Sư Tôn Tuỳ Hứng

Chương 35: Yêu Giới




Nhìn cảnh sắc xung quang, Hắc Từ âm thầm cảm thán trong lòng. 'Cổng' Yêu Giới thì ra là như vậy, nàng cũng không quá bất ngờ. Trong ý thức cho nàng biết nơi này nàng đã từng đi qua, có chút quen thuộc lại có chút xa lạ, không biết được ruốt cuộc là cái gì cho nàng cảm giác như vậy.
Nàng cùng một đường bước theo sau Bạch Tích vào hang động tối, tiếng nước ngầm từ đâu nhỏ vọng, vang trong hang, nhiệt độ có chút thấp lạnh người. Bất giác nàng nhìn đến thân ảnh Bạch Tích đi phía trước tự hỏi, nhiệt độ thấp này có phải do từ nàng ấy phát ra hay không đây? Đi một đoản trong hang động kín, dù tiếng động nhỏ như nước chảy cũng phát ra rõ rệt.
Phía trước mắt bỗng có một chấm sáng nhỏ, càng đi càng phóng to. Cuối cùng cả ba ra khỏi hang động âm u thần bí. Nhưng không nói nàng cũng có thể đoán được, hang động ấy chắc là chỗ ở của lão Nhị Tổ kia.
Ánh sáng có chút chói mắt, khi nàng chớp con ngươi thích ứng mới nhìn kỹ được. Trước mắt là một mặt hồ trắng như tuyết pha một chút sắc hồng nhạt. Xung quang hồ cỏ cây xanh mát một màu, bướm nhỏ phát sáng bay lượn khắp nơi đậu lên cánh hoa nhỏ nào đó. Bao trùm lấy hồ nước tuyệt đẹp này là vách đá cao lớn đôi lúc lại phát sáng xanh lục ẩn hiện kỳ lạ, Hắc Từ kinh diễm ngắm nhìn, quan cảnh này thật quen thuộc. Bạch Tích liếc mắt sang Hắc Từ đang chăm chú quan sát lạnh lùng lên tiếng:
"Đây là hồ Lăng Ma Tâm, đường đến Yêu Giới. Những người có chấp niệm liền như đi vào con đường hư vô, trải qua 7 lần lăng trì mãi mãi sẽ không thoát ra được. Yêu Giới không cho phép kẻ có chấp niệm bước chân vào, ta chỉ có thể nhắc nhở muội như vậy đi tiếp hay không là ý của muội."
Vừa dứt lời, không đợi Hắc Từ phản ứng câu nói kia nàng liền nhảy xuống hồ. Hắc Từ đứng một bên không nghĩ nhiều cũng theo sau Bạch Tích. Trong một giây ngắn ngủi Hắc Từ nghĩ, nàng muốn thử xem chấp niệm về người kia của nàng là còn sâu nặng đến bao nhiêu.
Chỉ là, sau khi nàng nhảy xuống hồ, cơ thể nàng có chút tê nhẹ. Mở mắt ra, nàng nhìn thấy từng ký ức gần đây chảy ngược về. Đang lúc nàng nhìn lại quãng thời gian khi xưa của chính mình mới chợt nhớ.
"Bạch Tích? Bạch Tích nàng ấy đâu rồi?"
Nàng nhìn quanh tìm kiếm thân ảnh Bạch Tích, tuy đang ở dưới hồ nhưng nàng không cảm thấy bị ướt, cũng không cần phải nhịn thở. Đang lúc không biết Bạch Tích biến đâu mất thì một luồng gió cực lạnh từ đâu đánh tới xong thẳng vào mặt nàng. Không kịp thích ứng người nàng run nhẹ. Phía trước có một khoảng sáng theo đó nàng thoát khỏi.
Khi qua khỏi cánh cổng Yêu Giới thật sự kia. Một từ thôi nàng dùng để miêu tả cảnh sắc bây giờ 'Lạnh' không phải chỉ lạnh thôi mà rất lạnh!
Nơi đây thật là yêu giới? Trước khi cảm khái nơi khó tin này Hắc Từ nhìn quanh một lượt tìm thân ảnh Bạch Tích. Ánh mắt chợt lóe, Bạch Tích đang đứng ở tảng tuyết lớn gần đó. Bộ bạch y trên người nàng ấy hòa lẫn vào khung cảnh tuyết trắng xung quanh, gió lạnh thổi làm tà áo nhẹ lay chuyển. Bóng hình có chút thê lương nhìn về tòa điện phủ tuyết một màu trắng xóa to lớn trước mặt.
