Sư Tôn Mỗi Đêm Đều Muốn Ta Hống Ngủ

Chương 65: Thiên thần quyến cố, thiên mệnh sở quy




Hả?

 

Hạ Thanh nhướng mày.

 

Nữ Hoàng đã sốt đến như vậy, thần chí không rõ mà vẫn gọi Tư Tế.

 

Điều này chứng minh cái gì?

 

Hạ Thanh mang theo tâm tình khó hiểu, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh.

 

Còn nói lo lắng nàng ra ngoài tìm cỏ khác, rốt cuộc ai mới là người có nhiều cỏ bên ngoài hơn?

 

Món nợ với lĩnh chủ Nam Thị kia còn chưa xong, bây giờ lại có đối tượng ái muội mới, nàng thật là giỏi, Bạch Kính Huyền.

 

Hạ Thanh kiên nhẫn kiểm tra chiếc khăn trên trán Nữ Hoàng, thấy không có gì bất thường, liền ngồi trở lại ghế, khép mắt dưỡng thần.

 

Công năng liên kết tiếng lòng nguyên thần dường như có giới hạn về khoảng cách.

 

Tỷ như lúc này Bạch Kính Huyền ra ngoài làm việc, đạo lữ khế ước giống như mất tín hiệu, nàng không nghe thấy tiếng lòng của Bạch Kính Huyền, tiếng lòng của chính nàng cũng không truyền đi được.

 

Không nghe thấy cũng tốt, bằng không giờ phút này Hạ Thanh khó mà kiềm chế được, tiện thể còn có thể nhân cơ hội này trong lòng hung hăng trách mắng Bạch Kính Huyền một trận.

 

Nếu Bạch Kính Huyền ở bên cạnh nàng, nàng cũng không dám "đại nghịch bất đạo" như vậy.

 

Thời gian khai đàn được định vào trưa hôm nay, Hạ Thanh tuy rằng không đi theo ra ngoài giải quyết cục diện biến hóa, nhưng tước nhân thú tộc Thánh Nữ lưu lại trên cây ngô đồng cứ mỗi canh giờ lại đến kiểm tra trạng thái của Nữ Hoàng, đồng thời báo cáo tiến trình chuẩn bị nghi thức tế thiên cho Hạ Thanh.

 

"Chỉ còn nửa canh giờ nữa là khai đàn." Tước nhân thú tộc quy cũ hướng Hạ Thanh hành lễ, "Thánh Nữ và Tư Tế đã trở về."

 

Hạ Thanh đột ngột mở mắt.

 

Bạch Kính Huyền đã trở về?

 

Bên này tước nhân thú tộc vừa mới truyền tin, bên kia Bạch Kính Huyền và Thánh Nữ liền trước sau bước vào phòng.

 

Thánh Nữ cảm tạ Hạ Thanh đã chăm sóc Nữ Hoàng, Hạ Thanh xua tay: "Chuyện nhỏ không tốn sức gì, vẫn là nhiệm vụ của các người vất vả hơn."

 

Bạch Kính Huyền đi đến bên cạnh Hạ Thanh: "Thanh......"

 

Lời vừa mới mở đầu, Hạ Thanh đột nhiên liếc nàng một cái, rồi quay đầu đi, không thèm để ý tới nàng.

 

Một tiếng hừ lạnh truyền đến từ một nơi khác trong nguyên thần.

 

Bạch Kính Huyền: "?"

 

Sắp khai đàn, Thánh Nữ cùng đám thú hầu vô cùng bận rộn, Hạ Thanh cũng chủ động đi giúp đỡ, bỏ mặc Bạch Kính Huyền ở một bên.

 

Bạch Kính Huyền thử dùng nguyên thần dẫn âm, dò hỏi Hạ Thanh đã xảy ra chuyện gì.

 

Nhưng như đá chìm đáy biển, không có hồi âm.

 

Vì thế, xuất hiện một hiện tượng cổ quái khiến Thánh Nữ và đám thú hầu phải ghé mắt nhìn.

 

Hạ Thanh đi đến đâu, Bạch Kính Huyền liền theo đến đó, nhưng cả hai đều không nói gì.

 

Thánh Nữ đón Hạ Thanh: "Hạ tiên sư, xin cô giúp ta......"

 

Lời còn chưa dứt, Bạch Kính Huyền đã đuổi tới: "Chuyện gì, để ta làm cho."

