Sư Tôn Mỗi Đêm Đều Muốn Ta Hống Ngủ

Chương 78: Meo~




Đám lão nhân râu bạc từ Tiên Cung đến bị Bạch Kính Huyền làm tức giận đến râu tóc dựng ngược.

 

Ai có thể ngờ, Bạch Kính Huyền lại nói ra những lời như vậy.

 

Tiên Cung tuy có vô số cao thủ, nhưng các lưu phái thủ pháp phong ấn không phải đều giống nhau, nếu không thể dùng phù quyết tương đồng để gia cố phong ấn, rất có thể sẽ không phát huy được hiệu quả hoàn chỉnh.

 

Bọn họ phái Bạch Kính Huyền đi xử lý chuyện này, không ngờ lại tự mình rước họa vào thân.

 

"Bạch Kính Huyền!" Lão nhân kia hung tợn nói, "Nếu lại xảy ra chuyện như trước, dù ngươi có dâng hết gân cốt tiên của mình, Thần Vương cũng quyết không tha cho ngươi!"

 

Bạch Kính Huyền khẽ nâng mí mắt, nhẹ nhàng bâng quơ: "Ờ."

 

Lão nhân cũng không dám tiếp tục nói chuyện với Bạch Kính Huyền, ông ta đã lớn tuổi, nói thêm một câu với Bạch Kính Huyền, tổn hại mười năm thọ nguyên.

 

Vị Kính Huyền Tiên Tôn thực lực siêu tuyệt này, quả thực là một kẻ vô lại!

 

Lão nhân phất tay áo bỏ đi, đám cao thủ tiên cung đi theo sau ông ta thoáng nhìn nhau, rồi cũng xoay người rời đi.

 

Kết quả là, đám người an tĩnh lại.

 

Ngay cả sứ giả tiên cung cũng bó tay với Bạch Kính Huyền, Xuyên chủ Cửu Dao Xuyên và đám đệ tử thí luyện xung quanh, ai cũng không dám đứng ra tranh phong với Bạch Kính Huyền.

 

Hạ Thanh quay đầu hỏi Bạch Kính Huyền: "Vậy là xong rồi sao?"

 

Bạch Kính Huyền gật đầu, giọng điệu thong dong: "Ừ, xong rồi."

 

"Bọn họ không bắt ta, cũng không giết ta?" Hạ Thanh lại lần nữa xác nhận.

 

Bạch Kính Huyền trả lời nàng: "Không ai có thể giết nàng."

 

Hạ Thanh thở phào nhẹ nhõm, đuôi lông mày khóe mắt lộ ra vui mừng: "Nói như vậy, ta cũng không cần đến Tiên Cung tu hành?"

 

Bạch Kính Huyền khẽ cười: "Không cần."

 

Vừa rồi náo loạn thành như vậy, nếu Hạ Thanh xuất hiện ở Tiên Cung, e rằng đám lão già kia sẽ tìm mọi cách hãm hại nàng, Hạ Thanh thật sự cảm thấy không cần thiết.

 

Vẫn là ở bên cạnh Bạch Kính Huyền tốt hơn, Hạ Thanh nghĩ thầm.

 

Không những có thể du sơn ngoạn thủy, còn có thể tận hưởng thú vui, hằng đêm sanh ca.

 

Ý niệm này chợt lóe qua, Bạch Kính Huyền bỗng nhiên ghé sát lại, môi đỏ dán vào tai Hạ Thanh: "Vậy Thanh Nhi tối nay muốn chơi gì?"

 

Đám người xung quanh còn chưa tan hết, cảnh này bị rất nhiều người bắt gặp.

 

Da mặt Hạ Thanh dù dày cũng không khỏi hơi đỏ lên, ngượng ngùng hắng giọng: "Về rồi nói."

 

"Được." Đáy mắt Bạch Kính Huyền mang theo ý cười.

 

Ý cười kia hiện lên trên mặt nàng, mang theo vài phần trêu chọc.

 

Hạ Thanh bị nụ cười này của nàng làm đỏ mặt, không dám đối diện với Bạch Kính Huyền, chỉ coi như không có gì xảy ra.

 

Lần thí luyện này, trừ Hạ Thanh, Tử Tiêu Phong còn có một Liễu Hạm Vân lọt vào danh sách mười người chiến thắng.

 

Nhưng vì Hạ Thanh, Tử Tiêu Phong bị hủy bỏ danh ngạch thăng cấp trong lần thí luyện này.

 

Nói cách khác, Hạ Thanh và Liễu Hạm Vân đều bị Tiên Cung từ chối.

 

Vì thế Hạ Thanh ít nhiều có chút áy náy, bèn đặc biệt tìm Liễu Hạm Vân xin lỗi.

