Hạ Thanh hóa đá ngay tại chỗ.
Bạch Kính Huyền này, có thật sự tồn tại không vậy?!
Bạch Kính Huyền bị bịt mắt, chỉ có thể dựa vào hai lỗ tai để nghe được tiếng hô hấp dần trở nên nặng nề của Hạ Thanh.
Không thấy Hạ Thanh có động tĩnh gì, đôi môi mỏng của nàng khẽ cong lên một nụ cười nhạt, làm bộ muốn rút dải lụa ra.
Trong đáy mắt Hạ Thanh bùng lên một ngọn lửa u ám, theo bản năng nắm chặt lấy dải lụa trượt qua lòng bàn tay.
Dải lụa mềm mại trong nháy mắt căng thẳng, yết hầu Hạ Thanh giật giật, cánh tay dùng sức kéo Bạch Kính Huyền về phía trước.
Bạch Kính Huyền phối hợp thả lỏng người, Hạ Thanh kéo, nàng liền mềm mại ngã xuống, nhào vào lòng Hạ Thanh.
Hạ Thanh xoay người một cái, đè Bạch Kính Huyền xuống dưới thân, đồng thời bắt lấy dải lụa, tùy tay buộc một đầu lên đầu giường, khiến hai tay Bạch Kính Huyền bị trói giơ l3n đỉnh đầu.
Để tăng thêm phần thú vị, Bạch Kính Huyền giam cầm thần thức của mình trong thức hải, không cho nó cảm nhận sự thay đổi của môi trường bên ngoài.
Vì tầm nhìn bị dải lụa che khuất, ngũ quan có thể sử dụng để phán đoán trạng thái của Hạ Thanh chỉ còn lại xúc giác và thính giác.
Mỗi một sự thay đổi không lường trước đều mang đến k1ch thích vượt quá bình thường.
Bạch Kính Huyền nghĩ thầm, Thanh Nhi thích những "tình thú" này cũng không phải không có lý.
Nàng cũng thích.
Hạ Thanh nghe thấy tiếng lòng của Bạch Kính Huyền, trái tim vốn đã đập loạn càng thêm rộn ràng, bùm bùm như sấm rền trống giục.
Nàng đột nhiên kéo mạnh dải lụa, cổ tay Bạch Kính Huyền bị cuốn càng chặt, tư thế này khiến nàng không thể không hơi ngẩng đầu lên, lộ ra chiếc cổ thon dài trắng nõn như thiên nga.
Hạ Thanh cúi người, bắt lấy đuôi Bạch Kính Huyền, dùng đầu đuôi nhẹ nhàng cọ vào hõm eo Bạch Kính Huyền.
Thân mình Bạch Kính Huyền run lên, không kìm được mà vặn vẹo muốn tránh né, lại vì vậy mà vạt áo càng thêm xộc xệch.
Dưới lớp xiêm y mỏng như sa, làn da Bạch Kính Huyền hơi ửng hồng, hai chân hơi cong, đầu gối cọ vào nhau, dáng vẻ vũ mị, nở rộ phong tình câu hồn đoạt phách.
Huyết dịch Hạ Thanh dâng trào, không chỉ đầu váng mắt hoa, mà còn khô cả lưỡi.
Trước kia nàng vẫn luôn cảm thấy số mình không tốt, nên vận mệnh cho nàng kịch bản hoặc là chết trẻ, hoặc là tìm đường sống trong cõi chết.
Nhưng giờ xem ra, số nàng không khỏi quá tốt.
Nàng sinh ra là để gặp được Bạch Kính Huyền.
Luyến ái nào thì luyến ái não, mỹ nhân thơm tho mềm mại, biết làm nũng còn biết quyến rũ, xin hỏi ai không mê muội?
Dù sao nàng là mê muội rồi.
Ngón tay Hạ Thanh vẽ vòng tròn trên lớp sa mỏng, khắp nơi du tẩu.
Nơi đầu ngón tay chạm qua, liệt hỏa hừng hực thiêu đốt.
Nàng từng tấc từng tấc hôn lên gương mặt Bạch Kính Huyền, tỉ mỉ thưởng thức món ngon trân quý đưa đến bên miệng nàng.
Hơi thở ấm áp nhẹ nhàng m ơn trớn vành tai Bạch Kính Huyền, Hạ Thanh hé miệng như chú cún con gặm nhẹ vành tai nàng.