 

Chẳng qua là một chuyện nhỏ, ai làm cũng được.

 

Thánh Nữ đang chuẩn bị mở miệng, Hạ Thanh bỗng nhiên lên tiếng, hờn dỗi Bạch Kính Huyền: "Nàng tránh sang một bên đi."

 

Bạch Kính Huyền đã bước ra một bước thế nhưng theo bản năng rụt chân lại.

 

Thánh Nữ: "?"

 

Hạ Thanh nhận nhiệm vụ đi làm việc, nàng vừa đi, Bạch Kính Huyền liền muốn đi theo, nhưng bị Thánh Nữ gọi lại.

 

"Tư Tế tỷ tỷ."

 

Bạch Kính Huyền dừng bước, quay đầu nhìn về phía Thánh Nữ.

 

Trong đôi mắt nhìn như đạm mạc bình tĩnh lộ ra vẻ nghi hoặc không kiên nhẫn, ý bảo nàng có chuyện mau nói.

 

Thánh Nữ im lặng, sửa lời: "Không có gì."

 

Nàng vừa dứt lời, Bạch Kính Huyền đã biến mất không thấy bóng dáng.

 

Thánh Nữ nghiêng đầu, như đang suy tư điều gì, nhìn lại Nữ Hoàng thú nhân hôn mê bất tỉnh, trong lòng như đã hiểu ra điều gì.

 

Nguyện vọng của Lâm Lang tỷ tỷ, quả nhiên không thể thực hiện được.

 

Đừng nói tâm nguyện cá nhân khó thành, thú nhân tộc có vượt qua được kiếp nạn này hay không vẫn còn là một ẩn số.

 

Nếu không...... vẫn là lùi một bước tính tiếp, nếu cục diện thật sự không thể vãn hồi, nàng cũng đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.

 

Mang Lâm Lang tỷ tỷ cao chạy xa bay.

 

Bạch Kính Huyền đuổi theo Hạ Thanh, từ phía sau nắm lấy tay Hạ Thanh, siết chặt.

 

"Thanh Nhi, sao nàng không để ý tới ta?"

 

Nguyên thần dẫn âm Hạ Thanh có thể làm như không nghe thấy, nhưng đối mặt với Bạch Kính Huyền chất vấn trực tiếp, Hạ Thanh không thể giả điếc nữa.

 

Ánh mắt Hạ Thanh nhanh chóng đảo qua trái phải, nơi này vắng vẻ bốn bề, đám thú hầu canh giữ cây ngô đồng đều đã được điều đến Thánh đàn tham gia phòng vệ bày trận.

 

Khó trách Bạch Kính Huyền không nhịn được chạy đến.

 

"Chuyện này không vội mà." Hạ Thanh hờ hững trả lời, cuối cùng còn trả đũa, "Lát nữa là khai đàn rồi, ngươi không đi giúp Thánh Nữ trông nom Nữ Hoàng, vây quanh ta làm gì?"

 

"Ta......"

 

Lời Bạch Kính Huyền nói được một nửa bị Hạ Thanh cắt ngang: "Chẳng phải đã nói với nàng là ở bên ngoài thu liễm một chút sao?"

 

"......" Bạch Kính Huyền mím môi im lặng.

 

Vẻ mặt nàng không có biến hóa quá rõ ràng, nhưng ánh mắt bỗng chốc tối sầm lại.

 

Hạ Thanh thấy nàng như vậy, trái tim cư nhiên khẽ run, thật không đành lòng.

 

Nàng vừa thầm mắng mình vô dụng, vừa nhìn Bạch Kính Huyền không ra gì.

 

Thật sự không chịu nổi vẻ mặt khổ sở kia của Bạch Kính Huyền, Hạ Thanh xua tan bớt oán niệm, tạm thời lùi một bước: "Nàng không cần quan t@m đến, đợi nghi thức tế thiên kết thúc rồi nói."

 

Bạch Kính Huyền hỏi nàng: "Trước khi nghi thức tế thiên kết thúc, Thanh Nhi không muốn để ý tới ta sao?"

 

"......" Hạ Thanh bĩu môi, "Có thể giao tiếp bình thường."

 

Nói xong, nàng đưa công việc trong tay cho Bạch Kính Huyền: "Thấy nàng nhàn như vậy, đi làm chút việc đi."

 

Bị Hạ Thanh vô cớ gây sự như vậy, Bạch Kính Huyền lại vui mừng ra mặt, ngoan ngoãn đi làm việc.

