Gió nhẹ tà tà thổi, đêm khuya tĩnh mịch mây trôi che đi ánh nguyệt yếu ớt. Một ánh đen đang chập chờn ẩn hiện giữa màn đêm yên ắng.
"Tới nơi rồi! Ha, quá dễ dàng!"
"chít, chít"
"!!!?"
"Xuỵt!!!! Làm chuyện mờ ám mà ngươi kêu như vậy là muốn đánh thức hắn ta dậy à?"
Tiểu Bạch bị trách móc, nàng tính lên tiếng đáp lại nhưng bị Lục Bỉ trừng cho một cái, sợ hãi mà gật nhẹ cái đầu nhỏ như hiểu ý.
Nàng hiện đang trên nóc căn phòng tên Cát Nhị. Lục Bỉ lấy đi một miếng ngói ra, cho hương mê dược bay vào phòng. Đoản, thời cơ đã tới, nàng nhẹ nhàng phi thân xuống dưới. Ngắm ngía xung quanh, phòng hắn có rất nhiều sách và một tủ chưng bày đầy những thứ linh ta linh tinh, không hề hợp với vẻ ngoài hắn chút nào, những thứ này rõ là có người tự tay làm, là đồ thủ công, nhìn sơ nàng cũng đoán được là hắn lấy của ai...
"Oa! Tiểu Bạch, miếng vải nhỏ này không phải hắn xé từ tay áo của Cát Đại hay sao? Hắc hắc!"
Tiểu Bạch hiểu nàng, nhẹ nhàng nhảy tới lấy miếng vải đó về. Chắc chắn phòng hắn không thể đơn giản như vậy được. Lục Bỉ đi xung quanh hồi lâu nhưng lại không phát hiện được điều gì. Kỳ lạ! Ta chắc là hắn phải có mội cái mật thất để học chế biến món canh ấy chứ? Đang nan giải, suy nghĩ thì đột nhiên Tiểu Bạch kêu nhỏ bên tai mấy tiếng chít chít, đồng thời chạy tới bên giường Cát Nhị đang ngủ say như chết kia. Nàng dần dần cũng đi theo, phát hiện ra có một mùi thơm...
"Là canh Chi Tử!!"
Đi đến bên giường, thật là! Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Cạnh hắn ta có một chỗ trống sạch sẽ đến khả nghi, gõ nhẹ bên dưới sẽ phát ra âm thanh khác thường, như có lối thông. Đẩy nhẹ, cửa hầm hở khe nhỏ, Lục Bỉ hít một hơi sâu, nhẹ nhàng vọt vào mật thất, kéo theo cả Tiểu Bạch.
"Tối quá!"
Chuyện như này cũng quen, trên phim ảnh thiếu gì, nàng vốn số lần thực hành đếm không xuể, tất nhiên dự đoán được trước mà đem sẵn đầy đủ dụng cụ. Lấy một cây đuốt ra... Chết! Quên đem đồ châm lửa rồi? Ta là bị nobita nhập rồi a? Ta khác nhóc ấy, ta không phải nobita! Nàng thi triển nội lực vào cây đuốt 'xoẹt' một cái, đã có lửa! Chuyện nhỏ này sao làm khó dễ được nàng đây, chỉ là lâu lâu lỡ quên vài thứ thôi không sao haha.
Dần mò đi từng bật cầu thang, không thấy một cái bẫy nào, hắn quá khinh người rồi. Nàng bỗng dừng chân, núp sau vách tường, thổi tắt đuốt. Phía trước có ánh sáng, xung quanh toàn nến, rộng đến không ngờ, chính giữa có một cái bàn to, bếp lửa, các loại thực vật, động vật, mọi thứ... là dành cho những trù bếp. Điều không ngờ là, gần đó có một thân ảnh gầy gò bị trói, xích quấn chân tay, quần áo tả tơi, tóc tai rối loạn. Nàng phi thân tới trước mặt hắn. Nghe được tiếng động, đang ngủ thì hắn giật mình tỉnh dậy, như theo phản xạ thường ngày, hắn không nhìn là ai mà hoảng sợ...
