Sư Tôn Mỗi Đêm Đều Muốn Ta Hống Ngủ

Chương 58: Phong chủ... là chồn biến thành?




"Nga, nghe nhầm."

 

Liễu Hạm Vân không nghi ngờ gì, ngây ngô gãi gãi đầu.

 

Vừa động, cảm thấy cánh tay chỗ nào đó đau dữ dội, nâng cánh tay lên nhìn, oa, lại là bốn cái lỗ máu quen thuộc.

 

Con chồn tuyết rụng lông kia rốt cuộc có thù oán gì với nàng, vì sao luôn nhắm vào nàng mà tấn công?

 

Liễu Hạm Vân phủi phủi cỏ trên quần áo đứng lên, nhìn thấy một mảnh đất trống mông lung cách đó không xa, hậu tri hậu giác nhớ tới các nàng hình như còn có nhiệm vụ tác chiến.

 

"Ai nha!" Liễu Hạm Vân vỗ trán một cái, "Hạ sư muội, kỳ thú kia chạy rồi sao?"

 

Không đợi Hạ Thanh trả lời, Liễu Hạm Vân liền tiếp tục tự nhủ: "Quá quỷ dị, sao ta lại đột nhiên ngất đi được, chẳng lẽ là yêu pháp của kỳ thú kia?"

 

Hạ Thanh quyết định đổ tội cho kỳ thú, mặt không đổi sắc đáp: "Ta cũng ngất xỉu giống sư tỷ, nhưng ta tỉnh lại sớm hơn sư tỷ một chút, kỳ thú đã chạy thoát rồi, bất quá, chồn đã giao chiến với nó và bị thương ở móng, thu thập được một ít máu thú, hẳn là đủ dùng."

 

Vừa dứt lời, trong lòng bỗng nhiên vang lên một giọng nói: Còn rất biết nói dối.

 

Hạ Thanh có chút chột dạ như bị vạch trần, tuy rằng biết rõ Bạch Kính Huyền nói chính là những lời nàng vừa nói, nhưng vẫn cảm thấy như có ý khác.

 

Ý niệm này chợt lóe, giọng Bạch Kính Huyền lại vang lên: Ý khkác là chỉ... cái gì?

 

Hạ Thanh: ...

 

Nàng quyết định không để ý tới, cứ coi như không nghe thấy Bạch Kính Huyền lẩm bẩm trong lòng nàng, đồng thời cũng nỗ lực khống chế suy nghĩ, không nghĩ lung tung.

 

Liễu Hạm Vân nghe Hạ Thanh nói xong, vẻ mặt kinh ngạc, lực chú ý dừng trên người con chồn nhỏ trong lòng Hạ Thanh.

 

Hạ Thanh có chút thấp thỏm, không biết lý do nàng bịa ra Liễu Hạm Vân có tin hay không.

 

"Lại là công lao của chồn nhỏ!" Liễu Hạm Vân vừa kinh ngạc vừa kêu lên, "Ngươi tiểu gia hỏa này rốt cuộc có lai lịch gì!"

 

Trước đó phong ấn Huyễn yêu, sau đó đánh lui kỳ thú lấy máu, nó không chỉ quen thuộc tập tính kỳ thú, còn biết cách sử dụng khế ước lâm thời.

 

Tất cả điều kiện cộng lại, Liễu Hạm Vân thật sự khó có thể tưởng tượng lai lịch của nó.

 

Hạ Thanh tùy tiện lại nhặt được một bảo bối lớn như vậy!

 

Bạch Kính Huyền đương nhiên sẽ không trả lời Liễu Hạm Vân, Hạ Thanh cũng làm bộ không biết gì, nhanh chóng chuyển chủ đề: "Nếu đã lấy được máu kỳ thú rồi, chúng ta mau rời khỏi đây thôi."

 

Liễu Hạm Vân gật đầu, từ trong lòng ngực lấy ra một lá truyền tống phù.

 

Đây là một trong những pháp vật phòng thân đặc chế cho đệ tử trong Thiên Cùng Châu của châu chủ Tương Ức Nhan, thiết lập một điểm neo ở một vị trí nào đó ngoài hư không, chỉ cần điều khiển truyền tống phù là có thể dịch chuyển.

 

Phạm vi di chuyển của truyền tống phù tương đối nhỏ, chỉ có thể di chuyển giữa chủ thế giới và không gian phụ thuộc, không thể vượt qua giao diện.

 

Nói cách khác, sử dụng truyền tống phù có thể từ di tích hoang cổ trở về man hoang nhưng không thể từ man hoang trở về Tiên giới.

 

Liễu Hạm Vân nắm lấy cánh tay Hạ Thanh, đốt lá truyền tống phù.

