ngựa chung vách bao quanh ba mặt sân, cùng ngôi nhà ở phía còn lại. Những bậc thang trải dài thành hình bán nguyệt dẫn đến những chiếc cửa bằng gỗ sồi đồ sộ đang rộng mở. Một người đàn ông da ngăm nhỏ con đứng nghiêm nghị, chăm chú nhìn về một phía, rõ ràng là đang chờ họ về. Xavier rời khỏi xe còn cô nhìn anh bước vòng ra phía trước, mở cửa xe cho cô xuống.
“Chào mừng đến nhà tôi, Rosalyn.”
Rose đung đưa đôi chân dài ra khỏi xe với vẻ hấp tấp hơn là duyên dáng. Cô ngước nhìn anh, ngạc nhiên khi thấy anh đang ngắm nhìn cô với sự ngưỡng mộ đầy nam tính. Trái tim cô nhảy thót lên trong lồng ngực và cô vội đứng dậy, móng tay cắm vào lòng bàn tay để chống lại sự thay đổi bất thường trong mạch đập của mình.
“Nó trông đẹp quá,” cô ôn tồn nói rồi cứng người lại khi bàn tay to lớn của anh vòng quanh phía trên cánh tay cô, thúc cô bước lên những bậc thềm đá. Anh nói vài câu tiếng Tây Ban Nha với người đầy tớ nam rồi giới thiệu anh ta cùng cô. “Max” hình như là quản gia kiêm luôn tài xế riêng còn vợ anh, Marta là đầu bếp.
Bất chấp cái nóng bên ngoài, bên trong ngôi nhà lại mát mẻ đến dễ chịu và ấn tượng đáng kinh ngạc. Theo phong cách Tây Ban Nha pha lẫn Ả Rập, sàn đại sảnh được khảm rực rỡ, trần nhà mái vòm là bằng chứng rõ ràng cho tài năng khéo léo của những người thợ điêu luyện đã dày công xây nên. Những chiếc cột duyên dáng ở mỗi góc đều được lát đá azul màu xanh biếc kiểu Ma Rốc. Đằng sau những chiếc trụ ấy là những cánh cửa dẫn vào phòng tiếp khách, rồi đến chiếc cầu thang nguy nga được chạm khắc trên mặt gỗ ở ngay chính giữa phòng.
“Giờ này cha tôi đang nghỉ ngơi, cô sẽ gặp ông vào lúc ăn tối. Để tôi chỉ cho cô xem phòng của mình.”
Vẫn giữ lấy cánh tay cô, Xavier dẫn cô qua đại sảnh rộng lớn đến chiếc cầu thang, bỗng Ann cùng Jamie xuất hiện từ phía trên. “Chúng cháu đi chơi đây. Gặp lại hai người lúc bảy giờ,” Jamie nói với vẻ rạng rỡ khi bước xuống.
“Nơi này không phải quá tuyệt sao chị?” Ann thốt lên với Rose khi họ đi ngang qua.
Rose quay đầu lại. “Đợi đã.” Nhưng cô chỉ phí thời gian thôi, họ đã đi mất. “Người đi kèm để mà làm gì cơ chứ,” cô lầm bầm.
Những ngón tay của Xavier nắm chặt cánh tay cô hơn nữa. “Oh, vậy tôi chắc rằng mình có thể tìm ra cách để khiến cô bận rộn một cách hữu ích đây,” anh nói thầm rồi đẩy nhẹ cô lên cầu thang chạy dọc theo một hành lang mở rộng.
Anh dẫn cô đi dọc một hành lang nữa rồi qua hai cánh cửa trước khi dừng lại ở ngưỡng cửa thứ ba. “Marta đã dọn cho cô căn phòng ngay bên góc. Tôi mong rằng cô sẽ thích nó.” Rồi mở cửa ra, anh bước vào trong cùng cô.
“Ôi trời!” Rose thốt lên. Cô chưa từng thấy căn phòng nào như vậy. Ở ngay chính giữa phòng là một chiếc giường vàng rộng lớn hình tròn có màn che bằng vải lụa xanh. Bốn khung cửa mái vòm tao nhã đặt trên hai mặt tường, rồi khi bước quanh phòng, cô thở dốc vì kinh ngạc trước cảnh trí nơi đây.
