Bạch Kính Huyền muốn cùng Hạ Thanh nói lý lẽ, biện luận nàng làm gì có một hai ba bốn năm sáu bảy tám vận đào hoa, nhưng Hạ Thanh không cho nàng cơ hội.
Trở lại Tử Tiêu Phong, Hạ Thanh liền viện cớ thí luyện trên núi gần kề, muốn trở về động phủ của mình bế quan chuẩn bị.
Hoàn toàn không để ý đến sắc mặt Bạch Kính Huyền.
Nếu là trước đây, Hạ Thanh dù trong lòng bất mãn Bạch Kính Huyền, cũng tuyệt đối không dám biểu hiện ra mặt, hiện giờ thì ngược lại, nàng hoàn toàn bất chấp tất cả, cùng lắm thì Bạch Kính Huyền lại cho nàng một kiếm, nàng chịu được.
Nhưng nếu ký ức của Bạch Kính Huyền chưa khôi phục, đại khái sẽ không vô cớ giết nàng, nàng càng không cần lo lắng.
Hạ Thanh nhàn nhạt thông báo Bạch Kính Huyền một tiếng rồi đi, để Bạch Kính Huyền một mình ngơ ngác trong động phủ trên đỉnh núi.
Không biết qua bao lâu, nàng hồi phục tinh thần lại, hàng mi dài rủ xuống, đáy mắt tràn ngập cô đơn.
Ngay sau đó, nàng mở lòng bàn tay, ánh mắt lạnh lẽo dừng trên ngón út tay trái.
Đoạn cuối ngón út đã hoàn toàn ngọc hóa, đó là Huyễn yêu bị nàng phong ấn.
Pháp lực bốc hơi, diện tích huyết nhục ngọc hóa chậm rãi tăng lên, khi lan đến toàn bộ bàn tay, lòng bàn tay nàng đột nhiên xuất hiện một xoáy nước, từ giữa chảy xuống một giọt máu.
Một thanh sắt nhỏ như một cây kim đâm thủng da thịt, từ lòng bàn tay chậm rãi trồi ra.
Thanh sắt càng rút ra, ngân quang kích động bên trong huyết nhục ngọc hóa càng thêm kịch liệt, khoảnh khắc thanh sắt hoàn toàn rời khỏi bàn tay, vầng sáng bạc hội tụ thành một cây gai nhọn, từ xoáy nước kia đột nhiên bắ n ra, thẳng vào yết hầu Bạch Kính Huyền.
Sắc mặt Bạch Kính Huyền không đổi, chỉ trong nháy mắt, ba ngàn đạo kiếm khí đồng thời xé tan vầng sáng bạc, biến thủy ngân lỏng thành từng mảnh từng mảnh, làm lộ ra con mắt màu đen ở giữa.
Không đợi thủy ngân tụ lại, đầu ngón tay Bạch Kính Huyền khẽ động, con mắt đen kia liền bị mạnh mẽ kéo ra, rơi vào lòng bàn tay phải nàng.
Mà những mảnh thủy ngân lơ lửng trên không trung, lúc này mới chậm rãi rơi xuống.
Chưa chạm đến mặt đất, đã bị một ngọn lửa lớn không biết từ đâu ra bùng cháy thiêu rụi.
Con mắt đen trong lòng bàn tay phát ra tiếng thét chói tai kinh hoàng, không có thủy ngân bao bọc, nó chỉ có thể mặc người xâu xé.
"Bạch Kính Huyền!" Huyễn yêu thất thanh kêu thét, "Chuyện gì cũng từ từ! Thù hận giữa ngươi và ta cũng không đến mức không chết thì không ngừng, ngươi thả ta đi, hoặc là ta làm trâu làm ngựa cho ngươi, ta giao hồn ấn cho ngươi! Ký khế ước chủ nô với ngươi!"
"Khế ước chủ nô?" Trong động phủ yên tĩnh lạnh lẽo, vang lên giọng Bạch Kính Huyền lạnh như băng sương, "Ta thiếu loại tôi tớ như ngươi sao?"
Huyễn yêu nghẹn lời, nhưng khát vọng sống sót bùng nổ, mặt dày tiếp tục khuyên nhủ: "Ngươi không cần ta làm tôi tớ cũng được, ta còn có giá trị khác!"
Bạch Kính Huyền không lập tức động thủ giết nó, nghe vậy trên mặt lộ ra một nụ cười suy tư, nhàn nhạt liếc nó một cái.