 

Chồn tuyết nhỏ theo động tác của Liễu Hạm Vân nhìn về phía cánh tay nàng đang nắm lấy Hạ Thanh.

 

Ngọn lửa bùng lên nuốt chửng lá bùa màu vàng nhạt.

 

Khi ngọn lửa cuối cùng tắt theo gió, Hạ Thanh và Liễu Hạm Vân vẫn đứng sóng vai.

 

Vẫn không nhúc nhích, không có gì xảy ra.

 

Cảm giác truyền tống không gian vẫn chưa xuất hiện.

 

Hạ Thanh nhìn về phía Liễu Hạm Vân, còn Liễu Hạm Vân thì vẻ mặt mờ mịt.

 

"Sao vậy?" Hạ Thanh hỏi nàng, "Sao không đi?"

 

Liễu Hạm Vân: "..."

 

Mồ hôi nàng chảy ròng ròng.

 

"Truyền tống phù, hình như mất hiệu lực rồi." Liễu Hạm Vân vò đầu bứt tai, kinh hoàng vì sai lầm chí mạng này.

 

Hạ Thanh: "..."

 

Đây có phải có nghĩa là, các nàng không về được ma hoang?

 

Nàng đang đợi Bạch Kính Huyền tiếp lời, không ngờ trong thức hải đột nhiên truyền đến một tiếng gào lớn: "Cẩn thận!"

 

Đầu óc Hạ Thanh ong lên một tiếng.

 

Giây tiếp theo, sương mù cuộn trào vặn vẹo, hiện ra một bóng đen.

 

Một bàn tay khô khốc chụp vào ngực Liễu Hạm Vân, chỉ trong chớp mắt, Liễu Hạm Vân bay ngược ra ngoài, lộn nhào trên không mấy trượng.

 

Tốc độ này cực nhanh, Hạ Thanh căn bản không thấy rõ nó xuất hiện như thế nào.

 

Nhưng bản năng sinh tồn đã kích phát tiềm lực cơ thể nàng, ngay khi Liễu Hạm Vân bị đánh bay, Hạ Thanh nhanh chóng lùi lại.

 

Móng vuốt bóng đen vồ hụt, đầu ngón tay sắc bén của nó lướt qua cánh tay Hạ Thanh, "xẹt" một tiếng, để lại một vết thương đẫm máu.

 

Bóng đen đổi hướng nhào về phía Hạ Thanh, cảm giác kinh khủng quen thuộc tràn ngập khắp người Hạ Thanh.

 

Gần như trong nháy mắt, Hạ Thanh nhận ra, bóng đen đột nhiên xuất hiện này chính là Ma tộc đã bắt nàng thẩm vấn lần trước.

 

Hắn đến làm gì? Bắt nàng, hay muốn nhân cơ hội giết Bạch Kính Huyền?

 

Ý niệm này vừa lóe lên trong đầu, Hạ Thanh lập tức niệm một lần tịnh tâm quyết.

 

Nàng dọn sạch mọi ý niệm trong đầu, không dùng đại não để suy nghĩ bằng ngôn ngữ, thay thế những ý tưởng hỗn loạn trong lòng bằng chân ngôn cảm ứng, chuyên chú vào trận chiến trước mắt.

 

Bóng đen một kích không thành, không do dự đuổi theo.

 

Hạ Thanh nhanh chóng quyết định, dùng ý niệm gọi Bạch Kính Huyền: "Nàng mau điều động pháp lực trong cơ thể ta, ta và sư tỷ không có phần thắng!"

 

Ma trảo của bóng đen đã đuổi đến trước mặt Hạ Thanh, vươn tay muốn bắt con chồn nhỏ trong lòng nàng.

 

Ngay lúc này, chồn đột nhiên há miệng cắn vào tay Hạ Thanh.

 

Hạ Thanh đau đớn kêu lên một tiếng, lảo đảo lùi lại, cơ thể lập tức trở nên suy yếu, sức lực cạn kiệt.

 

Kiếm quang chợt lóe, dày đặc đâm về phía bóng đen.

 

Bóng đen không ngờ Bạch Kính Huyền vẫn có thể khôi phục thân thể trong thời gian ngắn như vậy, trong lúc ngây người, kiếm khí đã tới gần.

 

Trong chớp mắt, hắn lùi nhanh về phía sau, tránh được phần lớn kiếm khí, nhưng kiếm khí Tử Tiêu Kiếm Quyết vừa nhiều vừa dày đặc, tránh được một kiếm, lẽ nào có thể tránh được hết?

 

Một bó kiếm quang đuổi theo hắn, tốc độ nhanh hơn hắn lùi lại nhiều, chỉ trong nháy mắt, kiếm khí đã đến gần, mắt thấy sắp đâm vào yết hầu hắn.