 

Liễu Hạm Vân lại rất phóng khoáng, vẫy vẫy tay: "Đâu phải chỉ có đến Tiên Cung tu luyện mới có thể tăng tiến, ta ngược lại cảm thấy chuyến đi man hoang này ý nghĩa hơn tiến nhập Tiên Cung nhiều."

 

Từ Tiên giới đến man hoang, ban đầu xác thực không thích ứng, pháp lực không đủ dùng, dùng hết hồi phục rất chậm.

 

Nhưng một khi thích ứng với môi trường man hoang, tiềm năng của con người sẽ được khai thác, nàng từ man hoang trở về Tiên giới, tu vi lại tiến bộ một cảnh giới lớn.

 

Cho nên, lần này tuy không thể đến Tiên Cung, nhưng nàng có thể thỉnh phong chủ phê chuẩn cho nàng lại đến man hoang học hỏi kinh nghiệm, nói không chừng còn có thể rủ Giang Tử Thu đi cùng.

 

Kỳ thật trước đó Liễu Hạm Vân chọn người cộng sự ưu tiên số một là Hạ Thanh, nhưng Hạ Thanh là đệ tử của Bạch Kính Huyền, lại có mối quan hệ như vậy, Bạch Kính Huyền trông Hạ Thanh chặt chẽ, Liễu Hạm Vân không muốn tự tìm phiền phức.

 

Bạch Kính Huyền giao toàn bộ nhiệm vụ đưa các đệ tử về Tử Tiêu Phong cho trưởng lão, về phần đám ma tộc kia, Bạch Kính Huyền nhàn nhạt liếc qua, không nói gì, mang theo Hạ Thanh thi triển một cái d1ch chuyển không gian liền đến ngàn dặm bên ngoài.

 

Hạ Thanh nghi hoặc hỏi nàng: "Phong ấn đám ma tộc đó thật sự không sao chứ?"

 

"Bọn họ sẽ không làm gì được." Bạch Kính Huyền trả lời Hạ Thanh, "Bạch Tử Tình đã chết, hiện nay chỉ có nàng là một sợi thần thức của ả, đám gian tế này nếu còn muốn Đông Sơn tái khởi, thì cần phải lợi dụng thân phận của nàng."

 

Đầu óc trì độn của Hạ Thanh xoay chuyển, dường như hiểu ra ý của Bạch Kính Huyền.

 

Bạch Tử Tình đã chết, đám ma tộc mai phục ở Tiên giới như rắn mất đầu, ai nấy đều muốn nắm quyền độc lập là không thực tế, nội chiến, sụp đổ là kết cục tất yếu.

 

Nhưng đồng thời, Hạ Thanh vẫn còn sống.

 

Chủ thần thức và phân thức cùng gốc, theo lý thuyết chủ thần thức đã chết, phân thức không thể sống sót, nhưng Hạ Thanh vẫn sống.

 

Điều này có nghĩa là, Hạ Thanh rất có khả năng thay thế chủ thần thức Bạch Tử Tình, trở thành tân chủ nhân Ma Uyên.

 

Có sự kỳ vọng bí ẩn này, ma tộc trong Tử Tiêu Phong chắc chắn sẽ phối hợp thương nghị, muốn để Hạ Thanh đời này hoàn thành đại nghiệp phục hưng ma tộc.

 

Chỉ cần bọn chúng đến tìm Hạ Thanh, sẽ bị Bạch Kính Huyền tiêu diệt toàn bộ, cho nên Bạch Kính Huyền không hề lo lắng.

 

Gừng càng già càng cay, Hạ Thanh nghĩ thầm.

 

Xem mưu kế và tính toán trước đó của Bạch Kính Huyền, thật là thiên y vô phùng, Hạ Thanh hổ thẹn không bằng.

 

Lúc này, giọng Bạch Kính Huyền vang lên bên tai Hạ Thanh: "Nàng nói ai già?"

 

Hạ Thanh thầm kêu một tiếng, người phụ nữ này sao lại tính toán chi li như vậy.

 

Bạch Kính Huyền lại hỏi: "Ai tính toán chi li?"

 

Hạ Thanh: "......"

 

Nàng quay đầu trừng mắt nhìn Bạch Kính Huyền một cái: "Nàng có thể tắt cái công năng nghe tiếng lòng đi không?"

 

Bạch Kính Huyền nghiêm trang: "Không thể."

 

Hạ Thanh không có cách nào với Bạch Kính Huyền, tức đến ngứa răng, đưa tay nắm lấy mặt nàng xoa xoa bóp bóp.

 

Bạch Kính Huyền tùy ý Hạ Thanh nặn biến dạng mặt mình, làn da trắng như ngọc bị nặn đến hơi ửng đỏ.

 

Hạ Thanh nhéo nhéo có chút nghiện, lại ghé sát tai Bạch Kính Huyền hít hít.