Bạch Tích cảm nhận được ánh mắt Hắc Từ trên người mình thì quay lại, nhìn nàng ý bảo có thể tiếp tục đi.
Hắc Từ nhẹ nhíu mi, có một cảm giác không tốt đang ập đến nhưng vẫn bước theo Bạch Tích.
Yêu Giới mọi người hay tưởng tượng và nghĩ đến hình ảnh là gì? Có phải sẽ là nơi đen tối u ám, ảm đạm ghê sợ? Nơi không bao giờ có mặt trời hay ánh sáng?
Hắc Từ thì hiện đang ở Yêu Giới và với một trận kinh ngạc. Xung quanh chỉ là một màu trắng của tuyết phủ, gió lạnh luôn luôn thổi đến. Nhiệt độ thấp không tưởng, mọi thứ đều được lấp đầy bởi tuyết. Trên đỉnh đầu có bầu trời không tính là sáng, hạt tuyết nhỏ bay rải rác rơi khắp nơi không ngừng. Trước mặt nàng là tòa điện to lớn tráng lệ cũng bị tuyết phủ đến trắng xóa.
Nhưng nàng cảm thấy, nơi này, thật hợp với Bạch Tích. Trâm cài hoa Vô Danh màu đỏ thắm trên tóc Bạch Tích nhẹ lóe tinh quang, thật nổi bật giữa một nền trắng này.
Trên đường đến tòa điện to lớn, cả ba không ai nói một lời. Im lặng cẩn thận đi đến, như đây đã là quy định nơi này vậy. Bất tri bất giác cũng đến cổng tòa điện, nhìn chữ lớn được khắc trên cổng điện Hắc Từ có chút suy tư. 'Xích Ma'? Đây không phải tên của sư phụ Bạch Tích sao? Hay chỉ là nhũ danh? Nàng lại cảm thấy hai từ này có chút quen. Nàng từng bị trận pháp 'Xích Tiên' áp chế khiến Hoắc Thần Long thiếu chút nữa đã được giải thoát nếu không có Y Quỷ và Y Tam cứu giúp. Còn 'Xích Ma' liệu có liên quan gì đến Dạ Hoàng không?
Hắc Từ chưa thể xác định suy đoán trong lòng, tiếp tục theo Bạch Tích mở cổng lớn đi vào.
Vừa vào đến chính điện đã thấy hai hàng dài người mặc bạch y và hắc y đứng hai bên cung kính khom người chào đón Bạch Tích.
"Cung nghênh thiếu chủ quay về!" Hai hàng người đồng thanh vang.
Bạch Tích thản nhiên lướt qua, đột nhiên, từ đâu có ngân châm xé gió đánh tới. Cảm giác nhạy bén Bạch Tích né tránh, tiện thể ném ngân châm ngược trở về. Một tên nam nhân bạch y tuấn tú từ trên không nhảy xuống hai ngón tay kẹp lấy ngân châm thu về nhẹ cười: "Haha, thân thủ Bạch muội vẫn không tệ!"
Bạch Tích nhìn nam nhân trước mặt diện không biểu tình, nhưng khóe môi có chút kéo lên: "Mị Tam sư huynh."
Hắc Từ đang không biết tình huống gì đang xảy ra, lại thấy người được gọi là Mị Tam sư huynh kia tiến đến trước mặt Bạch Tích cười nói: "Ruốt cuộc cũng thấy muội quay về, huynh đang thắt mắc không biết ba ngày nay muội đã đi đâu a?"
"Chuyện rất phức tạp, muội nghĩ nên cần gặp sư phụ kể rõ."
Nam tử bạch y gật đầu như đã hiểu ý, đang muốn nói gì lần này mới chú ý đến Hắc Từ đứng bên cạnh Bạch Tích.
"Bạch muội, vị này..."
Bạch Tích thản nhiên lên tiếng: "Đây là Hắc Từ, muội muội của Phù tỷ cũng là ân nhân cứu mạng của muội."
"Ha ha, thì ra là muội muội của Phù tỷ. Quả nhiên xinh đẹp không thua kém!"