 

Nguy cơ cận kề, họa lớn trước mắt, hắn tâm niệm xoay chuyển nhanh chóng, trở tay ném ra một ám khí, thẳng lấy giữa mày Hạ Thanh.

 

Hạ Thanh sức lực đã bị điều động hết, ngã xuống đất không còn sức tránh né.

 

Bạch Kính Huyền quả nhiên thất thần, kiếm khí đâm về yết hầu hắn lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, lướt qua cổ hắn, xé toạc một vết thương sâu hoắm ở vai cổ hắn.

 

Còn Bạch Kính Huyền, không thèm nhìn kiếm khí có giết được ma nhân hay không, chỉ bằng tốc độ cực hạn đuổi theo ám khí, hai ngón tay kẹp chặt nó.

 

Ám khí cuối cùng vẫn lơ lửng trên không, dừng lại một giây trước mặt Hạ Thanh, ngay sau đó bị hai ngón tay Bạch Kính Huyền đẩy ra.

 

Ám khí bay xa xiêu vẹo, Bạch Kính Huyền rơi xuống đất rồi quay đầu lại, tên ma nhân đánh lén các nàng thấy không phải đối thủ, đã biến mất không thấy bóng dáng trong chớp mắt.

 

Cách đó không xa, Liễu Hạm Vân bò dậy từ mặt đất.

 

Ăn một chưởng vào ngực của tên ma nhân cảm giác đặc biệt đau, có lẽ xương sườn đã gãy hai cái.

 

Nhưng ngực nàng đau đến mấy, cũng không bằng chấn động được mang đến do một thân bạch y đập vào mắt nàng.

 

Liễu Hạm Vân tại chỗ ngây người: "Phong... phong chủ?"

 

Bạch Kính Huyền nghiêng mắt, ánh mắt lướt qua người nàng, nhưng không phản ứng, quay đầu ngồi xổm xuống trước mặt Hạ Thanh.

 

Hạ Thanh một phen này sợ hãi không nhẹ, nhưng sau khi pháp lực hao hết, lý trí còn sót lại vẫn khiến nàng bản năng căng thẳng thần kinh, không dám có một chút lơ là, e sợ những điều không nên nói không nên nghĩ vô tình nhảy ra trong đầu.

 

Chính vì thế, trông nàng có chút ngốc nghếch, Bạch Kính Huyền vươn tay khẽ vuốt mặt nàng: "Thanh Nhi?"

 

Nghe thấy giọng Bạch Kính Huyền, Hạ Thanh lúc này mới hoàn hồn, quay đầu đối diện với mỹ nhân trước mặt đang lo lắng nhìn nàng, chất phác mở miệng: "Nàng không bị thương chứ?"

 

Đến lúc này, Hạ Thanh nhớ đến nàng, Bạch Kính Huyền rất động lòng, nâng Hạ Thanh từ dưới đất dậy, ôn nhu mềm mỏng đáp: "Ta không sao, còn nàng, có bị thương ở đâu không?"

 

Hạ Thanh lắc đầu tỏ vẻ mình không sao.

 

Ngay sau đó, nàng nhìn về hướng tên ma nhân vừa rồi rút lui bỏ chạy, cảm giác mình vừa đi một chuyến qua quỷ môn quan.

 

Liễu Hạm Vân cũng đã đến gần, nhìn về phía Bạch Kính Huyền với ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.

 

Nhưng ngay sau đó, ánh mắt kinh ngạc của nàng biến thành kinh nghi, cảnh giác.

 

Đón ánh mắt lạnh lùng của Bạch Kính Huyền, quá nhiều nghi vấn nghẹn lại trong lòng nàng.

 

Bỗng nhiên, không biết nghĩ đến điều gì, Liễu Hạm Vân đột nhiên tiến lên túm chặt cánh tay Hạ Thanh, kéo Hạ Thanh ra xa Bạch Kính Huyền.

 

Hạ Thanh kinh ngạc: "Sư tỷ?"

 

Liễu Hạm Vân che Hạ Thanh sau lưng, nhỏ giọng hỏi nàng: "Phong chủ... là chồn nhỏ biến thành?"

 

Hạ Thanh gật đầu, đang muốn giải thích với Liễu Hạm Vân rằng Bạch Kính Huyền là do trúng độc mới hóa thành chồn, Liễu Hạm Vân lại ngắt lời nàng: "Sư muội, muội đừng dễ tin người này, ta nghi ngờ nàng là Huyễn yêu biến thành!"

 

"!" Hạ Thanh đột nhiên kinh hãi, "Thật vậy sao?"