 

Hương vị trên người Bạch Kính Huyền đặc biệt dễ ngửi, Hạ Thanh thích dụi vào lòng Bạch Kính Huyền hít sâu, mùi hoa tử đằng từng đợt thấm vào ruột gan, có thể xua tan cả ngày buồn bực.

 

Hạ Thanh dán vào tai Bạch Kính Huyền, nghe ngóng, rồi hôn nhẹ một cái, trêu chọc lòng người.

 

Ngay lúc này, Bạch Kính Huyền bỗng nhiên mở miệng: "...... Thanh Nhi muốn ở đây sao?"

 

Ở đây là đâu?

 

Hạ Thanh nhất thời không phản ứng lại, cho đến khi đối diện với ánh mắt muốn nói lại thôi của Bạch Kính Huyền.

 

Nhìn trái nhìn phải, các nàng dường như vừa mới ra khỏi Cửu Dao Xuyên, đang ở trong một vùng mây tầng cuồn cuộn biến ảo.

 

Hạ Thanh: "......"

 

Nàng giơ nắm tay đấm nhẹ vào vai Bạch Kính Huyền: "Nàng sao lại không đứng đắn như vậy?"

 

Ánh mắt Bạch Kính Huyền rũ xuống, trong mắt mang theo ý cười ôn nhu: "Chỗ nào không đứng đắn?"

 

"Chỗ nào cũng không đứng đắn." Hạ Thanh lẩm bẩm.

 

Ngày ngày, trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện song tu.

 

"Nhưng rõ ràng là Thanh Nhi thích mà." Bạch Kính Huyền tỏ vẻ ủy khuất, "Thanh Nhi trước kia giới thiệu 108 kiểu, còn chưa thử hết."

 

Hạ Thanh: "!!"

 

Đây là nội dung có thể công khai thảo luận sao?!

 

"Vì sao không thể?" Bạch Kính Huyền nhìn Hạ Thanh, hai mắt sáng lấp lánh, "Tiên lữ song tu, hợp lẽ trời đất."

 

Hạ Thanh bị Bạch Kính Huyền đánh bại, cả mặt đỏ bừng.

 

Bạch Kính Huyền còn không buông tha nàng, tiếp tục truy vấn: "Thanh Nhi hiện tại không thích, là ta chỗ nào làm không tốt sao?"

 

"Không, không có." Hạ Thanh nói năng lộn xộn, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc đề tài này.

 

Từ khi nàng phổ cập khoa học cho Bạch Kính Huyền, Bạch Kính Huyền dường như hoàn toàn hiểu lầm nàng, thật sự coi nàng là bi3n thái.

 

Mời nàng cùng nhau chơi những trò càng ngày càng điên.

 

Trước kia ít nhất còn ở trong phòng, nhưng lúc này là ở ngoài trời đó!

 

Tuy rằng Bạch Kính Huyền tùy tay thiết lập một cấm chế, phạm vi trăm dặm sẽ không có ai đến gần, nhưng Hạ Thanh thật sự không có cảm giác an toàn.

 

"Ta buồn ngủ rồi." Hạ Thanh tìm một lý do, "Về Tử Tiêu Phong ngủ một giấc rồi song tu."

 

Bạch Kính Huyền nhìn nàng sâu xa, cũng không vạch trần ý nghĩ thật sự trong lòng nàng.

 

Nếu Hạ Thanh muốn về Tử Tiêu Phong, Bạch Kính Huyền liền lại lần nữa thi triển dịch chuyển không gian, chớp mắt đã trở lại bên ngoài động phủ trên đỉnh Tử Tiêu Phong.

 

Bạch Kính Huyền không thích có người hầu hạ, cho nên bên ngoài động phủ quanh năm không có đệ tử canh gác.

 

Khi hai người Hạ Thanh trở lại trong phủ, sắc trời đã hơi tối.

 

Bạch Kính Huyền đỡ Hạ Thanh nằm xuống giường, Hạ Thanh vội vàng kéo chăn trùm kín người, Bạch Kính Huyền thấy vậy, cúi người hôn nhẹ lên trán Hạ Thanh, bảo nàng nghỉ ngơi cho tốt.

 

Hạ Thanh nghiêng đầu: "Nàng phải đi sao?"

 

Bạch Kính Huyền rũ mí mắt, hàng mi dài tạo bóng trên đôi mắt trong veo của Hạ Thanh: "Ta còn chút việc."

 

"Ồ." Hạ Thanh có chút mất mát, nàng còn tưởng Bạch Kính Huyền sẽ ở lại ngủ cùng nàng một lát.

 

Bất quá cũng không quan trọng, sự kiện Ma Uyên đã kết thúc, thời gian các nàng ở bên nhau sau này còn dài, bèn nói với Bạch Kính Huyền: "Vậy nàng đi nhanh đi."