Sống chết trước mắt, Huyễn yêu nào dám tiếp tục càn rỡ, vội không ngừng vắt óc tự quảng cáo: "Ba ngàn năm nay Ma giới cài không ít gian tế vào Tiên giới......"
Lời nó nói được một nửa, Bạch Kính Huyền hỏi: "Ngươi có thể tìm ra hết bọn chúng?"
"A......" Huyễn yêu xấu hổ, "Không thể."
Bạch Kính Huyền cười lạnh, liền muốn động thủ tru yêu.
Huyễn yêu kêu thảm thiết: "Nhưng ta có thể đến Ma Uyên làm gian tế cho ngươi!"
Động tác bấm tay niệm chú của Bạch Kính Huyền khựng lại, đuôi lông mày khẽ nhướng lên: "Chỉ bằng ngươi? Ma tộc sẽ tin ngươi?"
Dường như nghe ra chút dao động trong giọng Bạch Kính Huyền, Huyễn yêu thừa cơ: "Đương nhiên sẽ tin! Ta đoạt xá Bạch Kính Huyền thất bại bị phản phệ, bị đánh cho hồn phi phách tán, vất vả lắm mới trốn ra được, trong lòng thù hận khó tan, Ma tộc chắc chắn nguyện ý giúp ta báo thù!"
Mi mắt Bạch Kính Huyền rũ xuống một bóng đen, che khuất ánh mắt nàng.
Huyễn yêu lo sợ bất an, e rằng Bạch Kính Huyền không chịu tha cho nó, tiếp tục nài nỉ khuyên bảo: "Ngươi nếu thả ta đi, mỗi tháng ta đều truyền mật báo cho ngươi, ngươi bảo ta làm gì, ta làm cái đó!"
"Nghe có vẻ thú vị." Bạch Kính Huyền nói.
Huyễn yêu dường như thấy ánh bình minh hy vọng, mắt sáng lên: "Vậy......"
Nhưng nó vừa thốt ra một chữ, đột nhiên lòng bàn tay Bạch Kính Huyền bùng lên một ngọn lửa tím, nuốt chửng con mắt đen của nó.
Bạch Kính Huyền lạnh lùng nói: "Nhưng ta không cần."
Nàng biết ai đang quấy phá, cũng biết đối phương ẩn náu ở đâu.
Là một tai họa nàng nhất thời mềm lòng để lại nhiều năm trước.
Chỉ trách nàng lúc trước chỉ rút gân tiên, cạo cốt tiên, lại âm thầm giữ lại mạng sống cho nó.
Mà nay, kẻ mà nàng đích thân thả đi năm xưa lại muốn đến đòi mạng nàng.
Hạ Thanh bế quan hơn nửa tháng, cảm giác tu vi có chút đột phá, nhưng đột phá đến trình độ nào, nàng không rõ lắm.
Ngày xuất quan, mở cửa liền thấy Bạch Kính Huyền.
Nàng theo bản năng muốn đóng cửa lại, tay Bạch Kính Huyền quét qua, cửa gỗ dường như bị vật gì đó chống lại vẫn không nhúc nhích, bất đắc dĩ chỉ phải nghe Bạch Kính Huyền nói hết lời.
"Ta đến trả đồ cho nàng." Bạch Kính Huyền nói, từ trong tay áo lấy ra Định Sa Thần Châm.
Hạ Thanh theo bản năng nhìn về phía tay trái Bạch Kính Huyền, nàng nhớ rõ đã mượn Định Sa Thần Châm cho Bạch Kính Huyền trấn áp Huyễn yêu.
Đoạn ngón tay ngọc hóa của ngón út tay trái Bạch Kính Huyền đã hoàn toàn biến mất, xem ra Huyễn yêu đã bị hoàn toàn tiêu diệt, Hạ Thanh thấy vậy, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nàng nhận lấy pháp bảo từ tay Bạch Kính Huyền, thấy Bạch Kính Huyền đứng nguyên tại chỗ không đi, nàng nghĩ nghĩ, nói: "Thí luyện sắp bắt đầu, đệ tử trong phong muốn tham gia thí luyện khi nào cần tập hợp?"
Bạch Kính Huyền chậm rãi đáp: "Ba ngày sau."
"Ừm." Hạ Thanh gật đầu, "Vậy ta lại bế quan tu luyện ba ngày."
Nói xong liền muốn đóng cửa, nhưng Bạch Kính Huyền không đi, cửa không đóng được.
Hạ Thanh không thể không ngẩng đầu lần nữa, tầm mắt dừng trên Bạch Kính Huyền ngoài cửa, xem nàng còn có gì muốn nói.
