Sư Tôn Tuỳ Hứng

Chương 4: Báo đáp




Hôm nay là ngày đặc biệt 'lễ hội hoa đăng' mới sáng sớm mà Lục Bỉ đã bị Nguyệt Đan kéo kéo ra ngoài, đi hết chỗ này tới chỗ kia.
"Đan tỷ à~ Chúng ta ghé quán trà nhỏ kia nghỉ xíu đi... Đệ đây là mệt chết rồi..." không biết Nguyệt Đan có phải là chân yếu, tay mềm không mà vẫn còn sung sức như vậy nữa. Được sự đồng ý của Nguyệt Đan, Lục Bỉ coi như là mừng hết lớn, chạy vèo vào quán trà ven đường, châm trà uống như sắp chết khát tới nơi.
2 con người nhỏ nhắn cùng nhau nhăm nhi trà yên tĩnh như người lớn, thì Nguyệt Đan như thấy gì, ánh mắt liền sáng quoắt khều khều tay áo Lục Bỉ:
"Bỉ đệ, Bỉ đệ... Nhìn xem! Bên kia có gì mà người ta chen đông quá, chúng ta mau đi qua đó xem!!"
Lục Bỉ tẻ nhạt uống trà cũng ráng nhướng mắt nhìn, quả thật rất đông, còn hò hét cái gì rất khí thế nửa, đến xem thử chắc cũng không mất mát cái gì, ngồi uống nảy giờ cũng muốn hết trà để người ta bán rồi a. Lục Bỉ không dám trái ý Đan tỷ, gật đầu, đem bạc để trên bàn rồi cùng theo chân Đan tỷ.
"Hây, tiếp chiêu!!"
"Ah!"
"Boong, boong, boong..."
"Người của chúng tôi lại thắng, rất tiếc cho vị đại hiệp này!!"
"Boong, boong, boong..."
"Còn ai hay không, tham gia bỏ ra 10 lượng bạc nếu đánh thắng sẽ nhận về 100 lượng bạc, đánh tay không, không sử dụng vũ khí cũng như ám khí, chỉ cần ngã là được xử thua,... Còn vị đại hiệp nào muốn thách đấu nửa không?..."
Thì ra là tỉ thí ăn tiền, cũng không có gì quá đáng, chỉ giúp vui cho mọi người, Lục Bỉ liền nổi hứng muốn động tay động chân, ánh mắt tò mò sáng như sao cứ nhìn lên võ đài nhỏ kia, cái tai của Lục Bỉ như muốn dựng lên giống như của tiểu hồ ly đang chăm chú vển lên nghe kia. Tiểu Bạch (tên của tiểu hồ ly) và Lục Bỉ không hẹn mà đều quay sang nhìn Nguyệt Đan. Nguyệt Đan đang chăm chú nhìn lên trên võ đài cũng quay sang nhìn người kia. 6 con mắt đồng loạt chạm nhau, Nguyệt Đan như hiểu Lục Bỉ và tiểu Bạch muốn gì liền gật nhẹ cái đầu nhỏ một cái, miệng thì cười hào hứng, cũng muốn biết tiểu Đệ đệ nhỏ hơn 1 tuổi này lợi hại ra sao.
Được sự đồng ý cùng nụ cười tươi rối kia Lục Bỉ lập tức bay lên võ đài.
"Boong, boong, boong..."
"Đã có người thách đấu, xin mời chào hỏi..."
Mọi người xung quanh đều trố mắt ngạc nhiên, ồ lên một tiếng, vị tráng sĩ cùng đứng trên võ đài cũng bị một trận kinh ngạc. Mọi người dưới đài bắt đầu xì xầm, có người nói (một tiểu tử cùng con hồ ly trắng ấy thì làm được gì, vị tráng sĩ kia võ công rất cao cường đã đánh thắng cả chục trận liên tiếp chỉ dùng 2, 3 chiêu) người thì cảm thán cái khác (đó là hồ ly phải không? Thật đẹp nha, lông trắng cùng bộ bạch y chủ nhân nó thật hợp, tiểu tử kia cũng thật tuấn tú a, như thần tiên bước ra từ trong tranh vậy!) đa số khinh bỉ (một tiểu tử 8 tuổi sao!? Khinh người à? Chắc chỉ ham vui mà trèo lên cho có lệ, làm gì mà thắng được vị tráng sĩ kia, khác một trời một vực haizz~ thật mất vui...)
