Sư Tôn Mỗi Đêm Đều Muốn Ta Hống Ngủ

Chương 46: Đạo lữ khế ước




Vừa nghe "Định Sa Thần Châm", Hạ Thanh nghẹn họng.

 

Nàng xuyên vào câu chuyện này thật sự quá kỳ lạ, đại lục man hoang có thú nhân đã đành, hiện tại còn xuất hiện pháp khí "Định Hải Thần Châm" phiên bản lậu.

 

Liễu Hạm Vân lại hứng thú bừng bừng: "Ai nha, đây chắc là một bảo bối không tệ, Hạ sư muội mau cất kỹ đi!"

 

Hạ Thanh: "......"

 

Việc đã đến nước này, hình như không thu cũng không ổn.

 

Tuy rằng nàng thật lòng cho rằng cái thứ này cầm trong tay vô cùng mất mặt, nhưng thế giới trong truyện này hình như không ai biết nguyên hình của "Định Sa Thần Châm" là "Định Hải Thần Châm".

 

Hạ Thanh nghe lời ném "Định Sa Thần Châm" trở lại Phúc Sinh Đỉnh cất kỹ.

 

Bởi vì trong lòng cảm thấy áy náy, nàng thậm chí còn không thử nghiệm công dụng của "Định Sa Thần Châm".

 

Dù sao về sau cũng không dùng đến đâu, Hạ Thanh thầm nghĩ.

 

Còn tưởng rằng bánh trên trời rơi xuống có nhân ngon, kết quả không vui mừng được bao lâu, chung quy vẫn là Phúc Sinh Đỉnh thiết thực nhất, có thể khiêng có thể đánh, còn có thể chứa đồ.

 

Hạ Thanh không muốn nhắc nhiều đến cái pháp bảo nhái kia, năm ngón tay khẽ động thu hồi Phúc Sinh Đỉnh, rồi sau đó nói: "Đi thôi, chúng ta đã trì hoãn không ít thời gian, vẫn là nhanh đi di tích hoang cổ."

 

Nói xong, nàng nhớ tới gì đó, nhìn về phía Liễu Hạm Vân: "Sư tỷ, thân thể của tỷ có khỏe không?"

 

Bị Bạch Kính Huyền rút cạn pháp lực trong cơ thể, chỉ sợ trong khoảng thời gian ngắn không thể lên đường.

 

Hạ Thanh thầm nghĩ sơ suất, lập tức sửa lời: "Hay là vẫn tìm một chỗ nghỉ chân một chút, nghỉ ngơi một ngày rồi đi."

 

Liễu Hạm Vân lại nói: "Ta khỏe mà, không có vấn đề gì, không cần nghỉ ngơi! Đi thôi!"

 

Không đợi Hạ Thanh trả lời, nàng đã nhìn quanh phán đoán phương vị, nhấc chân bước đi.

 

"Đi hướng bên này!"

 

Liễu Hạm Vân bước đi như bay, Hạ Thanh đi theo phía sau nàng, thầm than phục.

 

Thể chất của sư tỷ này quả thực quá tốt.

 

Nàng bị Bạch Kính Huyền hút một chút, nghỉ ngơi ước chừng cả đêm mới miễn cưỡng khôi phục, Liễu Hạm Vân chỉ cần một nén nhang thời gian là có thể tự nhiên hành động.

 

Thấy vậy, Hạ Thanh bỗng nhiên giải tỏa một khúc mắc.

 

Sao nàng lại cảm thấy mình trời xui đất khiến có được Phúc Sinh Đỉnh, dù có đoạt mất vai chính của Liễu Hạm Vân, cũng sẽ không ảnh hưởng đến sự phát triển sau này của Liễu Hạm Vân?

 

Căn bản không có khả năng.

 

Bởi vì thiên phú tu luyện của hai người hoàn toàn không cùng đẳng cấp.

 

Ý thức được điểm này, nỗi lòng tích tụ của Hạ Thanh dần được cởi bỏ, ngay cả bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

 

Cứ như vậy lại bôn ba hơn một tháng, Hạ Thanh và Liễu Hạm Vân rốt cuộc đến được cửa vào di tích hoang cổ.

 

Di tích hoang cổ là chiến trường thượng cổ thần ma giao chiến, sau chiến tranh phế tích không gian hỗn loạn, tách biệt với đại lục ma hoang, chỉ có mấy khe nứt hư không liên kết với nó.

 

Đồng thời, di tích hoang cổ gần Ma Uyên, bên trong chiến trường cũng có một số khe nứt hư không thông với Ma Uyên.

 

Ma tộc tàn nhẫn hung ác, tương truyền ma lấy người làm thức ăn, nuốt sống thịt người, uống máu người, nếu không phải di tích hoang cổ này còn sót lại thần lực áp chế lực lượng Ma tộc, chỉ sợ đám Ma tộc này đã sớm tràn ra man hoang làm điều ác.