 

Hạ Thanh ngoài ý muốn, thầm nghĩ: Chẳng lẽ Bạch Kính Huyền là một 'M'?

 

Ý niệm này chỉ thoáng qua, trong đầu Hạ Thanh đột nhiên vang lên giọng Bạch Kính Huyền: Vậy Thanh Nhi có nguyện ý làm 'S'?

 

Lời editor: tác giả để 'SM' trong bản gốc nên mình giữ nguyên, 'M' là masochist, chỉ những người có xu hướng thích bị ngược đãi. 'S' là 'Sadism' chỉ những người có xu hướng thích ngược đãi để đạt được kh0ái cảm.

 

Hạ Thanh: "!!!"

 

Nàng đỡ trán, mặt đỏ bừng.

 

Trời ơi, ai tới quản cái tên bi3n thái này đi.

 

Hạ Thanh bắt đầu hối hận vì đêm qua đã "phổ cập khoa học" cho Bạch Kính Huyền quá nhiều.

 

Bạch Kính Huyền không biết 'SM' là gì, nhưng nàng biết 'S' và 'M' thường là 'CP'.

 

Đến nỗi 'CP', Hạ Thanh đã giải thích cho nàng là 'bạn lữ'.

 

Không biết tiếp tục giao tiếp nữa Bạch Kính Huyền sẽ thốt ra những lời kinh điển gì, Hạ Thanh vội vàng trốn.

 

Nghi thức tế thiên sắp bắt đầu, Hạ Thanh đi theo Thánh Nữ và Bạch Kính Huyền trở lại Thánh đàn.

 

Dưới đàn tiếng người ồn ào, hàng ngàn bá tánh vây quanh tế đàn.

 

Hạ Thanh không khỏi bội phục sức kêu gọi của Thánh Nữ và Tư Tế trong thú nhân tộc.

 

Những hoàng tộc tông thân kia sau khi nhận được tin tức, chắc chắn sẽ tìm mọi cách ngăn chặn bá tánh, không cho quần chúng tham gia nghi thức tế thiên lần này của các nàng.

 

Nhưng Thánh Nữ phát ra thông cáo, Bạch Kính Huyền ở phía trước mở đường, thế nên trong vòng hai canh giờ ngắn ngủi đã triệu tập được nhiều bá tánh như vậy.

 

Xem ra, những lo lắng của các thú thần trong Thánh cung quả thực không phải là không có căn cứ.

 

Nếu không có Thánh Nữ và Tư Tế, thú nhân tộc đích thực có khả năng sụp đổ.

 

Thánh Nữ trấn an cảm xúc quần chúng, đại điển tế thiên thuận lợi bắt đầu.

 

Nữ Hoàng trọng thương được Thánh Nữ ôm ra, an trí ở giữa Thánh đàn, xung quanh vẽ đầy những hoa văn pháp trận phức tạp.

 

Tư Tế phụ trách chủ trì đại điển lần này, Hạ Thanh là tiên tu nhân loại từ bên cạnh phụ trợ.

 

Một đám tước nhân thú tộc quay quanh Thánh đàn nhảy điệu múa hiến tế của tộc thú nhân, bên ngoài đám thú hầu tay cầm kèn, theo nhịp điệu vũ đạo thổi kèn.

 

Bạch Kính Huyền tưới chất lỏng từ rễ cây ngô đồng lên trời, những chất lỏng này ẩn chứa sinh cơ mạnh mẽ, tựa như linh vũ tiên lộ, đám bá tánh thú nhân dưới đàn được tưới nước ngô đồng, thoáng chốc tinh thần chấn động, cảm nhận được một mùi hương thanh khiết xộc vào mũi.

 

Thánh Nữ dùng thông linh chi lực, truyền giọng nói của mình đến từng tấc đất trong ngoài Thánh Thành.

 

"Chúng ta khẩn cầu thần minh, có thể đoái thương đến Nữ Hoàng của chúng ta."

 

Nghi thức tế thiên, chính thức bắt đầu.

 

Hạ Thanh khẽ mở mắt, trong ánh mắt hiện lên một tia tinh quang.

 

Trong đám người có động tĩnh lén lút.

 

Không biết có phải vì ký kết khế ước với Bạch Kính Huyền, nguyên thần tương thông hay không, Hạ Thanh cảm giác linh thức của mình dường như mạnh mẽ hơn trước rất nhiều.