Bạch Kính Huyền trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: "Thanh Nhi còn giận ta chuyện xảy ra ở Thánh Thành sao?"
Sau khi trở về từ man hoang, thái độ của Hạ Thanh thay đổi, Bạch Kính Huyền không thể không nhận ra.
Tuy rằng bề ngoài Hạ Thanh không hề xung đột với nàng, nhưng ý định lảng tránh của Hạ Thanh rất rõ ràng, mượn cớ bế quan để không ở chung với nàng, ngay cả tiếng lòng cũng không nghe thấy.
Hạ Thanh bị những lời này của Bạch Kính Huyền chọc cười: "Giận nàng? Ta đâu dám, đi nhanh đi đừng chậm trễ ta tu luyện."
Bạch Kính Huyền: "...... Thanh Nhi."
"Nàng nếu không đi, vậy ta đi." Hạ Thanh từ trong phòng bước ra, "Ta đi tìm Liễu sư tỷ."
Nếu nàng đoán không sai, Liễu Hạm Vân hẳn là cũng muốn tham gia thí luyện, hẳn là đã từ man hoang trở về.
Thật trùng hợp, vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.
Hạ Thanh vừa dứt lời, ngoài viện liền truyền đến tiếng gọi của Liễu Hạm Vân: "Hạ sư muội!"
Liễu Hạm Vân không thấy ai khác đẩy cửa viện Hạ Thanh, đang muốn bước vào, lại đột nhiên thấy rõ người đứng trong viện.
Cửa viện mở rộng, Liễu Hạm Vân ngây người giây lát ở cửa, bỗng nhiên, loảng xoảng một tiếng, cửa viện lại đóng sầm lại.
Sau cánh cửa, giọng Liễu Hạm Vân kinh hoảng thất thố: "Xin lỗi, coi như ta chưa đến!"
Quỷ biết nàng lúc trước biết được con chồn nhỏ chính là Bạch Kính Huyền thì nội tâm đã chịu bao nhiêu chấn động, đến nỗi sau đó trên đường đi tìm kim linh thảo mấy ngày liền không dám nhắm mắt, sợ mình nhắm mắt lại sẽ nghi ngờ là đang nằm mơ.
Chồn nhỏ là Bạch Kính Huyền, Bạch Kính Huyền là chồn nhỏ, vậy Hạ Thanh ký kết đạo lữ khế ước với chồn nhỏ, chính là Hạ Thanh và Bạch Kính Huyền......
Liễu Hạm Vân thật cảm thấy mình gặp quỷ.
Nếu Bạch Kính Huyền biết Hạ Thanh tự tiện ký đạo lữ khế ước với con chồn nhỏ là do nàng khuyến khích...... Không dám nghĩ.
Nàng sợ đến hồn bay phách lạc.
Tiếng bước chân nhanh chóng rời xa sau cánh cửa viện.
Hạ Thanh: "......"
Nàng nhẹ nhàng đến ngoại viện, rồi lại nhẹ nhàng đi.
Hạ Thanh dừng bước, nhẫn nại nhìn về phía Bạch Kính Huyền.
Chuyện đã đến nước này, giằng co cũng không giải quyết được gì, làm Bạch Kính Huyền tức giận đối với nàng mà nói không có chút lợi ích nào.
Đầu óc Hạ Thanh xoay chuyển nhanh chóng, nên thừa dịp Bạch Kính Huyền vẫn còn cảm thấy áy náy với nàng, nhanh chóng lên kế hoạch rời khỏi Tử Tiêu Phong.
Biết đâu, hôm nay chính là một cơ hội tốt.
Nàng có rất nhiều kiên nhẫn, yên tĩnh chờ Bạch Kính Huyền mở miệng.
Không ngờ, Bạch Kính Huyền sau một hồi im lặng rất lâu, lại nói: "Liễu Hạm Vân tìm được kim linh thảo rồi, Tương châu chủ đã giúp Giang Tử Thu tái tạo gân cốt, vết thương của Giang Tử Thu đã hồi phục, ít ngày nữa sẽ tỉnh lại, Liễu Hạm Vân đến đây, hẳn là muốn nói cho nàng tin vui này."
"Thật sự xem như một tin vui." Hạ Thanh gật đầu.
Lúc trước Giang Tử Thu rơi xuống vực sâu Liễu Hạm Vân bị thương, Hạ Thanh ít nhiều gánh vác chút trách nhiệm, còn vì chuyện đó mà áy náy một thời gian dài.