Hắc Từ cũng rất tự nhiên cười nhẹ nói: "Không dám, Hắc Từ và Phù tỷ so với dung mạo của Bạch tỷ tỷ đây còn phải thua vài phần."
Ánh mắt người được gọi Mị Tam sư huynh như tỏa sáng đi đến bên Hắc Từ hảo cảm nói: "Hắc Từ a. Ta là Sinh Vô Mị, tam sư huynh của Bạch Tích. Nếu có thể hai chúng ta kết bái huynh muội được không? Ta thật thưởng thức người như muội!"
Bạch Tích một bên vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, nhìn động tác của hai người kia mà thầm có cảm giác không tốt.
Hắc Từ không khách khí nói: "Hảo!"
Khóe môi Bạch Tích có chút co giật muốn nói gì lại thôi. Sư huynh Sinh Vô Mị cao hứng cười nói: "Nào, đi đường cũng mệt đi. Chúng ta tới Trạch điện nghỉ ngơi một chút. Sư phụ và Phù tỷ có lẻ cũng sắp trở về rồi!"
Hắc Từ không thắt mắc gì liền nghe theo chỉ dẫn Sinh Vô Mị và Bạch Tích đi đến Trạch điện gì đó.
"Sư phụ, có thông báo của Mị Tam báo tới Bạch Tích đã trở về còn là đi cùng muội muội của đệ tử."
"Ân, cũng nên trở về rồi. Việc ở đây cứ giao lại cho đại sư huynh con xử lý đi."
Trong Trạch điện sau khi kết bái huynh muội một phen, ba người ngồi lại bàn trà trò chuyện vui vẻ. Nhưng trong ba người thì chỉ có Sinh Vô Mị là cao hứng nhất nói đến trên trời dưới đất, như hận không thể gặp được Hắc Từ sớm hơn một chút!
Đang nói đến tài nghệ thần y tài giỏi của Hắc Từ, một phen khen vị muội muội vừa kết nghĩa của mình tuổi trẻ tài cao, một tên hắc y từ ngoài đi tới cung kính báo: "Bái kiến thiếu chủ, Mị Tam, Hắc Từ cô nương. Xích Ma và Phù Nhị đã trở về hiện đang ở Hoạn thư phòng chờ mọi người!"
Sinh Vô Mị một bên nghe vậy khoát tay: "Ngươi lui đi."
Bạch Tích nhàn nhã uống trà hướng Sinh Vô Mị lên tiếng:
"Mị sư huynh, sư phụ và Phù tỷ đã về chúng ta nên đi qua đó."
"Ân, Hắc Từ muội cũng nên đi qua đó gặp mặt Phù tỷ sẵn tiện bái kiến sư phụ Xích Ma một chút."
Hắc Từ nhẹ gật đầu: "Muội đã biết."
Dư quang Hắc Từ âm thầm nhìn qua Bạch Tích, không ngờ Bạch Tích lại cũng đang liếc nhìn bên này. Nàng cười nhẹ rồi cả ba người cùng ly khai đến Hoạn thư phòng.
Yêu Giới là nơi tuyết phủ quanh năm, nhiệt độ tất nhiên vì vậy cũng cực thấp. Hắc Từ may đã giải huyệt đạo Ngụ Nhiệt để thích ứng với nơi này. Nếu không, e rằng nàng đã sớm bị đóng băng mà chết không kịp thở.
Đi qua nhiều ngã hành lang cuối cùng cũng đến trước cánh cửa to có khắc hai chữ 'Hoạn Thư' lớn. Sinh Vô Mị gõ lên cánh cửa vài cái liền đi vào. Căn phòng bên trong thật to lớn, ánh nến mờ ảo xung quanh lay chuyển tỏa sáng khắp phòng. Chính phòng có hai người một đứng và ngồi, vừa vào đến Hắc Từ cảm thấy tâm mình một trận rung động lạ. Nàng thật có dự cảm không tốt lần gặp mặt này.
"Bái kiến sư phụ!" Cả hai người Bạch Tích và Sinh Vô Mị đồng loạt cung kính làm lễ, nàng cũng nhẹ hạ người theo.
