Mỹ nhân thanh lãnh, xa cách nhưng trên đầu đội một đôi tai thú tròn tròn, phủ một lớp lông trắng muốt mềm mại. Xét về tổng thể thì có hơi kỳ lạ, nhưng trong mắt Hạ Thanh lại không hề có nửa phần khó chịu.
Có lẽ là do người kia vốn dĩ quá đẹp, cho nên dù kết hợp thế nào cũng là một khung cảnh tuyệt mỹ.
Hạ Thanh nổi chứng tò mò, túm lấy tai Bạch Kính Huyền véo véo nắn nắn, cho đến khi má Bạch Kính Huyền ửng hồng nhạt, hàng mi khẽ run rẩy muốn trốn tránh.
"Khụ." Bên cạnh truyền đến một tiếng ho nhẹ đột ngột.
Hạ Thanh hoàn hồn, ý thức được trong phòng còn có người khác, nàng cứ vậy không kiêng nể gì mà niết tai Bạch Kính Huyền, thật là không ổn.
Nàng xấu hổ rụt tay lại, dời ánh mắt, kéo đề tài về nội dung vừa thảo luận, dò hỏi Thánh Nữ: "Di chứng của Tư Tế đại nhân có nghiêm trọng không? Về sau vẫn luôn như vậy sao?"
Nếu hình thái tai có thể khống chế thì tốt rồi. Hạ Thanh nghĩ thầm, còn có cái đuôi nữa.
Ý niệm này vừa thoáng qua trong đầu, nàng liền theo bản năng tưởng tượng ra Bạch Kính Huyền y sam nửa cởi, đỉnh đầu tai thú, chân quấn đuôi chồn bộ dáng.
Hình ảnh thật sự quá mức hạn chế trẻ em dưới 18 tuổi, Hạ Thanh chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy quá nóng mắt.
A, sao nàng lại có thể hạ lưu, thấp kém, vô liêm sỉ như vậy.
Nhưng mà, nhiều thêm chút nữa đi.
"Huyết mạch dị hóa không thể khôi phục, chỉ có thể áp chế." Thanh âm Thánh Nữ cắt ngang dòng suy nghĩ của Hạ Thanh.
Hạ Thanh buột miệng thốt ra: "Vậy thì tốt quá!"
Nói xong nàng liền ý thức được không thích hợp.
Đón nhận ánh mắt kinh ngạc của Thánh Nữ và Bạch Kính Huyền, Hạ Thanh trong lòng có quỷ, xấu hổ xua tay: "Ý ta là, đôi tai thú này còn rất đáng yêu......"
Mặc kệ nàng nói thế nào, hàm ý sâu xa trong lời nói đã vượt quá giới hạn, lời giải thích của Hạ Thanh mỏng manh vô lực, dứt khoát buông xuôi từ bỏ.
Các ngươi muốn nghĩ sao thì nghĩ đi.
Cũng may Thánh Nữ và Bạch Kính Huyền đều không tiếp tục dây dưa, ánh mắt Thánh Nữ rời khỏi người Hạ Thanh, nhìn về phía Bạch Kính Huyền: "Tư Tế tỷ tỷ, tỷ có biện pháp giải nguy cho Thánh Thành không?"
Bạch Kính Huyền đáp: "Bày đàn tế thiên, để Nữ Hoàng trước mặt mọi người thức tỉnh, chiêu cáo thiên hạ, Nữ Hoàng chính là người được thiên mệnh lựa chọn, mọi lời đồn tự khắc tan vỡ."
"Chủ ý này hay đó!" Hạ Thanh vỗ tay một cái, rất là bội phục, "Không hổ là Tư Tế đại nhân!"
Được Hạ Thanh khen ngợi, Bạch Kính Huyền nhàn nhạt liếc nàng một cái, vẻ mặt không có quá nhiều biến hóa, nhưng khóe môi dường như nhếch lên cao hơn một chút.
Thánh Nữ tự nhiên cũng biết đây là một biện pháp hay, chỉ là......
"Nữ Hoàng bị thương nặng đến thế này, làm sao có thể tỉnh lại?"
Không đợi Bạch Kính Huyền trả lời, Hạ Thanh đã thay nàng mở miệng: "Cứ nghe Tư Tế là được, nàng nói có thể tỉnh thì nhất định có thể tỉnh."
Nói xong, nàng hếch cằm, hướng Bạch Kính Huyền xác nhận: "Cần chuẩn bị những thứ gì?"