Môi mềm ướt át ngậm lấy tai nàng, cảm giác tê dại khác thường trong nháy mắt quét qua cơ thể đốt cháy từng đốt xương sống.
Món khai vị đã đủ, Bạch Kính Huyền đã tan chảy trong lòng bàn tay Hạ Thanh.
Nàng bị ép ngẩng cằm lộ ra yết hầu yếu ớt, chỉ có như thế mới có thể hít vào chút không khí loãng.
Hạ Thanh ấn xuống cổ nàng một dấu đỏ ái muội, đầu lưỡi vừa chuyển lại để lại một vòng răng nhợt nhạt trên vai.
Mỗi một dấu ấn để lại càng tăng thêm sự ràng buộc, Bạch Kính Huyền tùy ý mình bị sóng biển cuốn đi, phóng túng chìm đắm.
Đêm đó, Hạ Thanh thú tính quá độ, cắn Bạch Kính Huyền mấy phát.
Bạch Kính Huyền mấy lần mê man, lại mấy lần tỉnh lại.
Hạ Thanh vui vẻ đến tận hứng, ngoài cửa sổ đã đêm khuya.
Cúi đầu nhìn cảnh tượng kiều diễm đầy giường, Hạ Thanh ngượng ngùng xoa xoa mũi.
Có phải hơi quá rồi không?
Chỉ thấy sắc mặt Bạch Kính Huyền ửng hồng, ngực kịch liệt phập phồng, vẻ đỏ ửng quanh thân chưa tan, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Dải lụa trói tay nàng không biết từ khi nào đã tuột ra, nên trong lúc hỗn loạn, lại khiến Hạ Thanh mình đầy thương tích.
Hạ Thanh nghĩ chắc phải xử lý một chút rồi nghỉ ngơi.
Đang định ngồi dậy, Bạch Kính Huyền bỗng nhiên mở mắt, giây tiếp theo, cổ tay Hạ Thanh bị Bạch Kính Huyền nắm chặt.
Chỉ trong nháy mắt, trời đất đảo lộn, Hạ Thanh "phanh" một tiếng ngã trở lại giường.
Các nàng đều chưa mặc quần áo, Hạ Thanh nằm ngửa trên giường, sau lưng có thể cảm nhận rõ ràng vết ẩm ướt mồ hôi trên ga trải giường.
Mí mắt Hạ Thanh run rẩy, ngước mắt nhìn Bạch Kính Huyền: "Sao nàng lại ngồi dậy?"
"Ta không dậy, nàng liền chạy." Bạch Kính Huyền bất mãn chu môi.
"Ta chạy đi đâu?" Khóe môi Hạ Thanh mang theo ý cười, liếc mắt đưa tình nhìn Bạch Kính Huyền.
Nàng chỉ muốn giúp Bạch Kính Huyền lau người, thay ga trải giường gì đó.
"Ta mặc kệ." Bạch Kính Huyền hiếm khi ngang ngược, không nói lý lẽ, cúi đầu lại một lần nữa hôn Hạ Thanh, "Tiếp tục, ta còn chưa tận hứng."
Hạ Thanh: "???"
Đã hai canh giờ rồi, còn chưa tận hứng? Nàng làm bằng sắt hả?
Kim Tiên chi thể kh ủng bố như vậy!
Nghi hoặc trong lòng Hạ Thanh nặng trĩu như đá chìm đáy biển.
Đáp lại nàng, Bạch Kính Huyền trao một nụ hôn sâu và dài hơn, hôn đến nàng thở d ốc liên tục.
Khó khăn lắm Bạch Kính Huyền mới buông Hạ Thanh ra, Hạ Thanh chưa kịp khuyên nàng nghỉ ngơi, lập tức cổ tay Hạ Thanh bị đuôi cuốn lấy, kéo về phía sau eo Bạch Kính Huyền.
Đường cong eo thon gọn tinh tế dù sờ bao nhiêu lần, vẫn khiến tim Hạ Thanh đập thình thịch.
Bạch Kính Huyền lại một lần nữa cúi người ôm Hạ Thanh, không cho phép khoảng cách giữa các nàng vượt quá một milimet.
Nhưng mà...... Hạ Thanh giãy giụa tìm cơ hội mở miệng: "Tay ta không còn sức."
Lông mi Bạch Kính Huyền run rẩy, khóe môi ý cười dạt dào: "Không quan trọng."