 

Liền như giờ phút này hướng về phía đám người, nàng thế nhưng chỉ bằng hai tai và linh giác khuếch tán, liền có thể phát hiện.

 

Nàng nghiêng mắt nhìn về phía Bạch Kính Huyền, đối phương sắc mặt không hề gợn sóng, thoạt nhìn phảng phất không cảm thấy gì.

 

Nhưng ngay khi ánh mắt Hạ Thanh vừa di chuyển, giọng Bạch Kính Huyền đã vang lên trong lòng: Không cần lo lắng.

 

Không thể không nói, Bạch Kính Huyền đích thực đáng tin cậy, chỉ cần ở bên cạnh Bạch Kính Huyền, nàng liền cảm thấy an tâm.

 

Nếu không có quả bom hẹn giờ kia có thể nổ bất cứ lúc nào.

 

Bạch Kính Huyền đeo một chiếc mặt nạ đầu thú bằng đồng, vòng quanh Nữ Hoàng thú nhân bước đi, đồng thời tưới chất lỏng từ rễ cây ngô đồng lên người Nữ Hoàng.

 

Đám bá tánh thú nhân dưới đàn xôn xao bàn tán, cảm thấy thứ nước này ngoài hương thơm thanh tỉnh tinh thần ra, hẳn là không có thần lực, làm sao có thể cứu tỉnh được Nữ Hoàng thú nhân?

 

Không chỉ bá tánh dưới đàn còn nghi vấn, ngay cả đám thú hầu canh giữ tế đàn bốn phía sắc mặt cũng vô cùng uể oải.

 

Trong mắt họ, chủ trương tế thiên của Thánh Nữ thực sự là đã không còn đường nào khác.

 

Nếu thiên thần không hiển linh, hoàng quyền thú nhân sụp đổ, họ sẽ tuẫn táng theo Nữ Hoàng.

 

Vũ điệu của tước nhân thú tộc và tiếng kèn thỉnh thoảng vang lên khiến không khí trên đàn trở nên quỷ dị mà áp lực.

 

Nhưng, theo càng ngày càng nhiều nước tưới xuống, gương mặt khô gầy của Nữ Hoàng thế nhưng bắt đầu hồng hào trở lại, ban đầu rất chậm, nhưng không bao lâu, tốc độ hồi phục này đã có thể thấy rõ bằng mắt thường.

 

Một thú nhân có thị lực xuất chúng từ xa thấy cảnh này, lớn tiếng hô: "Bệ hạ sắc mặt đã hồng hào trở lại!"

 

Đám bá tánh dưới đàn ồ lên.

 

Tước nhân thú tộc và đám thú hầu canh giữ tế đàn cũng đồng thời tinh thần chấn động.

 

Thứ nước kia thế nhưng thật sự hiệu nghiệm! Không đúng, không phải nước hiệu nghiệm, bọn họ cũng đều cảm nhận được sức mạnh của nước, trừ phi được thiên thần chiếu cố, thi thần lực cứu người bị thương, thì không còn lời giải thích nào khác.

 

Bạch Kính Huyền nhỏ giọt cuối cùng nước vào khe môi Nữ Hoàng, mí mắt Nữ Hoàng run rẩy, thế nhưng thật sự tỉnh lại.

 

"Thiên thần quyến cố!" Thánh Nữ kinh ngạc thốt lên, pháp lực bao bọc lấy giọng nói của nàng truyền đi tin vui này, "Thánh Huy Lâm Lang, là Nữ Hoàng thú nhân được thiên mệnh chỉ định!"

 

Đám bá tánh dưới đài hai mặt nhìn nhau, bị cảnh tượng này chấn động đến mất lời.

 

Ngay lúc này, Hạ Thanh dẫn đầu cúi đầu bái lạy, hô lớn: "Thiên thần quyến cố, thiên mệnh sở quy!"

 

Trên tế đàn, tước nhân thú tộc và đám thú hầu canh giữ đàn đi theo quỳ xuống, cùng nhau hô lớn: "Thiên thần quyến cố, thiên mệnh sở quy!"

 

Không khí lan tỏa ra, trong đám người, không biết ai là người đầu tiên có động tác, trong cảm ứng linh thức của Hạ Thanh, những thú nhân này người này tiếp người kia quỳ xuống.

 

"Thiên thần quyến cố, thiên mệnh sở quy! Nữ Hoàng vạn tuế!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.