"Không cần quá phức tạp, chỉ cần lấy nguồn lực Chu Tước của ngươi, truyền tin đến mọi ngóc ngách trong Thánh Thành, triệu tập bá tánh thiên hạ đến xem nghi thức tế lễ." Bạch Kính Huyền đâu vào đấy trả lời, "Lúc đó ta sẽ ở dưới đàn thi pháp, khiến Nữ Hoàng thức tỉnh, nếu những hoàng tộc tông thân kia có gì dị động, liền giao cho Thánh Nữ và Thanh...... khụ, Hạ tiên sư."
Hạ Thanh nghe xong toàn bộ kế hoạch này, trong lòng buồn cười, thầm nghĩ: Thì ra nàng cũng biết giở trò bịp bợm.
Trong khoảnh khắc, một giọng nói khác vang lên trong lòng: "Cái này gọi là tùy cơ ứng biến."
Hạ Thanh lười tranh cãi với Bạch Kính Huyền.
Thánh Nữ trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng hạ quyết định: "Vậy cứ làm theo lời Tư Tế tỷ tỷ."
Cuối cùng, nàng an bài người đưa Hạ Thanh và Bạch Kính Huyền đến phòng khách nghỉ ngơi, cũng dặn dò đợi mọi thứ chuẩn bị xong xuôi sẽ đến quấy rầy.
Tước nhân thú tộc dẫn Hạ Thanh hai người rời khỏi cành chính cây ngô đồng, đến phía cuối của một cành khô thứ bậc, nơi mấy gian nhà gỗ ẩn mình dưới tán lá ngô đồng rậm rạp.
"Nơi này chính là phòng khách, đều trống không, hai vị cứ tùy ý chọn lựa."
Hạ Thanh nhìn mấy gian nhà gỗ nằm rải rác giữa các cành cây, lại nhìn Bạch Kính Huyền nãy giờ ít nói, trong lòng có chút tiếc nuối vì sau khi Bạch Kính Huyền khôi phục nhân thân, nàng không thể ôm tiểu tuyết chồn ngủ nữa.
Nhưng nỗi tiếc nuối này cũng không kéo dài lâu, Hạ Thanh quyết đoán chọn gian phòng nhỏ cuối cành cây, ở vị trí xa xôi nhất.
Gian phòng nhỏ này bên cạnh còn có một gian liền kề, Hạ Thanh đoán Bạch Kính Huyền hẳn sẽ chọn gian bên cạnh.
Dù sao ở trọ cũng không được mấy ngày, đợi phiền phức ở Thánh Thành giải quyết xong, các nàng hội ngộ với Liễu Hạm Vân, cũng sắp sửa có thể trở về Tiên giới.
Nghĩ vậy, Hạ Thanh tùy tiện trở về gian phòng nhỏ mình đã chọn.
Thời gian trước đi tìm kỳ thú ở di tích hoang cổ trải qua quá nhiều gian truân, mỗi ngày đều gặp phải đủ loại nguy hiểm, kết thù vô số, tổng cộng không ngủ được mấy giấc ngon.
Vất vả lắm mới trở về nơi an toàn, có chút thời gian rảnh rỗi, độc trong người Bạch Kính Huyền cũng đã giải, tâm tình Hạ Thanh vô cùng thoải mái, tính toán ngủ một giấc thật ngon.
Trong phòng nhỏ bày biện cũng giống những nhà gỗ khác, chỉ có vài món gia cụ đơn giản.
Hạ Thanh cũng không kén chọn, ngả lưng xuống giường, gối đầu liền ngủ.
Trạng thái tinh thần căng thẳng quá lâu, hiếm khi được thả lỏng cả thể xác lẫn tinh thần, nàng gần như vừa chạm gối đã ngủ say.
Một giấc này không biết ngủ bao lâu, Hạ Thanh mơ màng tỉnh giấc mở mắt, cảm thấy trong phòng tối om, ánh mặt trời bên ngoài sầm tối đi nhiều.
Đã là chạng vạng rồi sao?
Ý niệm như vậy thoáng qua trong đầu Hạ Thanh, tầm mắt dần dần rõ ràng, thấy rõ kết cấu mái nhà gỗ, nhớ lại mình đang ở đâu liền xuống giường.
Ai, chẳng lẽ chốn đào nguyên dưới Thánh đàn này cũng có quy luật ngày đêm luân chuyển sao?
Nghi hoặc thoáng qua trong đầu, không suy nghĩ kỹ hơn, Hạ Thanh chuẩn bị đứng dậy, lại bỗng nhiên cảm thấy trên người mình như bị đè nặng thứ gì.
Cúi đầu nhìn lại, là một cánh tay.
Theo cánh tay nhìn lên, là Bạch Kính Huyền đang nằm nghiêng bên cạnh nàng.
A, Bạch Kính Huyền.
Từ từ, Bạch Kính Huyền?!