 

Bạch Kính Huyền đi rồi, Hạ Thanh nằm trên giường lại không ngủ được.

 

Nàng cảm thấy mình có chút làm bộ làm tịch, cảm thấy như vậy không tốt, nhưng lại không khống chế được tâm trạng sa sút.

 

Khi không về Tiên giới, nàng và Bạch Kính Huyền ở man hoang dã trải qua nửa năm, sớm chiều bên nhau, như hình với bóng, nàng đã quen, cũng cảm thấy đương nhiên.

 

Chính là, vừa mới về Tử Tiêu Phong, Bạch Kính Huyền liền nói có việc, bỏ nàng lại rồi đi, không ở lại ngủ cùng nàng.

 

Hừ, tức chết.

 

Hạ Thanh buồn bực, lại cảm thấy vài phần hoang mang.

 

Trên đường về nàng buồn ngủ không chịu được, cả đường đều ngáp ngắn ngáp dài, nhưng Bạch Kính Huyền vừa đi, không ở bên cạnh, nàng cư nhiên lại hết buồn ngủ.

 

Chẳng lẽ Bạch Kính Huyền bỏ thuốc ngủ cho nàng?

 

Ý niệm này xẹt qua trong đầu, bỗng nhiên "kẽo kẹt" một tiếng, cửa phòng mở ra.

 

Hạ Thanh giật mình, vội nhắm mắt giả vờ ngủ, đồng thời khống chế suy nghĩ, cố gắng thả lỏng, không muốn bị Bạch Kính Huyền nhìn thấu tình cảm yếu đuối và rối rắm của nàng.

 

Tiếng bước chân Bạch Kính Huyền vào nhà rất nhẹ, như sợ đánh thức Hạ Thanh, nên cố ý đi rất chậm, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng.

 

Cuối cùng, tiếng bước chân dừng lại bên mép giường.

 

Giường phát ra tiếng động rất nhỏ, sau đó ngực Hạ Thanh trĩu xuống, Bạch Kính Huyền thế mà trực tiếp đè lên người nàng.

 

Hạ Thanh đột nhiên mở mắt, đối diện với đôi mắt cười như không cười của Bạch Kính Huyền.

 

Bạch Kính Huyền cười hỏi nàng: "Rõ ràng tỉnh rồi, sao còn giả vờ ngủ?"

 

Hạ Thanh vừa muốn mở miệng biện bạch, bỗng nhiên đồng tử co rụt lại, vô ý thức nín thở.

 

Chỉ thấy trên đỉnh đầu Bạch Kính Huyền một đôi tai thú, trên người chỉ mặc một lớp sa mỏng, phác họa đường eo cong ẩn hiện.

 

Một cái đuôi lông xù xù quất nhẹ xuống, linh hoạt quấn lấy cổ tay Hạ Thanh, kéo tay nàng nâng lên, cuối cùng ấn lên vai Bạch Kính Huyền.

 

Đầu ngón tay run rẩy của nàng khẽ chạm vào, lớp sa mỏng liền từ vai cổ Bạch Kính Huyền trượt xuống.

 

Dưới lớp sa mỏng, chỉ mặc một lớp yếm nhỏ màu nhạt.

 

Bạch Kính Huyền ngồi dậy, vắt ngang hông Hạ Thanh, cái đuôi buông lỏng tay Hạ Thanh, lại linh hoạt rũ xuống.

 

Bỗng nhiên, thân mình Hạ Thanh run lên: "A!"

 

Cái đuôi theo hướng bị dụ dỗ chui vào trong, nhẹ nhàng cọ vào đầu gối Hạ Thanh, ái muội vuốt v3 dây dưa.

 

Nhưng nếu dừng ở đây, vẫn còn trong phạm vi Hạ Thanh chấp nhận.

 

Ngay sau đó, Bạch Kính Huyền không biết lấy từ đâu ra một dải lụa trắng, đầu tiên là che mắt nàng trước mặt Hạ Thanh, sau đó dùng pháp lực điều khiển dải lụa trói chặt cổ tay mình.

 

Dải lụa không có gió mà tự động phất phơ, uyển chuyển nhẹ nhàng rơi vào tay Hạ Thanh.

 

Làm xong tất cả, Bạch Kính Huyền nghiêng đầu, phảng phất đang tự hỏi còn sót lại gì.

 

Rồi sau đó, trong ánh mắt ngây dại của Hạ Thanh, đôi môi đỏ mọng của Bạch Kính Huyền khẽ mở: "Meo ~"

 

Hạ Thanh: "!!!"

 

___________

 

Lời của editor: Ôi ôi, mình edit chương này mà cười riết luôn, quá ngọt, quá đáng yêu rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.