 

"Chồn nhỏ còn chưa từng thấy phong chủ, sao có thể biến ảo thành dáng vẻ phong chủ?" Liễu Hạm Vân nhíu chặt mày nhắc nhở Hạ Thanh, "Huyễn yêu này chính là đại yêu hoang cổ, nói không chừng từng gặp phong chủ trong thần ma đại chiến, cố ý biến ảo thành dáng vẻ phong chủ để lừa gạt chúng ta!"

 

Lời nàng nói chắc chắn, vừa rồi trong lúc bất tri bất giác, Huyễn yêu đã chiếm lấy th@n thể chồn nhỏ, giờ phút này lại nói dối hết lời này đến lời khác, muốn lừa gạt Hạ sư muội.

 

Hạ Thanh: "..."

 

Nàng rất muốn khuyên Liễu Hạm Vân, nếu đầu óc không tốt thì đừng cố gắng suy nghĩ.

 

Liễu Hạm Vân vất vả lắm mới dài dòng nội tâm một hồi, mạch lạc rõ ràng, kết quả từ bước đầu tiên đã sai rồi.

 

Hạ Thanh khẽ lay vai Liễu Hạm Vân nhìn về phía Bạch Kính Huyền.

 

Quả nhiên thấy đáy mắt Bạch Kính Huyền đã tụ một mảnh giận dữ mỏng manh, nếu Liễu Hạm Vân không chịu buông tha, không biết Bạch Kính Huyền với luyến ái não này sẽ có phản ứng gì.

 

Hạ Thanh kịp thời đẩy Liễu Hạm Vân ra: "Sư tỷ, tỷ hiểu lầm rồi, sư tôn chính là chồn, không phải Huyễn yêu biến thành."

 

Sau đó, nàng kể từ chuyện Bạch Kính Huyền bị thương khi giao chiến với dị thú ở điện Tư Tế, rồi đến chuyện bất ngờ hóa thành chồn tuyết nhỏ của Bạch Kính Huyền.

 

Liễu Hạm Vân chết lặng.

 

Hạ Thanh nói xong, hồi lâu không thấy phản ứng.

 

Nàng và Bạch Kính Huyền liếc nhau với ánh mắt lạnh nhạt, xấu hổ hắng giọng: "Sư tỷ?"

 

Thần thái trong mắt Liễu Hạm Vân đã biến mất.

 

Nàng ha hả cười hai tiếng, rồi đột nhiên phát ra tiếng quái dị "hắc hắc".

 

Sợ là bị thất tâm phong, sắp tẩu hỏa nhập ma. Hạ Thanh che mặt, có cảm giác bất lực không biết làm sao.

 

Ngay lúc này, giọng Bạch Kính Huyền vang lên: "Ta tới."

 

Hạ Thanh như được đại xá, lập tức lùi hai bước, giao Liễu Hạm Vân cho Bạch Kính Huyền.

 

Bạch Kính Huyền đi đến trước mặt Liễu Hạm Vân, khẽ niệm thủ quyết, đầu ngón tay nổi lên ánh sáng trắng lấp lánh.

 

Đột nhiên, nàng trở tay một cái, bạch quang hoàn toàn tiến vào trán Liễu Hạm Vân.

 

Không bao lâu, đôi mắt trống rỗng của Liễu Hạm Vân khôi phục thần thái, ý thức trở về.

 

Bất ngờ đối diện với Bạch Kính Huyền.

 

"A!"

 

Nàng giật mình che ngực, ngã thẳng xuống, đầu nghiêng một bên, bất tỉnh nhân sự.

 

Hạ Thanh: "!"

 

Bạch Kính Huyền mặt không đổi sắc, nhàn nhạt nói: "Bổn tọa đếm ba tiếng, cho ngươi một cơ hội nhận sai."

 

"Ba, hai..."

 

Liễu Hạm Vân "vùng dậy từ cõi chết", quỳ rạp xuống chân Bạch Kính Huyền: "Phong chủ đại ân đại đức, đệ tử biết sai, xin phong chủ tha thứ cho đệ tử có mắt không tròng, đệ tử về sau không dám nữa!"

 

"Được, tha cho ngươi." Giọng Bạch Kính Huyền không chút gợn sóng.

 

Liễu Hạm Vân thở dài một hơi, Hạ Thanh cũng không ngờ hôm nay Bạch Kính Huyền lại dễ nói chuyện như vậy.

 

Nhưng ngay sau đó, Bạch Kính Huyền chuyển giọng: "Từ giờ trở đi, chia làm hai đội đi, bổn tọa và Thanh Nhi về Thánh Cung, ngươi tự đi tìm kim linh thảo."

 

Hạ Thanh: "..."

 

Quả nhiên đây mới là Bạch Kính Huyền.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.