Hạ Thanh trợn tròn mắt, nhìn về phía người phụ nữ nằm bên cạnh mình.
Tai thú đã bị pháp lực của Bạch Kính Huyền áp chế xuống, nàng hiện tại là bộ dáng người bình thường, vì nằm nghỉ ngơi nên không búi tóc, mái tóc đen dài mượt mà dán sát vai cổ nàng, rồi rủ xuống gối.
Vì cơ thể các nàng không hoàn toàn dính sát nhau, Hạ Thanh vừa rồi đều không phát hiện ra Bạch Kính Huyền ngay lập tức.
Nhưng mà, Bạch Kính Huyền chẳng phải hẳn là ở phòng bên cạnh sao, sao lại xuất hiện ở đây?
Người lớn lên xinh đẹp, thật là ngay cả ngủ cũng là một cảnh đẹp ý vui.
Hạ Thanh nghiêng người, một cánh tay gối dưới đầu, nghiêng đầu ngắm nhìn dung nhan ôn nhu điềm tĩnh khi ngủ của Bạch Kính Huyền.
Chiếc chăn mỏng bị Hạ Thanh cuốn đi hơn nửa, Bạch Kính Huyền gần như hoàn toàn nằm ngoài chăn, cho nên đường eo thon thả xinh đẹp của nàng càng thêm thu hút ánh mắt người khác.
Hạ Thanh chú ý tới cánh tay Bạch Kính Huyền.
Phần ngọc hóa trên cánh tay dùng để phong ấn Huyễn yêu đã biến mất.
A, cũng không phải hoàn toàn biến mất, mà là bị Bạch Kính Huyền dùng pháp lực áp chế, thu nhỏ lại chỉ còn bằng đốt ngón tay út ở cuối ngón tay trái.
Đây mới là thực lực chân chính của Bạch Kính Huyền sao.
Nhưng dù Bạch Kính Huyền lợi hại như vậy, thế nhưng cũng không thể dễ dàng gi3t chết Huyễn yêu kia, đủ thấy yêu này hung ác, không thể không cẩn thận đề phòng.
Có lẽ là ánh mắt Hạ Thanh quá mức nóng bỏng, hàng mi Bạch Kính Huyền khẽ run, chậm rãi mở ra.
Hạ Thanh cũng thản nhiên, không né tránh ánh mắt nàng.
Vì thế, ánh mắt các nàng cách không giao nhau, một cái nhiệt liệt trong sáng, một cái lười biếng mơ màng.
Khóe môi Bạch Kính Huyền khẽ nhếch lên cười nhạt: "Thanh Nhi thức dậy rồi?"
Giọng nàng mang theo chút khàn khàn đặc trưng của người vừa tỉnh giấc, như móc câu khẽ cào vào lòng Hạ Thanh.
Hạ Thanh chột dạ dời mắt đi, thầm nhủ sao mình dễ dàng bị trêu chọc như vậy.
Một câu tùy tiện của Bạch Kính Huyền cũng có thể khiến tim nàng đập loạn, chẳng lẽ nàng cũng là một kẻ lụy tình?
Ai, không muốn không muốn.
Nàng không cần trở thành kẻ lụy tình.
Yêu đương có thể, nhưng cũng phải nắm được, buông được.
Ngoài kia nơi chân trời góc bể, cỏ thơm đâu thiếu, hà tất cứ mãi một lòng yêu một đóa hoa.
Nghĩ vậy, Hạ Thanh nhìn vào đôi mắt mơ màng như sương khói của Bạch Kính Huyền: "Sao nàng lại ngủ ở đây?"
Bạch Kính Huyền nghe vậy, hỏi ngược lại nàng: "Nếu ta không ngủ ở đây, vậy Thanh Nhi cho rằng, ta nên ngủ ở đâu?"
"Nàng......" Hạ Thanh còn chưa dứt lời, Bạch Kính Huyền đã nâng cánh tay khẽ vuốt tóc, tựa lơ đãng mà lộ ra phù ấn như ẩn như hiện trên mu bàn tay.
Đó là đạo lữ khế ước của các nàng.
Hạ Thanh nghẹn lời.
Đúng vậy, Bạch Kính Huyền hiện tại đã là đạo lữ danh chính ngôn thuận của nàng, ngủ chung là lẽ đương nhiên.
Đầu óc Hạ Thanh ngẩn ngơ một lát, cuối cùng lại tìm ra một lý do chính đáng: "Nhưng đây là địa bàn của người khác, chúng ta ở chung một phòng, có phải sẽ mang đến ảnh hưởng không tốt đúng không?"
Sắc mặt Bạch Kính Huyền không có biến hóa lớn, nhưng Hạ Thanh lại như thấy lông mày nàng khẽ cụp xuống.