"Xin Cát nhị tha mạng! Xin ngài đừng làm hại đến gia đình ta, xin ngài cho họ một con đường sống! Ta sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp ngài, xin ngài, van ngài..."
Hắn không ngừng lẩm bẩm, lặp đi lặp lại, van xin, nước mắt hắn cũng theo đó mà tuông ra, hắn thân người suy nhược, yếu ớt, toàn thân là sự tra tấn dã man.
"Ngươi bình tĩnh, nhìn lên đây!"
Nàng thật muốn nhanh nhanh xử lý cái tên Cát Nhị chó chết đó, tâm hắn đã bị chó tha rồi, còn dám tư tưởng đến... Hắn yêu đến si dại, yêu đến không có thuốc chữa, hắn chỉ nghĩ cho bản thân hắn, là yêu bản thân mình mới đúng hơn, quá mù quáng rồi!
A Thành nghe thấy giọng nói xa lạ, ngước nhìn thì kinh ngạc không thôi. Là một tiểu hài tử mỹ mạo như thiên tiên, một bộ hắc phục, trên vai là cục bông trắng xóa nổi bật, là hồ ly nga~
"Ngươi... Ngươi là ai sao lại vào đây được!!? Mau mau thoát đi, nếu để Cát Nhị phát hiện tiểu hài tử ngươi thì chỉ có một con đường chết thôi, mau đi đi! " A Thành lo sợ, ánh mắt hoảng loạn khuyên bảo Lục Bỉ.
"Haha! Ta sao có thể đi? Đến đây là ý ta, gặp ngươi là ý ta! Không nói nhiều, ngươi biết cái gì thì kể rõ ràng, ta đảm bảo sẽ giải cứu cho toàn gia đình ngươi, không thể để tên Cát Nhị ác độc kia sống nhởn nhơ được nửa! Hừ!"
Lục Bỉ nàng không thích vòng do, lời đã hứa nàng nhất định sẽ làm. Còn phải tùy thuộc vào người nhận, hắn có chịu đánh ván cược này hay là không.
"Ta..."
A Thành bản thân chết đi cũng được, nhưng tuyệt đối không thể liên lụy đến nương tử và hài tử của mình, không thể để xảy ra chuyện gì được, bây giờ chỉ còn phụ thuộc vào ván cược từ trên trời rơi xuống này thôi, chết không hối tiết!
"Được! Ta tin ngươi, nhưng người phải đảm bảo rằng nương tử và hài tử ta an toàn, mạng này ta giao cho ngươi!"
Lục Bỉ nàng thật phục cái con người này, nàng cũng tự nhiên mà cong khóe môi.
"Hảo!"
A Thành bắt đầu kể hết tất cả cho Lục Bỉ, hắn thật ra bị Cát Nhị bắt đi vì tay nghề trù bếp hắn trong Cát gia mà không ai biết kể cả Vũ Kiều, hắn giấu nghề, chỉ thực hiện ở mức trung bình lại bị Cát Nhị phát hiện. Lấy gia đình uy hiếp A Thành, bảo phải làm bằng được thứ canh Chi Tử, A Thành không còn cách nào mà làm trái lương tâm, nhưng A Thành là cố tình thây vì bỏ hắc đản vào canh nhưng lại bỏ sắc đản, mong ai đó sẽ phát hiện ra được mà không làm hại tới người ngoài như Vũ kiều. A Thành cũng là tên trước cửa thư phòng ngăn cản Cát Nhị làm chuyện tốt và tình cờ biết được bí mật của hắn, mà bị hiểu lầm, bị hắn hành hạ, bị hắn dày vò cho sống dở chết dở...
"A Thành huynh! Huynh cứ ở đây trước đã, không thể bứt dây động rừng. Ngày mai sẽ có người tới dẫn huynh đi, huynh cứ an tâm, ta sẽ bảo vệ an toàn cho gia đinh nhỏ kia của huynh! Xin cáo từ!"