Nữ nhân ngồi trước mặt nhẹ gật đầu, cả ba cùng đứng lên. Hắc Từ trong lúc lơ đãng liếc nhìn đến, trên người Xích Ma là y phục bạch y như của Bạch Tích. Nhưng viền y phục được thêu bằng chỉ tím, của Bạch Tích là chỉ thêu đỏ, người đứng cạnh Xích Ma là chỉ thêu xanh lục cũng là tỷ tỷ nàng đang tìm, Lạc Phù. Chỉ thêu viền của sư huynh Sinh Vô Mị thì là màu vàng nhạt. Hình như dùng màu sắc viền y phục để phân biệt cấp độ của một người tài giỏi đến đâu. Nàng nhìn đến thân Xích Ma có gì đó tỏa ra quanh người ép đến tâm nàng có chút kích động, thâm trầm ẩn giấu nhưng không mang lại cảm giác quá run sợ.
Tuy vậy, khí thế phát ra của Xích Ma làm Hắc Từ hoàn toàn không thể diễn tả. Xích Ma là một đại mỹ nhân dáng vẻ thành thục xinh đẹp yêu nghiệt. Nhìn... cặp ngực kia là hiểu rõ. Có phải hay không quá to rồi a, muốn câu dẫn người đến thế nào vậy? Hình như Xích Ma người này còn chưa có phu quân, một thân trong trắng tinh khiết như đám mây xanh. Lẻ nào nam nhân trên thiên hạ mù hết rồi sao, hay là do Xích Ma thủ thân như ngọc không thiết cần đến cái gọi là người bầu bạn. Người này nhìn đến chính là cốt yêu, tuổi tác vẫn chưa thể xác định chính xác, nhưng vẻ ngoài này biết bao là giống tiên nữ đây. Ngoại trừ sắc đẹp ra nàng cùng Bạch Tích rõ ràng là thua kém vài phần với bộ ngực kia a.
"Nhiệm vụ của con tốt?" Xích Ma từ trên nhìn xuống bằng nửa con mắt, giọng điệu uy nghiêm lại pha chút lười biến.
Bạch Tích nhẹ bước đến cung kính nói rõ: "Thưa sư phụ, đồ nhi do gặp ác chiến cùng... May mắn tình cờ gặp được muội muội của Phù sư tỷ vừa là thần y cứu giúp, trị thương ba ngày liên tiếp cho đồ nhi liền khôi phục hoàn toàn mà thoát khỏi rừng Thuyền Tinh. Còn việc gϊếŧ người kia thì..."
Nói đến đây không hiểu sao nàng lại liếc nhìn qua Hắc Từ, ánh mắt mọi người liền tập chung vào nàng. Trong đó Hắc Từ ngước nhìn phía trên tiếp nhận ánh mắt của Lạc Phù vẫn im lặng suốt đứng cạnh Xích Ma. Nàng nhẹ gật đầu tỏ ý không việc gì. Nhìn đến Xích Ma, ánh mắt người này nhìn nàng đầy dò xét...
"Ưm!!–-" Trong một giây ngắn ngủi tiếp nhận ánh mắt Xích Ma, Hắc Từ như bị thứ gì đó xiết lại lòng ngực. Đau đến xém chút đã rên ra tiếng. Nàng cố âm thầm vận khí điều lại thứ kỳ lạ trong người. Vì đau đớn trong một khoảng khắc đó mà trán nàng không tự chủ chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh. Nàng mong là lần kích động của cơ thể này có thể che dấu qua được ánh mắt Xích Ma.
Rất may, khi nàng nhìn lên Xích Ma đã dùng nụ cười của mình vui vẻ nói với nàng: "Đây là Hắc Từ, muội muội Nhị Phù? Không tệ, nhan sắc hiếm có còn là một thần y tuổi trẻ tài giỏi như vậy..." Xích Ma có đều gì đó ngẫm nghĩ. Ruốt cuộc lại quay sang hướng Bạch Tích giọng điệu uy nghiêm.
"Ta sẽ cho người điều tra lại việc của con. Tên lần này chúng ta đụng phải là thứ khó xử lý, e rằng chỉ có thể giản hòa không thể gây thù. Còn việc gϊếŧ người kia thì không cần gấp, con cũng đã hoàn thành nhiệm vụ chính rồi."
Bạch Tích nghe vậy cảm thấy chuyện này không hề đơn giản như nàng nghĩ, đến sư phụ nàng là Xích Ma chủ nhân của yêu giới còn phải kiên nể tên Tà Mịch. Chuyện trước mắt không còn là một chuyện nhỏ nữa rồi, nàng có thể tưởng tượng ra được nó nghiêm trọng đến mức nào.