Một phía nhìn ra những nóc nhà và tòa tháp Giralda ở phía xa. Phía khác lại có được tầm nhìn ngoạn mục về dòng sông. Đồ đạc trong phòng chỉ toàn màu vàng và xanh nước biển. Giữa hai khung cửa sổ là chiếc bàn viết có hình cuộn tinh xảo, một chiếc trường kỉ khung gỗ bọc sa tanh, đối diện là chiếc ghế đồng màu cùng một cái bàn thấp cũng đẹp không kém ngăn cách ở giữa. Cô từ từ quay người lại. Anh đã di chuyển và giờ đang đứng cạnh chiếc giường rộng lớn.
“Chiếc giường này có nguồn gốc từ hậu cung của một vị vua xứ Ả Rập đấy. Cô thích nó chứ?” anh hỏi vô cùng thân mật, có tia vàng thách thức lạ lùng lóe lên trong đôi mắt tối của anh.
“Thích nó ư. Còn gì để thích hơn cơ chứ?” Cô thốt lên, cái nhìn mê mẩn của cô lướt quanh khắp phòng. “Tôi từng chứng kiến cả một gia đình phải sống trong chiếc lều không bằng cái giường nữa kia.”
Xavier cười lặng lẽ. “Đằng kia là phòng tắm và phòng thay đồ, nó dẫn tới một phòng khách nối liền với đại sảnh.” Sải bước ngang qua căn phòng, anh mở cánh cửa khác đóng trên một bức tường không có cửa sổ. Rose đi theo sau và lớn tiếng thở hắt.
Những bức tường được phủ cẩm thạch trắng có vân mỏng. Một khung cửa thiếp vàng dẫn đến nơi mà Rose nghĩ đó chắc là phòng thay đồ, và tất cả những thứ đi kèm theo đều bằng vàng cả. Một vòi sen đôi, bồn rửa bidet, thế nhưng cái đáng nói ở đây chính là chiếc bồn tắm thủy lực lớn hình tròn, làm bằng đá hoa cương trắng tinh khiết được xây trũng xuống dưới.
“Sa đọa là từ hiện lên ngay trong tâm trí,” cô nói khô khốc rồi cất bước trở về phòng ngủ, và nhận thấy Xavier đang đứng ngay sau cô.
Bàn tay mạnh mẽ nhưng tao nhã đặt lên bờ vai cô. Cô cố thoát khỏi anh, cô không muốn anh chạm vào mình nhưng những ngón tay anh đã giữ chặt lấy da thịt cô khi anh chậm rãi xoay cô lại đối diện với anh.
“Nó hợp với cô đấy, một căn phòng sa đọa dành cho quý cô sa đọa... Maylyn.”
Trong giây lát cô đoan chắc rằng mình đang nghe nhầm. Cô sững sờ ngước đôi mắt màu lục lên nhìn anh. Đôi mắt sẫm màu của anh lóe lên vẻ khinh bỉ tàn nhẫn và có nét đe dọa từ khuôn miệng cứng rắn cùng với sự bất động của những đường nét nổi bật mà cô không hề có. Mặt cô cắt không còn chút máu, cô không tài nào thở được. Anh đã biết - từ đầu anh đã nhận ra cô là Maylyn. Anh đã nhớ ra cô. Anh vờn cô suốt cuối tuần như loài báo đen chờ đợi để vồ lấy con mồi và giờ đây, anh đang quan sát xem cô sẽ phản ứng lại như thế nào.
Sau cuộc tình tai hại ngắn ngủi với anh mười năm trước, cô đã khó khăn lắm mới học được cách che đậy tình cảm của mình. Hàng năm trời học ở trường y cùng những năm tháng chăm sóc những người bệnh và sắp chết, cô đã trở nên rất giỏi trong việc giấu đi cảm xúc của bản thân; thực ra điều đó cũng là kĩ năng cần thiết cho nguời thầy thuốc.
“Người duy nhất sa đọa ở đây là anh,” Rose nói một cách lạnh lùng.
Dứt cái nhìn của mình ra khỏi anh, cô liếc nhìn xung quanh. “Mà cũng hơi xúc động khi anh vẫn còn nhận ra tôi, tại sao lúc đó anh không nói ra?” Cô lùi lại một bước rồi thoát ra khỏi tầm với của anh, nhưng chỉ vì anh đã để cô làm như vậy, cô run rẩy nhận thấy.