Nói xong, thế công đổi chỗ, Hạ Thanh lại một lần nữa bị Bạch Kính Huyền hôn lấy, hôn đến nàng mơ mơ màng màng.
Hơi thở Bạch Kính Huyền phả vào cổ nàng, như điện giật khiến cả người Hạ Thanh run rẩy.
Thân nàng như bèo trôi không thể không bám chặt lấy cánh tay Bạch Kính Huyền, mặc cho linh hồn bị tung lên cao rồi lại rơi xuống mạnh mẽ.
Trong tiếng thở d ốc kịch liệt, Hạ Thanh mơ hồ nghe thấy tiếng cười khẽ từ đáy lòng Bạch Kính Huyền.
"Cùng Thanh Nhi ở bên nhau, thế nào cũng tốt."
Trận dây dưa này không biết kéo dài bao lâu, Hạ Thanh đại khái là thể lực tiêu hao quá độ, giữa chừng ngất đi.
Đợi đến khi nàng tỉnh giấc, sắc trời ngoài cửa sổ đã sáng rõ.
Bạch Kính Huyền đã tỉnh từ lâu, nằm nghiêng, chuyên chú nhìn gương mặt nàng.
Không biết Bạch Kính Huyền đã nằm nhìn nàng bao lâu, nhưng Hạ Thanh vì thích ngủ, tình huống như vậy xảy ra nhiều lần, nên sớm đã thành quen.
"Chào buổi sáng, Thanh Nhi." Bạch Kính Huyền một tay chống má, một tay đặt trên người Hạ Thanh, đầu ngón tay quấn lấy một sợi tóc đen của Hạ Thanh, lười biếng thưởng thức.
Hạ Thanh quay đầu, đối diện với đôi mắt trong veo của nàng.
Tối qua lăn lộn đến hơn nửa đêm, Bạch Kính Huyền lại vẫn có tinh thần phấn chấn như vậy.
"Chào buổi sáng." Hạ Thanh cảm thấy hơi há miệng cũng tốn sức.
Đừng nói là xuống giường, cái eo già của nàng sắp gãy rồi, tay cũng không nhấc nổi, hôm nay tám phần là phế.
Kệ đi, dù sao cũng không có việc gì khác cần nàng bận tâm.
Chỉ cần có Bạch Kính Huyền ở đây, trời Tử Tiêu Phong sập cũng không sao, nàng có thể yên ổn ngủ ngon.
Chính là, nàng vừa nhắm mắt lại, Bạch Kính Huyền liền nhéo tóc nàng nhẹ nhàng quét qua tai nàng.
Ngứa ran, làm Hạ Thanh không ngủ được.
Hạ Thanh không thể không mở mắt ra: "Nàng làm gì?"
Bạch Kính Huyền nằm nghiêng bên cạnh Hạ Thanh, đuôi mắt cong lên ý cười, hỏi nàng: "Đã là ngày mới, Thanh Nhi không có gì muốn nói với ta sao?"
"......" Hạ Thanh bị Bạch Kính Huyền làm cho cạn lời.
Nhưng nhìn đôi mắt sáng long lanh của Bạch Kính Huyền, Hạ Thanh lại không nỡ quét ngang hứng thú của nàng, dù buồn ngủ đến mấy, nàng cũng cam tâm phối hợp.
Nghĩ nghĩ, đoán chừng Bạch Kính Huyền muốn nghe lời âu yếm.
Vì thế, Hạ Thanh đáp: "Tỉnh dậy là có thể nhìn thấy Khanh Khanh, thật là chuyện tốt đẹp nhất trong cuộc đời ta."
Bạch Kính Huyền quả nhiên hưởng thụ, cười đến hai mắt cong cong: "Thật sao?"
Hạ Thanh cảm thấy chỉ số thông minh của Bạch Kính Huyền sau khi yêu đương giảm thẳng đứng, may mắn nàng còn tỉnh táo trong những chuyện khác ngoài yêu đương.
"Thật mà." Hạ Thanh trả lời.
Khóe môi Bạch Kính Huyền cong lên càng cao: "Còn gì nữa không?"
Hạ Thanh im lặng, đầu óc nàng hỗn loạn, tạm thời nghĩ không ra gì khác.
Nhưng miệng đương nhiên không thể nói như vậy, vì thế, nàng nói: "Để dành sau này nói."