Nói rồi, nàng không chờ A Thành đáp mà vụt biến mất trong bóng tối xa xăm.
Trở về phòng, nàng ngồi xuống bàn uống ít trà, thản nhiên suy nghĩ, một lúc lâu nàng chợt lên tiếng.
"Xuất hiện đi!"
Bỗng có 3 bóng đen từ các phía căn phòng vọt tới trước mặt Lục Bỉ, quỳ một chân xuống, chấp tay, đồng thanh cung kính.
"Bái kiến vương chủ! Ngài cần gì căn dặn thuộc hạ?"
Nàng giơ ly trà lên trước mặt, nhìn ngắm, âm thanh trở nên lạnh thấu xương.
"Ngươi mang theo vài người dẹp sơn trại hái hoa tặc cho ta, gϊếŧ không chừa một ai! À,... trước khi gϊếŧ thì cắt bỏ thứ dơ bẩn trên người của chúng..."
Nàng nhấp một ngụm trà. Tên kia nghe mà lạnh người, mồ hôi hột cũng bắt đầu rơi.
"Ngươi có biết, để chắc chắn một ai đó, không thể xuất hiện trước mặt của ngươi lần thứ hai... là phải làm thế nào không?"
Lục Bỉ nhẹ cong môi, rót trà. Xung quanh trở nên im lặng lạ thường, chỉ duy có tiếng trà được rót ra nghe quỷ dị không ngờ. Tên thuộc hạ phía dưới sợ đến nổi không thể ngẩn đầu, quỳ hiên ngang như lúc trước nửa.
"Thưa vương chủ... Là...là chém lìa đầu hắn, không cho cơ hội sống sót dù 0,1%!"
"Hảo! Ngươi cẩn thận quan sát bọn sơn tặc, ta nghĩ chúng có ích cho Tịch Âm Dao, không nên gϊếŧ, bọn chúng chỉ là bị uy hiếp, sai khiến,... của bọn hái hoa tặc!"
Những thân ảnh đen phía dưới định cất lời nhận lệnh, thì đột nhiên nghe thấy Lục Bỉ lại lên tiếng mà giật bắn mình.
"Các ngươi trưa mai hãy đi phòng Cát Nhị mà cứu người, cùng bảo vệ hai mẹ con của huynh ấy. Các ngươi vẫn cứ tiếp tục theo dõi tên quan huyện cho ta."
"Đã rõ!"
Bóng đen bỗng biến mất, để lại một không gian im ắng, lạnh người. Lục Bỉ cầm ly trà đứng lên, đi tới bên cửa sổ. Những áng mây đã phân tán, không còn che khuất ánh nguyệt kia nửa, một mảnh sáng soi lên gương mặt trắng noãn, tinh xảo của nàng, càng làm tăng thêm vẻ đẹp như họa, môi tươi lặng lẽ cười nhạt.
Sáng hôm sau, lúc nàng thức dậy là vì nghe thấy âm thanh huyên náo khắp Cát gia, không biết chuyện gì, hỏi một nha hoàn thì mới biết. Không ngờ tên cẩu quan huyện lại nhanh tay nhanh chân, cho bắt Vũ Kiều, hắn thật sự chưa thấy quan tài là chưa đổ lệ mà!
Lục Bỉ một thân y phục bạch sam, vừa chuẩn bị bước ra cửa phủ Cát gia thì gặp được hài tử nhỏ đưa cho nàng một bức thư.
"Ngươi sẽ làm gì với một con quạ đen đang được tự do?"
Bức thư chỉ viết một câu hỏi duy nhất, ngoài ra không còn thứ gì.
"Haha! Có lẽ A Thành huynh đã được cứu. Cát Nhị à, ta nghĩ ngươi quá xem thường ta rồi!"