“Tôi cũng có thể hỏi cô điều đó.” Xavier lè nhè vẻ nhạo báng, “Nhưng tôi biết câu trả lời rồi, tôi có thể đọc được nó từ khuôn mặt cô khi Teresa giới thiệu chúng ta với nhau. Cô trông xanh như tàu lá và rõ ràng là bị hoảng sợ.” Anh nhìn chằm chằm vào cô một cách dứt khoát. “Vấn đề là gì vậy, sợ tôi sẽ tiết lộ ra rằng cô bác sĩ tận tụy đứng đắn lại từng là một người mẫu có hứng thú với những cuộc tình một đêm ư?”
Rose không thể đáp lại anh. Suốt hai mươi bốn giờ qua cô đã sống trong trạng thái lo sợ anh sẽ nhớ ra cô là ai. Không, không phải sợ, mà là trong tâm trạng căng thẳng thần kinh, và bây giờ anh đã biết còn cô thì không thể nói nên lời.
“Tôi đang ngắm nhìn từ cửa sổ khi cô đến. Tôi nghĩ rằng tôi đã biết cô; tóc cô làm tôi ngờ ngợ trong chốc lát, từ ngắn và thẳng thành quăn dài, với màu sáng hơn nữa chứ. Nhưng những năm tháng qua đã tốt cho cô đấy. Chỉ là cô xinh đẹp đến kinh ngạc hơn cả khi mười chín tuổi, còn thân hình cô thì.” Đôi mắt đen của anh lướt xuống đường nét lộ rõ từ bầu ngực căng chắc qua lớp áo sợi mềm, rồi nhìn trở vào khuôn mặt của cô. “Cô đầy đặn hơn theo vẻ tinh tế mà gợi cảm.”
Cô từng phát triển muộn, Rose có thể cay đắng nói với anh như vậy khi kí ức của vài tháng sau khi anh bỏ rơi cô lại tràn về. Ngực cô đầy hơn nhưng eo cô vẫn nhỏ xíu. “Ý anh là tôi mập ư,” cô nói thẳng.
“Không phải vậy.” Xavier úp bàn tay to lớn quanh ngực cô, đem đến khắp người cô dòng nhận thức nhục dục dữ dội.
“Bỏ tay anh ra khỏi người tôi,” cô thở gấp và gạt tay anh ra, không khí chợt chìm vào sự căng thẳng.
Xavier khẽ bật cười. “Tự vệ quá mức.” Cái nhìn tăm tối của anh lướt qua phần phía trước áo sơ mi nơi mà núm vú cô lộ rõ qua lớp sợi mềm. Rồi trở lại với khuôn mặt cô, hàm răng anh sáng bóng trong nụ cười đột ngột đầy vẻ đe dọa. “Khi mà cả hai ta đều biết chỉ trong chốc lát thôi tôi đã có thể khiến cô không còn tâm trí gì nữa. Ngay sau khi tôi cho cô nếm mùi vị của tình dục, cô liền nhảy vào giường với người đàn ông tiếp theo gặp được. Cô không thể kiềm chế được bản thân mình.”
Lời trách bất công của anh làm máu trong người cô sôi cả lên. “Sao anh dám-”
Cơn giận cực độ khiến cô điên tiết vung tay về phía mặt anh, nhưng anh đã kịp bắt lấy cổ tay cô trong vòng tay kìm thép của anh rồi ép nó ra sau lưng cô, đem thân mình cô dựa vào chiều dài cơ thể anh.
“Không đâu, cưng à, tôi sẽ không xuất hiện trong bữa tối với dấu tay của cô trên mặt mình đâu, một cái là quá đủ rồi,” anh nói cộc lốc. “Nhưng cô và tôi cần phải nói chuyện với nhau.”
Cô nhắm mắt lại thầm đếm đến mười. Cô sẽ không tự hạ mình bằng việc tranh cãi về đạo đức hay thiếu đạo đức với con người ngạo mạn đáng ghét này. Anh ta thậm chí còn không có chút phẩm giá nào... Và nếu cô tự cho phép mình thách thức anh về mối quan hệ trong quá khứ, cô biết điều đó sẽ chuốc lấy họa. Cuối cùng thì cô cũng sẽ chỉ gào thét vào anh như một nữ thần báo tử. Vết thương ấy đã quá sâu rồi.