Vị tráng sĩ cũng tầm 30, cao to, 1m80, cơ bắp quả thật quá to a~, ánh mắt kiên định chính trực, làn da ngâm đen. Lục Bỉ cùng tiểu Bạch không bị điếc mà nghe không được mấy lời đó, nhưng cũng chẳng quan tâm, cười nhẹ lắc đầu. Vị tráng sĩ chắc cảm nhận được sát khí bẩm sinh trên người đứa trẻ chỉ mới 8 tuổi này nên không khinh địch cũng cười nhẹ nhìn Lục Bỉ. (lâu lắm rồi mới có được một đối thủ xứng đáng) Trong lòng vị tráng sĩ thật sự rất vui...
"Haha... Tiểu hiệp! Xin được chỉ giáo!"
Lục Bỉ như hiểu được ý tứ trong lời nói của người kia:
"xin thỉnh giáo!"
"Boong, boong, boong..."
"Trận đấu... Bắt đầu!"
Mọi người tứ phía kéo đến càng đông, hò reo càng thêm lợi hại. Nguyệt Đan chỉ im lặng đứng cạnh võ đài nhìn Lục Bỉ nở nụ cười ôn nhu như muốn nói (nếu đệ mà để thua thì đừng trách tỷ)
Lục Bỉ thấy được nụ cười ôn nhu kia của Đan tỷ mình lưng liền đổ một tràng mồ hôi lạnh, quay đi nhìn về phía tráng sĩ hai tay chấp ra phía sau, nghiêm trang đứng yên tại chỗ, ánh mắt sát khí làm mọi người run sợ nhìn vào vị tráng sĩ, miệng dắt lên một nụ cười tươi của hài tử.
Vị tráng sĩ thấy vậy, lao lên phía trước nắm quyền đánh tới chỗ Lục Bỉ. Thấy vậy Lục Bỉ nhíu mi (a~ người này quá kém, hụt hứng thật rồi...) Thấy quyền đánh tới trước mặt, Lục Bỉ liền nhảy lên đạp vào vai người kia đáp xuống sau lưng, tíc tắc chân còn chưa chạm sàn Lục Bỉ xoay người dùng chân đá vào lưng tráng sĩ... "Ầm!" không biết dùng sức có gọi là quá nhiều hay không mà vị tráng sĩ vừa trúng đòn thì bay như chim, va vào tường làm vách tường đổ nát. Cảnh tượng không tin vào mắt người, một tiểu hài tử 8 tuổi đánh thắng một tráng sĩ đầy cơ bắp chỉ bằng một chiêu nhẹ nhàng!?
Một khoảng khắc im lặng ập đến, kể cả Nguyệt Đan.
". . ."
"Boong, boong, boong..."
"xin chúc mừng! Xin chúc mừng tiểu hiệp đánh thắng a~ xin mời ra phía sau võ đài nhận thưởng..."
Tiếng chiên vang lên kéo hồn mọi người về. Lại là một trận xì xào, xì xầm, náo loạn. Không ngừng tán thưởng Lục Bỉ tuổi trẻ tài cao, có người không tin được vào mắt mình, còn quay sang người kế bên hỏi cho chắc chắn.
Lục Bỉ cũng không để ý gì, đi ra sau võ đài nhận thưởng rồi lôi kéo Đan tỷ ra cái chỗ chậc người kia. Có 100 lượng bạc không biết làm gì, vì số tiền cũng không nhỏ. Cùng Đan tỷ về lại tửu lâu, kêu đầy một bàn thức ăn, cùng nhau ngồi ăn, chỉ tiết là Lục Bỉ biết mình chỉ mới có 8 tuổi không thể kêu một bầu rượu ra thưởng thức được, thật là đau lòng a~
Đây là đại sảnh, bàn của Lục Bỉ và Nguyệt Đan ngồi là một góc ngay cửa ra vào. Đang cầm đũa định gắp một miếng thịt bỏ miệng thì nghe tiếng la héc tán loạn của người dân, còn nghe thấy tiếng binh khí chạm nhau. Lục Bỉ theo bản tính người giang hồ hành hiệp trượng nghĩa đặt đũa xuống, cầm lấy thanh kiếm chạy ra ngoài. Nguyệt Đan cũng tò mò liền chạy theo.