Bạch Kính Huyền không hài lòng lắm với câu trả lời này của Hạ Thanh, nàng ghé sát nhìn mắt Hạ Thanh, cố ý làm bộ rất ủy khuất: "Nói thêm một câu cũng không được sao?"
Hạ Thanh: "......"
Đối diện với Bạch Kính Huyền, đôi mắt vốn sâu thẳm kia, giờ chỉ nhợt nhạt ánh lên một vầng thu thủy, không còn chút sương mù nào.
Thâm tình trong đáy mắt Bạch Kính Huyền dường như có thể xuyên qua thời gian dài đằng đẵng, nhìn thấy tương lai xa xôi.
Bị ánh mắt này làm cho xúc động, ma xui quỷ khiến, Hạ Thanh bỗng nhiên nói: "Tìm một ngày lành tháng tốt, chúng ta cử hành hôn lễ đi."
Lần này, đến lượt Bạch Kính Huyền ngẩn người.
Nàng đã tưởng tượng ra rất nhiều câu trả lời có thể của Hạ Thanh, nhưng cuối cùng, những lời này hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của nàng.
Trước đây nàng đã đề cập không dưới một lần, muốn cùng Hạ Thanh tổ chức hôn lễ.
Để Tử Tiêu Phong, thậm chí toàn bộ Tiên giới đều biết tình cảm của các nàng, các nàng là một đôi bích nhân do trời đất tạo nên.
Nhưng Hạ Thanh luôn tìm cớ thoái thác, lâu dần, nàng cũng không đề cập nữa.
Nghĩ thầm, dù sao đạo lữ khế ước đã thành, sau này các nàng sẽ không rời xa nhau nữa, mặc kệ thiên địa vạn vật thay đổi thế nào, các nàng đều vĩnh viễn bên nhau, cũng coi như nàng đã toại nguyện.
Hạ Thanh không muốn ồn ào tuyên bố, sợ gây ra tranh chấp, vậy thì không làm nữa.
Nhưng không ngờ, Hạ Thanh lại đột nhiên đề xuất vào lúc này.
Đáy mắt Bạch Kính Huyền thoáng chốc dâng trào ánh sáng, tình ý miên man, dính chặt không rời.
Hạ Thanh bị Bạch Kính Huyền nhìn chằm chằm đến ngượng ngùng, thẹn thùng quay mặt đi, lung tung chuyển chủ đề: "Nàng không có gì muốn nói với ta sao?"
"Ừm......" Bạch Kính Huyền trầm ngâm giây lát, nghiêm túc nói, "Ta muốn trân trọng mỗi ngày ở bên Thanh Nhi như ngày cuối cùng của cuộc đời ta."
Đột nhiên nghe được lời âu yếm nghiêm túc như vậy từ miệng Bạch Kính Huyền, Hạ Thanh ngoài ý muốn rất nhiều, còn có một chút cảm động.
Không ngờ, giây tiếp theo, Bạch Kính Huyền lật người nằm lên người Hạ Thanh.
"Cho nên, chúng ta không thể lãng phí một chút thời gian nào, một khắc xuân tiêu đáng ngàn vàng."
Hạ Thanh: "???"
Ê!
_______________
TOÀN VĂN HOÀN
_______________
Lời của editor: Kate cực kỳ thích bộ truyện này! Nó nhẹ nhàng, dễ chịu mà vẫn lôi cuốn, đặc biệt là còn hài hước nữa. Mình thích cách tác giả xây dựng tình cảm ngọt ngào giữa các nhân vật, đặc biệt là Bạch Kính Huyền và Hạ Thanh. Đây có lẽ là bộ tu tiên 'healing' nhất mà mình từng đọc. Cốt truyện được triển khai rất hợp lý, không có chi tiết nào cảm thấy thừa thãi. Hai nhân vật chính thì đúng là 'gu' của mình, đáng yêu hết phần thiên hạ, và tình cảm mà Bạch Kính Huyền dành cho Hạ Thanh thì... chỉ có thể nói là 'sủng tận trời cao'!
Cảm ơn tất cả mọi người rất nhiều vì đã dành thời gian và tình cảm cho bộ truyện này. Kate và hai nhân vật chính vô cùng trân trọng sự đồng hành của mọi người đến tận chương cuối. Hy vọng sẽ sớm gặp lại mọi người trong những dự án tiếp theo của Kate!