Một cách đau đớn, cô từ từ lấy lại được vẻ tự chủ, rồi mở mắt ra, cô liếc qua khuôn mặt anh. “Nếu anh muốn nói chuyện thì nói đi. Nhưng cá nhân tôi cho rằng chúng ta chẳng còn gì để nói với nhau cả. Trước đây lâu rồi chúng ta từng gặp nhau, nhưng cả hai ta đều đã có lối đi riêng.”
Cô phải lấy làm tự hào vì khả năng kiềm chế bản thân dù rằng bên trong cô đang run rẩy vì bị giữ chặt vào cơ thể rắn chắc của anh. Cô không hề biết trò chơi của anh là gì, nhưng cô có cảm giác khó chịu là đó sẽ không phải là thứ gì mà cô thích.
Anh khẽ nhún vai, đôi bờ vai mạnh mẽ của anh nâng lên bên dưới lớp áo đen mềm mại, khuôn mặt đẹp trai khắc nghiệt ấy lại một lần nữa không hé lộ chút biểu cảm nào.
“Như cô nói thì đã quá lâu rồi, và quá khứ cũng chỉ là quá khứ thôi. Hiện tại mới là thứ tôi để tâm đến.”
“Anh muốn gì?” miệng cô trở nên khô khốc.”
Đôi mắt anh chậm rãi lướt khắp người cô, đôi mắt dò xét không để lộ chút cảm giác ấm áp nào. Nhưng điều đó không làm da cô khỏi nóng bừng lên ở những nơi đôi mắt ấy đi qua. Khuôn miệng anh cong lên thành một nụ cười mỉm làm cô sợ hãi. Cô muộn màng nâng bàn tay còn tự do lên đẩy lồng ngực anh ra và bắt đầu chống trả thực sự, nhưng đã quá trễ rồi khi miệng anh gắn chặt hết sức chính xác vào cô.
Cô đã từng hôn trong những năm trước đấy, nhưng không cái nào có thể sánh được với điều này. Anh ép hai bờ môi khép chặt của cô tách ra với sự tàn bạo nhẫn tâm làm cô sửng sốt nhưng đồng thời cũng khuấy động nơi cô. Xavier đã không hề mất đi chút gì trong kĩ năng của mình, khôn khéo giảm bớt áp lực cho tới khi nụ hôn trở thành trận chiến, cô phải đấu tranh với từng thớ thịt để cưỡng lại sự dày vò đầy kích thích này. Một tiếng rên thầm nghẹn lại trong cổ họng khi cô cảm thấy mình đang bị chìm vào biển cả nhục dục nơi đã rút hết mọi sự kháng cự ra khỏi tâm trí cô.
Sau khi cảm nhận được mùi vị chiến thắng, Xavier cẩn trọng tách cô ra khỏi anh, và rồi cô biết được nỗi sợ hãi thực sự là gì. Làm thế nào mà cơ thể cô lại có thể hoàn toàn phản bội lại chính mình quá nhanh chóng như vậy? Cô không dám nghĩ tới nữa...
“Tôi nghĩ giờ anh có thể đi được rồi...” Cô nói trong khi tránh khỏi nhìn vào anh.
Bàn tay anh khum lấy cằm cô rồi nghiêng đầu cô về phía sau. Đôi mắt khắc nghiệt của anh nấn ná trên bờ môi mềm sưng mọng với chút dấu vết của sự thỏa mãn từ nơi sâu thẳm. “Cô hỏi tôi muốn gì à?” anh lè nhè vẻ nhạo báng. “Cô biết đó... thứ mà mọi người đàn ông khi nhìn thấy cô đều khao khát. Nhưng mà tôi lại muốn hơn nữa kia.”
“Anh thật đáng kinh tởm, và tôi ghét anh.” Giọng cô buồn nản không chút sắc thái. “Và bất kể ý nghĩ điên cuồng gì mà anh có được đều không liên quan tới tôi.” Khi anh nói cô là kẻ sa đọa, ám chỉ cô từng ngủ với nhiều đàn ông thì anh đã xúc phạm tới cô. Trong khi đó anh lại là một tên lăng nhăng khét tiếng. Anh ta thật trơ tráo.