"Sư phụ, là Bạch Tích gây chuyện. Bạch Tích không tốt, xin người thẳng tay xử phạt thích đáng." Nàng hiểu rõ bản thân đã gây ra phiền phức cho Yêu Giới, con người trước giờ của nàng là luôn luôn đúng. Nếu sai, dù chỉ là lỗi nhỏ cỡ nào nàng cũng quyết nghiêm khắc với bản thân, chuốt lấy hình phạt nặng nhất.
Xích Ma nhẹ nhíu mi nhìn Bạch Tích, nàng hiểu rõ con người này luôn cứng đầu như vậy, càng ngoan ngoãn bao nhiêu lại càng khó bảo bấy nhiêu. Một khi đã quyết định chuyện gì thì nhất quyết không hai lời mà làm tới cùng. Giống như trong từ điển của Bạch Tích hoàn toàn không có hai từ 'bỏ cuộc' . Không biết là nên bội phục hay nên xem thường bản tính hiếm có của con người này đây.
"Vậy... việc xử phạt con ta sẽ giao lại cho Mị Tam xử lý." Xích Ma vô trách nhiệm đùng đẩy lại cho Sinh Vô Mị.
"...Dạ." Bạch Tích có chút không hài lòng, đưa cho tam sư huynh xử phạt nàng. Kiểu gì cũng là những hình phạt vô cùng đơn giản. Nàng liếc nhìn sang Sinh Vô Mị, chỉ thấy Mị sư huynh nở nụ cười bất đắc dĩ với nàng.
Hắc Từ bên cạnh nhìn Bạch Tích mà trong lòng cũng thầm thở dài mệt mỏi. Nàng ấy sao lại thích tự dày vò bản thân mình như vậy a. Sư phụ của Bạch Tích cũng không đáng sợ như nàng nghĩ, phải không?
Đang lúc Hắc Từ mệt mỏi trong lòng, không chú ý đến. Xích Ma liếc mắt sắc bén nhìn tới biểu cảm của Hắc Từ nhìn Bạch Tích, như nghĩ được điều gì thú vị nhẹ cong khóe môi.
"Bạch Tích, có việc này ta quên nói với con. Đại sư huynh con đến ngày lễ Thiên Đăng sẽ quay về. Yêu giới sớm chuẩn bị đại tiệc một chút..." Xích Ma liếc mắt tới Hắc Từ "Hắc Từ, con có thể hay không giúp ta một chút việc?"
Hắc Từ nhẹ run người một cái, nàng dần cảm nhận được điều không tốt gì đó sắp đến với nàng ngày một rõ rằng rồi. Đang muốn đáp lại câu nói của Xích Ma thì nàng nghe Bạch Tích bên cạnh có chút kích động nói: "Đại sư huynh sắp trở về? Bữa đại tiệc Thiên Đăng không thể thiếu Chỉ Dược, nhưng ý sư phụ đại sư huynh có thể đến trễ?" Nàng hướng ánh mắt không sai biệt lắm là chờ đợi sự nhận lời đồng ý giúp đỡ của Hắc Từ.
Bên đây Hắc Từ nhìn biểu cảm của Bạch Tích mà khóe môi bất giác co giật muốn từ chối nhưng lại không thể. Bạch Tích còn có đại sư huynh? Nhân vật này là ai vậy, xem nàng ấy kích động khi nhắc đến người này kìa. Còn bắt nàng phải chống chọi với ánh mắt này là sao, cần nàng giúp một chút cũng được thôi nhưng đừng có như vậy được không?
Hắc Từ vô biểu tình cười nhẹ hai tiếng: "Ha ha, chuyện này tất nhiên là được."
Dù không biết mình sẽ giúp đỡ cái gì, nhưng để chống chọi lại ánh mắt ấy của Bạch Tích thì nàng xin thua. Trước đồng ý rồi tính sau...
_______________________________
Tiểu Lang: Thoại của ta đâu? Cảnh quay của ta đâu?
Tác giả: Xin hãy đón xem chương tiếp theo :v
Tiểu Lang: Còn phải chờ? Bao lâu?
Tác giả: Được biết thêm ở phần phía dưới :v
(chờ đợi là hạnh phúc


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.