Sư Tôn, Người Về Rồi...

Chương 64:






7 ngọc bội hợp lại, đảo Phiêu Vũ rung động, một cánh cổng to lớn mọc lên, cánh cổng màu đồng cũ kỹ hoa văn vừa thô vừa xấu, hẳn là người tạo ra nó có một thẩm mỹ thật đặc biệt, hoặc là do gấp rút tạo thành nên không được hoàn hảo.
\-Mở !
7 người hét lớn, cổng màu đồng cổ nặng nề mở ra, có lẽ đã quá lâu nên phủ một tầng bụi bặm, cánh cửa chuyển động làm bụi bặm bay lớt phớt xuống... Bên trong cánh cửa là một tầng kết giới che mắt, vì vậy không nhìn rõ khung cảnh bên trong.
\-Vào bí cảnh!
Theo một tiếng này, đa số đệ tử của 7 môn phái bay vứt vào bí cảnh, không trách mọi người gấp rút như vậy, bởi vì cánh cửa mới mở ra không đến 2 phút liền bắt đầu đóng lại !
Quân Tịch Ly kéo tay Phong Vô Nhiên , ngự trên Tử Phong kiếm vọt vào.
Chỉ một tích tắc, khi bọn họ xuyên qua kết giới, khung cảnh xung quanh liền thay đổi long trời lở đất !

Bên dưới chân bọn họ là một ngọn núi lửa diêm dúa màu đỏ tươi, đất đỏ, đá đỏ, cây đỏ, cỏ đỏ.
Đỉnh núi là dung nham nóng rực như thiêu đốt nhưng chưa phun trào, vừa bước vào Quân Tịch Ly liền cảm thấy không khỏe, khắp người đều không khỏe, thân thể bắt đầu nóng lên, quan trọng là.
\-Sư tôn!
Phong Vô Nhiên luống cuống đỡ Quân Tịch Ly ở tình trạng nóng đến mơ hồ, lệnh cho mèo nhỏ biến về hình thái Bạch Hổ, chở hai người an toàn rơi xuống, tại sao? Tại vì bọn họ đã hoàn toàn mất hết linh lực!
\-Sư tôn? Sư tôn!
Phong Vô Nhiên lay động thân thể Quân Tịch Ly, nhưng như vậy lại càng khiến y choáng váng, Quân Tịch Ly triệt để ngất đi.
Phong Vô Nhiên.... lọt vào tình trạng đơ máy.
Hắn biết sư tôn không thích nóng bức, nhưng hắn tuyệt đối không ngờ khi nóng bức sư tôn hắn sẽ sinh bệnh! Phong Vô Nhiên lần đầu gặp tình trạng này, loay hoay luống cuống mãi , Bạch Hổ Thần thú cao quý thật sự nhìn không nổi, báo ra tên vài cây linh dược đỏ tươi trong núi.
Phong Vô Nhiên đơn giản nghiền linh dược lấy nước, đút cho Quân Tịch Ly.
\-Sư tôn, sư tôn, uống thuốc.
Thế nhưng Quân Tịch Ly đã nóng đến hỏng, căn bản không tỉnh, Phong Vô Nhiên nhẹ nhàng đổ thuốc vào miệng Quân Tịch Ly, thế nhưng Quân Tịch Ly đã ngất, không thể tự mình nuốt thuốc.
Phong Vô Nhiên nhìn thuốc trên tay, lại nhìn Quân Tịch Ly do do dự dự, cuối cùng dùng cách cuối cùng, truyền miệng!
Bạch Hổ nhân tính hóa mà quay đầu. Nếu không phải bây giờ chủ nhân của nó đã mất hết linh lực nên cần nó bảo vệ thì nó còn lâu mới ở đây làm bóng đèn nhá!
Nhưng mà nói cũng lạ, nếu bí cảnh phong bế linh lực, tại sao lại chỉ phong bế của con người? Những linh thú kia cũng tu luyện linh lực mà? Bạch Hổ cúi đầu ngẫm nghĩ, nó không muốn mạo hiểm hóa hình thành người đâu, lỡ hóa xong nó cũng như chủ nhân biến thành một người phàm thì uy phong của nó chẳng phải bị vứt đi à?