“Cô có liên quan tới mọi thứ đấy chứ. Tôi muốn cô làm vợ tôi,” anh nói không chút cầu kì, như thể anh đang hỏi giờ cô thường ngày vậy.
Cô há hốc miệng, mắt mở to kinh ngạc khi cô nhìn chằm chằm vào anh với vẻ hoàn toàn sửng sốt. “Anh đang giỡn hay là anh bị thần kinh vậy,” cô nghiến răng nói.
“Không, chỉ cho hợp lí thôi. Cha tôi đang bệnh, không còn sống được lâu nữa. Vài tháng cuối đời của ông sẽ được an ủi hơn nếu ông biết tôi đã kết hôn.”
“Không phải là với tôi.”
Cô lắc đầu phản đối, thoát cằm cô ra khỏi bàn tay anh. Cô không còn là đứa con gái mới lớn ngốc nghếch vì yêu nữa, cô đã là một phụ nữ trưởng thành khôn ngoan, và không cần đến Enstein cũng thấy được rằng Xavier đang mong chờ lợi dụng cô lần nữa, như anh đã từng làm trước đây.
“Điều đó thật đáng tiếc. Tôi nghĩ em họ cô và Jamie đúng là một cặp đẹp đôi.” Đôi mắt xanh lục của cô dán chặt vào những đường nét khắc nghiệt của anh, nhận thấy bờ môi gợi cảm của anh cong lên đầy vẻ chế giễu. “Nhưng chỉ cần chút thuyết phục nhẹ nhàng từ tôi thì Jamie và Ann sẽ không còn có thể kết hôn vào tháng Chín nữa. Không đâu, tôi nghĩ Jamie sẽ quyết định đợi cho tới khi nó tốt nghiệp đại học, rồi trong lúc chờ đợi, tôi chắc rằng nó sẽ nếm chút mùi vị của cuộc sống cuồng nhiệt. Nó đã dành quá nhiều thời gian cho việc học rồi - Tôi nghĩ nó sẽ thích thú tận hưởng lối sống cuồng nhiệt đó một thời gian. Chỉ tiếc cho em họ cô, nhưng không nghi ngờ gì cả, cô ấy sẽ tìm được người đàn ông khác để yêu thôi.”
“Anh, anh...” cô không thể tìm được cái tên nào đủ xấu xa để gọi anh. “Anh thực sự sẽ cố tình phá hoại mối quan hệ của chúng nó sao?” cô thốt lên, vực thẳm mà anh rơi vào để có được thứ mình muốn thật không thể tin được.
Nhưng rồi suy nghĩ rõ ràng lại, cô nói thêm, “Không đâu, chúng nó yêu nhau. Chúng sẽ không để anh làm vậy đâu.” Cô giữ vững lập trường của mình. Anh xem cô là loại ngốc nào cơ chứ?
“Nếu cô muốn mạo hiểm hạnh phúc của em họ mình thì tốt thôi.” Một bên chân mày anh cong lên vẻ nhạo báng mỉa mai. “Nhưng cả tôi lẫn cô đều biết tình yêu tuổi trẻ nổi tiếng bồng bột mà.”
Nếu Jamie giống người cậu Xavier của nó ở bất kì điểm gì thì Ann tốt hơn hết nên tránh xa nó ra. Rose xém nữa nói ra như vậy, nhưng cô chợt nhớ đến câu chuyện của cô với Ann tối qua ở bữa tiệc và buột miệng nói, “Anh chu cấp cho cậu ta.”
“Đúng thế.” Xavier nói ngắn gọn. “Tùy cô quyết định thôi. Cô đồng ý cưới tôi, còn Xavier vẫn giữ được tiền trợ cấp của nó, có thể được tăng lên nữa cho phù hợp với hoàn cảnh mới cưới của nó. Điều mà tôi chắc em họ cô sẽ đánh giá cao. Còn không thì...” Thêm một cái nhún vai nữa của anh đã nói lên tất cả - Ai để tâm cơ chứ, chắc chắc không phải là người đàn ông tóc đen, tim sắt đang nhìn cô chằm chằm với đôi mắt nhạo báng lạnh lùng này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.