Trước mắt là một đám hắc y nhân bịch mặt, đang chém chém gϊếŧ gϊếŧ với vài tên lính, bọn người hầu thì run rẩy chụm một chỗ, cái kiệu hình như bên trong có người cũng sợ không kém.
Nghe có người nói, mới biết bên trong kiệu là Thừa Tướng. Khi ở đây Lục Bỉ hàng ngày nghe người dân không ngừng khen ngợi, vui mừng vì ở đây có một thừa tướng nghiêm chính, liêm minh, giúp mọi người thoát cảnh nghèo khổ và xử lí bọn tham quan ô lại, người này lại có phúc, có một đứa con gái, tuy tuổi nhỏ nhưng là tuyệt sắc giai nhân, tinh thông cầm kì thi họa, ai ai cũng mong muốn tiểu thư ấy mau chóng lớn để thú về, lớn lên chắc chắn xinh đẹp không thua kém tiên nữ....
Nguyệt Đan đứng bên cạnh không hiểu sao khuôn mặt trắng bệch không giọt máu, mắt rưng rưng, chân thiếu chút nữa đứng không vững...
"Bỉ đệ... Đệ mau mau cứu người trong kiệu..." giọng có chút khàn khàn, nhưng mang chút gấp gáp.
Không nói Lục Bỉ nhất định cũng sẽ giúp, không thể để một người tốt như vậy chết đi được.
Lời Nguyệt Đan vừa dứt, một cái bóng trắng bé nhỏ nhảy đếp giữa trận chiến, dùng chân đá văng tất cả bọn hắc y nhân, bọn chúng đồng loạt té trên mặt đất, hộc máu mà chết. Kiếm cầm trên tay Lục Bỉ còn chưa rút, chỉ dùng vài chiêu thì bọn chúng cũng đủ mất mạng rồi huống gì là dùng kiếm nữa.
Nguyệt Đan thấy vậy liền nhanh chóng chạy lại trước kiệu quỳ xuống, những giọt nước lấp lánh chảy ra hai khóe mắt, nức nở. Lục Bỉ liền đi đến bên Nguyệt Đan, nhìn những hành động kì lạ của Đan tỷ, mặt ngơ ngác im lặng xem là có chuyện gì.
Thì bỗng Nguyệt Đan khàn khàn giọng lên tiếng:
"Cha~..."
Tất cả mọi người xung quanh nghe xong, ánh mắt liền tập trung lên một chỗ, hướng phía Nguyệt Đan mà trố ra.
Mặt của Lục Bỉ vô cùng kinh ngạc, mắt chữ O mồm chữ A không tin được, thì thấy một người từ trong kiệu bước ra:
"Đan... Đan nhi, là... Là con..."
Người đó liền đỡ Nguyệt Đan đứng dậy, nước mắt cũng mém rơi, vì là nam tử hán đại trượng phu nên nén vào, ánh mắt ôn nhu mà lại đầy tình thương nhìn Nguyệt Đan.
"Cha... là nữ nhi bất hiếu... nữ nhi đã làm cha lo lắng... Hức, hức..."
Cuối cùng Đan tỷ cũng khóc, ôm thật chặt người cha ấy khóc thật to...
"Mọi chuyện cũng đã qua... Trở về là tốt, trở về là tốt! Nữ nhi ngoan... không khóc, giữa đường khóc như vậy thì còn ra thể thống gì nửa..."