"Đối với Thanh Nhi mà nói, quan hệ của chúng ta có phải hay không thực sự không thể công khai?"
Trước kia Hạ Thanh vì tình hình bên ngoài mà từ chối thể hiện sự thân mật với nàng trước mặt người khác, nhưng nay cục diện Thánh Thành rung chuyển bất an, đại điển thú nhân đã qua, thân phận của các nàng hiển nhiên không còn là trung tâm mâu thuẫn nữa.
Ngay cả đạo lữ khế ước cũng đã định, Hạ Thanh lại vẫn giữ khoảng cách rõ ràng với nàng.
Bạch Kính Huyền càng nghĩ càng giận.
Hạ Thanh trước bị Bạch Kính Huyền hỏi ngược lại nghẹn họng không biết nói gì, giây tiếp theo liền đọc được câu này từ đáy lòng Bạch Kính Huyền.
"......" Giống như nói gì cũng không thể rửa sạch hiềm nghi nàng là kẻ phụ tình.
Hạ Thanh đang âm thầm sốt ruột, bỗng nhiên Bạch Kính Huyền xoay người, đè lên người Hạ Thanh.
"Lúc trước rõ ràng còn nói muốn chiếm hữu ta." Bạch Kính Huyền lật cánh tay Hạ Thanh ấn xuống gối, "Bây giờ lại không muốn chỉ yêu một mình ta đóa hoa này, còn muốn giữ hình tượng độc thân để ra ngoài tìm cỏ khác sao?"
Hạ Thanh: "!!!" A cái này.
Tác dụng phụ của việc liên kết tiếng lòng này không phải đã hiển hiện ra rồi sao.
Chỉ là vì sao câu tiếng lòng này không bị phán định là bí mật vậy?!
Hàng mi dài cong vút đậm nét của Bạch Kính Huyền khẽ run, ý cười bên môi càng thêm rõ ràng, đầu ngón tay lạnh lẽo khẽ vuốt má Hạ Thanh: "Ba lòng hai ý còn muốn làm ra vẻ bí mật giấu giếm, Thanh Nhi...... rốt cuộc nàng có ý đồ gì?"
Khuôn mặt mềm mại tinh tế khẽ cúi xuống bên cạnh, chạm vào tai Hạ Thanh, ngứa ngáy tê dại.
Việc đã đến nước này.
Hạ Thanh tuyệt vọng nhắm mắt lại, lợn chết không sợ nước sôi: "Kỳ thật con người ta tương đối bi3n thái, "xp" có chút kỳ lạ, mà nàng quá thánh khiết mỹ lệ sạch sẽ, ta sợ sở thích thấp kém của ta dọa đến nàng." (Tác giả để xp trong bản gốc nên mình giữ nguyên)
Bạch Kính Huyền quả nhiên sững sờ, Hạ Thanh thầm nghĩ liệu nàng có vì vậy mà chùn bước không, liền nghe đối phương lẩm bẩm nghi hoặc: "xp? Là cái gì?"
Hạ Thanh: "......"
Không ngờ có một ngày còn phải giải thích với Bạch Kính Huyền thế nào là "xp".
Hạ Thanh thở dài, quá trừu tượng, thật sự trừu tượng.
Hơn nữa, hành vi này bản thân đã đủ xấu hổ rồi.
"Chính là......"
Hạ Thanh mặt dày mày dạn lục lọi "2T hoàng sắc phế liệu bao" trong não, đem tất cả những "tiểu chúng play" có thể nghĩ tới kể ra rành mạch như thể đang liệt kê tài sản quý giá.
Lời của editor: câu gốc "2T黄色废料包" '2T hoàng sắc phế liệu bao' trong ngữ cảnh này ám chỉ những nội dung khiêu dâm, đồi trụy với dung lượng lớn đến 2 terabyte, "小众play" 'tiểu chúng play' chỉ những hành vi, sở thích tình d*c đặc biệt, không phổ biến.
Nói xong, Bạch Kính Huyền quả nhiên im lặng.
Nàng vốn cho rằng Bạch Kính Huyền sẽ vì vậy mà biết khó rút lui.
Không ngờ, giây tiếp theo, đôi tai tròn trịa từ trên đầu Bạch Kính Huyền mọc ra, một chiếc đuôi chồn mềm mại khẽ vẫy trong không trung, ái muội khiêu khích quấn lấy eo Hạ Thanh.
Hạ Thanh: "!!!"
Xúc cảm của chiếc đuôi quá mức vi diệu, Hạ Thanh thoáng chốc ngừng thở.
"Như vậy, Thanh Nhi thích không?"