May mắn chuyện này giờ đã có kết quả, vết thương của Giang Tử Thu hồi phục, có thể nói là một kết cục viên mãn, nàng và Liễu Hạm Vân chạy đến hoang dã lăn lộn mấy tháng cũng coi như không uổng phí.
Thấy vẻ mặt Hạ Thanh hòa hoãn, chịu tiếp chuyện, đáy mắt Bạch Kính Huyền lộ ra một chút ánh sáng.
Nàng mím môi, cuối cùng cũng đủ dũng khí mở miệng: "Thanh Nhi, ta biết sai rồi."
Hạ Thanh nghe vậy nhướng mày, biết sai rồi?
Nói đi nói lại, tra nữ chính là tra nữ, quỳ li3m xin lỗi thật là thuần thục, lại không biết câu nào là thật lòng, câu nào là giả ý.
Bạch Kính Huyền đến tìm nàng, vừa trả đồ, vừa xin lỗi, nhưng những điều nàng muốn nghe không phải những thứ này.
"Ngày đó sự việc xảy ra đột ngột, ta không có lựa chọn nào khác......"
"Nhưng thôi đi." Hạ Thanh cắt ngang lời nàng, "Cái gì gọi là không có lựa chọn nào khác?"
Nếu ngày sau tái ngộ chuyện tương tự, Bạch Kính Huyền sẽ làm thế nào? Chẳng lẽ cứ hễ gặp phải tình huống xấu khi đối đầu trực diện với Ma tộc, liền giết nàng một kiếm rồi làm lại? Cũng không nên quá khôi hài.
Pháo hôi thì sao? Pháo hôi cũng là người mà? Là pháo hôi thì có thể coi nàng là công cụ kích hoạt để sử dụng qua lại sao?
"Chia tay đi." Hạ Thanh nói.
Đồng tử Bạch Kính Huyền bỗng chốc co rút lại, sắc mặt trắng bệch: "Nàng, nàng nói cái gì?"
"Lúc ấy ký khế ước là vì cứu mạng nàng, hiện tại Huyễn yêu đã trừ, ta không cần thiết phải dùng khế ước trói buộc nàng nữa." Giọng Hạ Thanh lạnh nhạt, "Giải trừ khế ước đi, ta đi tham gia thí luyện, nàng đi tìm những đóa hoa đào rải khắp man hoang của ngươi, đẹp cả đôi đường."
Mỗi khi Hạ Thanh nói thêm một chữ, sắc mặt Bạch Kính Huyền lại trắng thêm một phần.
Đến khi Hạ Thanh nói xong, Bạch Kính Huyền cuối cùng không thể nhẫn nhịn được nữa: "Không được, ta không đồng ý."
"Nàng nếu cảm thấy ta phụ nàng cũng không sao, hủy bỏ tư cách tham gia thí luyện của ta cũng được." Hạ Thanh lạnh lùng tiếp tục, "Người trên phong vừa hay đều không thích ta, nàng cứ tùy tiện tìm lý do đuổi ta ra khỏi sư môn, ta sẽ không bao giờ lảng vảng trước mặt nàng nữa, càng không nói đến việc giận dỗi nàng."
Khi nói những lời này, mu bàn tay nàng đau nhói một cái, giống như bị tàn thuốc lá nóng bỏng ấn vào.
Nhưng Hạ Thanh mặt không đổi sắc nói hết lời.
Nếu Bạch Kính Huyền trong cơn tức giận đuổi nàng ra khỏi Tử Tiêu Phong, vậy thì vừa hay, còn miễn cho quá trình lên kế hoạch phức tạp khúc khuỷu.
Giọng Hạ Thanh vừa dứt, Bạch Kính Huyền bỗng nhiên mặt trắng bệch, nôn ra một ngụm tâm huyết.
"!" Hạ Thanh sửng sốt.
Thân hình Bạch Kính Huyền lung lay, giống như lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Hai tay Hạ Thanh rũ bên người đột nhiên nắm chặt thành nắm đấm, thiếu chút nữa đã không nhịn được tiến lên đỡ.
Bạch Kính Huyền lung lay vài cái, lùi về sau hai bước cuối cùng cũng đứng vững, nhưng khí chất thanh nhã thong dong của nàng không còn nữa, chỉ còn lại vẻ chật vật.
"Không chia tay." Bạch Kính Huyền ngẩng đầu lên, đôi mắt u tĩnh như vực sâu nhìn sâu vào Hạ Thanh, "Thanh Nhi, không chia tay, được không?"