Thừa tướng vừa dỗ dành tiểu hài tử của mình vừa dùng tay áo chấm chấm nước mắt mình, tay kia vỗ về lưng Nguyệt Đan. Cuối cùng Nguyệt Đan cũng nín khóc đứng kế bên Thừa Tướng, Thừa tướng liền chú ý thấy một tiểu hài nhi nhìn có vẻ nhỏ tuổi hơn nữ nhi mình, nhưng lại cao ráo hơn, nữ nhi đứng thấp hơn đứa trẻ này. Nhưng thừa tướng biết người vừa giúp mình thoát đại nạn, không ai khác là đứa trẻ này. Khôi ngô, tuấn tú, làn da trắng noãn, mũi cao, mài liễu, răng trắng môi đỏ quả thật là một mỹ nam, so với nữa nhi mình có hơn chứ không kém, hảo hài tử tài sắc vẹn toàn. Đánh giá xong Lục Bỉ, thừa tướng liền lên tiếng:
"Đa tạ tiểu hiệp đây cứu giúp bổn tướng một đại nạn... Xin hỏi đại danh..."
"Không dám! Tại hạ tên là Tô Lục Bỉ! Nếu ai gặp cảnh bất bình thì tất nhiên sẽ ra tay tương trợ, chưa kể ngài còn là một vị quan liêm minh hiếm có, không thể không giúp!" Lục Bỉ chấp quyền khôm người, hướng thừa tướng.
"Haha... Hảo hài tử! Họ Tô?... Nếu được, ta muốn nhận ngươi làm nghĩa tử, liệu ngươi có đồng ý!" Thừa tướng nhìn biểu hiện và lời nói của Lục Bỉ rất hài lòng mặt tiếu ý, cười nói.
Lục Bỉ còn đang bối rối không biết làm sao. Bỗng thấy Đan tỷ dùng bàn tay nhỏ bé giật giật ống tay áo mình, ánh mắt chờ mong đánh thương còn động lại vài giọt nước mắt lóng lánh mới khóc xong kia, lòng của Lục Bỉ liền một trận (không thể không nhận lời a!)... haizzz~
Nhìn thấy cảnh trước mắt, thừa tướng không ngừng kinh ngạc, lại gật gật đầu nhìn hai đứa nhỏ này, cười nham hiểm.
"Lục Bỉ... cung kính không bằng tuân mệnh! Bái kiến nghĩa phụ!"
"Haha... Hài nhi ngoan! Chúng ta cùng hồi phủ, ta có rất nhiều chuyện muốn nói với Đan nhi và Bỉ nhi a~"
Vị thừa tướng này nếu chưa gặp mặt bao giờ thì trong suy nghĩ của mọi người có thể là 1 lão già râu dài, dáng vẻ gầy yếu. Nhưng thật ra vị thừa tướng, đồng thời là cha của Đan tỷ đây hoàn toàn khác. Bề ngoài hoàn toàn toát ra vẻ uy quyền, tuấn tú, làn da trắng, mặc một bộ y phục tím, dáng vẻ là công tử giàu có thư sinh nhưng lại là vị thừa tướng trẻ tuổi nhất Vương Thiên. Năm nay đã 28, chung thủy yêu duy nhất một người là mẫu thân của Nguyệt Đan cũng là Trúc Thiên Anh 26, là đại mỹ nhân võ công cao cường, ngao du thiên hạ sau đó gặp được Trương An Minh cũng là phụ thân, thừa tướng của Nguyệt Đan, 2 người tình đồng ý hợp đã sống với nhau được 10 năm có 1 đứa con duy nhất là Trương Nguyệt Đan và hiện tại thêm một nghĩa tử, kim chức đệ đệ Nguyệt Đan là Tô Lục Bỉ.
-----------------------------------------------------------
(kể từ hồi phủ, nơi này là kinh thành)
Buổi tối tại phủ thừa tướng:
"Cái gì!?"
Một tiếng théc điếc tai vang lên phá tan không gian yên tĩnh của màn đêm, bên trong phủ thừa tường thường ngày hay im ắng kia, cùng với 4 người 1 thú, lặng thinh, không dám nhúc nhích hay phát ra 1 tiếng thở mạnh...
(Đón xem chương sau...):]]
____________________________________________________________________________
#Ngày ngày viết chỉ mong sớm hoàn và có một cuốn tiểu thuyết đầu đời hoàn hảo, không cầu danh lợi!:))) dở hay gì cũng sẽ luôn đăng đúng hạn!
P/s: Biết tin dì chưa!?? (Ta sắp thi khảo sát vòng 3 rồi...) Ta ổn lấm!(: (2396)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.