Câu hỏi này nhất định sẽ phải đáp. Tạm cho ngươi một chút mặt mũi, không tiết lộ bí mật của ngươi, nhưng việc chết là không thể tránh khỏi. Bấy giờ, người dân nơi nơi rối một nuồi, thấp thỏm lo âu, sơn trại của hái hoa tặc và sơn tặc bị phóng hỏa, sát bọn chúng khắp nơi, nhưng đều đáng sợ bọn chúng chết chỉ vì một nhát kiếm sắc bén, đầu kìa khỏi cổ, còn lại chỉ là một đóng hoang tàn đỏ thẩm. Khắp nơi được dán một ký hiệu nhỏ sắc long, con rồng đen bụng dưới đỏ chói, có kèm dòng chữ 'Tịch Âm Dao'.
Bá tánh trong trấn Dương Thành vừa mừng mà lại vừa sợ, ai không biết tên quan huyện có cấu kết với bọn hái hoa tặc và sơn tặc mới sống được đến nay. Giờ thì bọn chúng chết, còn hắn ta thì...
Tên quan huyện đang ngồi ăn ngọ thiện cao lương mỹ vị. Thì từ đâu 2 bóng đen ập tới bắt lấy hắn. Hắn liền trắng mặt, cắt không còn một giọt máu khi thấy sự xuất hiện của một thân hắc sam hài tử và một con hồ ly trắng.
"Chào tri huyện đại nhân!"
Lục Bỉ mặt vô biểu tình chào hỏi hắn, luồng nhiệt lạnh đồng thời tản ra khi nàng vừa cất tiếng.
"Ngươi... Thanh Thiên!? To gan! Dám làm càng nơi quan phủ, ngươi chán sống sao!" Hắn lớn giọng hóng hách, quát vào mặt Lục Bỉ, song bị hai hắc y nhân đè chặc thân thể.
"Hừ! Bẻ tay trái hắn!"
"Rắc! Ahhhh!!" Hắn bi thảm thét vang, nước mắt ứa ra, giãy giụa trong đau đớn.
"Đại nhân! Ngài xem... ta là ai?"
Lục Bỉ thản nhiên giơ lên vương bài Tịch Âm Dao.
"Ngươi... Ây da! Lão thật là già rồi, có mắt không tròng, không thấy thái sơn, xin vương chủ tha mạng a~"
Chưa thấy tên nào lật mặt nhanh hơn hắn, hẳng là một level hoàn toàn khác so với Lục Bỉ.
"Vụ án này cứ giao lại cho ta xét xử, ngài chỉ cần ngồi một bên xem kịch vui là được."
Lục Bỉ quay lưng về phía hắn, theo đó là sát khí tỏa ra khắp người.
"Được, được! Cứ theo ý ngài, tạ ơn tha mạng, tạ ơn tha mạng!" Hắn run sợ, đến nổi quỳ cụp xuống, dập đầu tạ ơn, mà Lục Bỉ là không có nói là sẽ tha mạng cho hắn nha.
Hai đen, một trắng vụt mất trong nháy mắt. Tên quan huyện hoảng loạn vẫn còn quỳ đó mà run rẩy, áo hắn một lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh, đến nỗi quên mất cả cơn đau bên tay trái vừa bị bẻ gãy. Hắn nghĩ lần này tốt nhất là nên yên phận ngồi một bên, còn tên Cát Nhị hắn không muốn để Vương chủ phát hiện ra mình cùng hắn có liên quan. Nhưng có lẽ là số tên quan huyện này đã tận, mọi chuyện Lục Bỉ đã chắc chắn nắm hoàn toàn trong tay rồi. 'Ngươi sẽ làm gì với một con quạ đen đang được tự do?' haha! Để ta cho ngươi biết, nhưng không phải là ngay bây giờ.
______________________________________
#Xin lỗi các ngươi, ta lại đăng trễ! Nhưng là ráng lắm rồi, sắp thi đến nơi, ôn học đủ thứ, chỉ còn một tuần nửa thôi. Ta nghĩ tạm thời dừng ở đây, thi xong ta sẽ viết tiếp! Có thể đây là một tin buồn a. Đa tạ đã theo dõi truyện của ta bấy lâu. (không có drop mà là 'tạm thời' ngừng viết, thi xong là sẽ viết ngay lại!)>