Bạch Hổ vừa ngẫm nghĩ vừa gật đầu, tự thuyết phục bản thân.
Phong Vô Nhiên có chút do dự, sau đó môi kề môi , đầu lưỡi cạy mở răng đẩy thuốc vào, cảnh tượng hồng phấn ái muội, tim Phong Vô Nhiên đập thình thịch, rõ ràng hôn qua một lần, kỹ thuật lần này tốt hơn một chút, ít nhất hơn xong cũng không co giò chạy trốn.
Phong Vô Nhiên đặt tay lên ngực, cố gắng bình ổn trái tim đang đập loạn nhịp của mình.
\-Tại sao....
Quân Tịch Ly phát ra âm thanh thật nhỏ, Phong Vô Nhiên nửa kinh hỉ nửa hồi hộp nhìn qua , Quân Tịch Ly chỉ vô thức lẩm bẩm, mày nhíu chặt, thân thể cố giãy giụa.
Trước mắt y là một thân ảnh mơ hồ, nhưng có thể nhìn qua đó là một nam nhân.
Nam nhân nắm chặt chuôi kiếm, mà mũi kiếm , lại ở trong thân thể y, là xuyên qua trái tim y , khiến nó vỡ nát.... Không tin, không thể tin, không muốn tin.... tại sao? ai cũng được, tại sao lại cố tình là hắn? Tại sao? Là vì.... Cái gì?..... tại sao lại là hắn...
Quân Tịch Ly cảm thấy mặt có chút buốt giá, dường như y.... rơi lệ... rơi lệ? Dạ Lam Tiêu sao ngươi có thể rơi lệ?
.... Dạ Lam Tiêu..... là ai? Đau quá.... kiếm được người kia từ từ rút ra, Quân Tịch Ly thấy rõ, thanh kiếm này... quen thuộc quá.... Quân Tịch Ly muốn động, muốn mở miệng, nhưng chân y giống như rót chì, miệng y giống như bị khâu, rốt cuộc là tại sao..... tại sao cố tình là người trước mắt?
Ai cũng được, ai giết y cũng được, tại sao lại là người y tin tưởng nhất? Quân Tịch Ly giống như nhập vào thân thể người bị đâm kiếm lại giống như một khách quan nhìn rõ ràng vở kịch trước mắt, nhưng mà.... Tâm đau quá.... Trái tim bị xuyên tạc , máu tươi đang chảy.... đau quá.... Tại sao lại là ngươi..... tại sao?! tại sao.... phải phản bội ta....
Tâm nhói một cái, đau đến Quân Tịch Ly cơ hồ ngạt thở, toàn thân đau đến run rẩy, đau đến lạnh giá, giống như bị đẩy xuống hồ băng , lạnh đến thấu xương... bị phản bội, bị người thân nhất phản bội.... y tin duy nhất một người, lại bị người đó chính tay giết chết! Hahahahaha! Nực cười, Ngân Đế Tôn! Uổng công ngươi trao lòng tin tưởng, đổi lại, một kiếm xuyên tim! Hahahaha..... Nực cười cỡ nào?! Châm chọc cỡ nào?! Từ trước đến nay, ngươi chỉ là trò hề! Chỉ là con cờ của người khác!
Hahahahaha.....
Khóe môi kéo lên một đọ cong thê lương tự giễu.....
Y đang đứng trước vực thẳm, bên dưới là dung nham nóng rực đỏ tươi.... thấy rồi, đôi mắt của người đối diện, rõ ràng lại là đố kỵ?

Thứ cuối cùng y cảm nhận được, là đau đớn do bị dung nham cắn nuốt, thân thể nóng rát đau đớn....
Phong Vô Nhiên hoảng hốt sư tôn của y kịch liệt giãy giụa, mày càng nhíu chặt như thể chịu đựng thống khổ cực lớn, rốt cuộc có chuyện gì chứ?!
\-Hô...
Quân Tịch Ly bỗng mở mắt, kinh hoảng và không thể tin trong mắt vẫn chưa tan, đôi mắt cứ vô thần như vậy trừng lớn.
\-Sư tôn, sư tôn! Sư tôn! Ngài làm sao vậy? Sư tôn!!!!
\-Ta....
Nói được một từ, Quân Tịch Ly lại ngất xỉu. Phong Vô Nhiên triệt để hoảng loạn.
\*\*\*
Linh Lan Hoa : Linh Lan Hoa tâm trạng tạm thời phi thường tốt, vậy nên cũng chúc mọi người vui vẻ hạnh phúc nha~
Linh Lan Hoa : Bất chợt phát hiện một điều, tiết tháo của tui dường như rớt hết rồi....



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.