 

Mà Ma tộc sở dĩ bị trấn áp trong Ma Uyên, chính là tiên thần thời thượng cổ dùng hơi thở cuối cùng phối hợp với thế lực Nhân tộc Yêu tộc ở man hoang, cùng nhau đánh đuổi ma tộc vào Ma Uyên.

 

Bởi vậy, Ma tộc đối với Tiên tộc, Thần tộc, thậm chí Yêu tộc, Nhân tộc, đều hận thấu xương.

 

Di tích hoang cổ trấn áp Ma Uyên, khoảng cách Ma Uyên cực gần, nếu không phải tình huống đặc biệt, không ai nguyện ý đến cửa nhà Ma tộc lung tung lảng vảng.

 

Hạ Thanh và Liễu Hạm Vân mất gần nửa tháng mới tìm được một khe nứt hư không tương đối ổn định.

 

Nhưng khe nứt này quá nhỏ, chỉ có thể cho một người đi qua.

 

Nhìn khe hở hư không lập lòe dao động quỷ dị, da đầu Hạ Thanh hơi tê dại, không yên tâm hỏi: "Đi vào từ đây, chúng ta có thể bị lạc không?"

 

Liễu Hạm Vân trầm ngâm giây lát, gật đầu nói: "Có thể, trạng thái khe nứt này rất không ổn định, đại khái sẽ bị phân tán."

 

Hạ Thanh nghe vậy, vẻ mặt lo lắng, nhíu mày cân nhắc: "Chắc chắn có cách nào đó để cùng nhau đi vào mới đúng."

 

Trước khi xuất phát, nữ hoàng thú nhân từng nói muốn phái đội ngũ đến di tích hoang cổ đồng hành cùng Hạ Thanh, nếu không thể nhiều người cùng lúc tiến vào, vậy phái bao nhiêu nhân thủ cũng không có ý nghĩa thực tế.

 

Liễu Hạm Vân gãi gãi sau ót, đây là lĩnh vực kiến thức mù mờ của nàng.

 

Ngay lúc này, chồn tuyết nhỏ nhảy lên vai Hạ Thanh, móng vuốt nhỏ vẫy vẫy, ra hiệu cho Hạ Thanh nâng cánh tay lên.

 

Liễu Hạm Vân chưa hiểu ý của chồn tuyết nhỏ, Hạ Thanh đã nâng một bên cánh tay lên.

 

Cchồn tuyết nhỏ dùng một móng vuốt nhỏ đặt lên tay Hạ Thanh, móng vuốt kia cào cào vào lòng bàn tay Hạ Thanh, chỉ chốc lát sau, trên mu bàn tay Hạ Thanh xuất hiện một hình cánh hoa.

 

Liễu Hạm Vân nhận ra: "Khế ước lâm thời!"

 

"Khế ước lâm thời?" Hạ Thanh nhìn hình hoa văn trên mu bàn tay, nghi hoặc, "Cái này có ích gì?"

 

Liễu Hạm Vân biết gì nói nấy: "Có thể cảm ứng được khí tức của người cùng ký khế ước, định vị phương hướng, còn có thể thông qua biến hóa của văn ấn để phán đoán trạng thái sinh tồn của đối phương."

 

Hạ Thanh "ồ" một tiếng, pháp thuật thật là thứ kỳ diệu, cực kỳ giống hệ thống định vị GPS của xã hội hiện đại.

 

Còn cao cấp hơn GPS nữa.

 

Liễu Hạm Vân vẫn không thể tin được: "Con chồn nhỏ của muội còn biết thi triển pháp thuật khế ước cao thâm như vậy? Muội dạy nó?"

 

"Tỷ xem ta giống người biết loại pháp thuật này sao?" Hạ Thanh xòe tay nhún vai, "Con chồn nhỏ của chúng ta không thầy dạy cũng hiểu, thiên phú dị bẩm."

 

Nói rồi, nàng nhìn về phía tiểu chồn tuyết nhỏ trên vai, cười tủm tỉm giơ cằm lên: "Đúng không?"

 

Chồn tuyết nhỏ vẫy vẫy đuôi, bỗng nhiên thân mình nhỏ bé tiến lên, dùng chóp mũi chạm vào trán Hạ Thanh, coi như đáp lại.

 

Liễu Hạm Vân thấy vậy, hai mắt sáng lấp lánh, chỉ vào trán mình áp sát vào chồn tuyết nhỏ: "Chồn nhỏ, ta cũng muốn chạm vào!"

 

Giây tiếp theo, trên mặt nàng xuất hiện mấy vết cào đỏ chót.

 

Khóe mắt Liễu Hạm Vân ngấn nước mắt: "Quá đáng! Biết ngươi bất công, nhưng không ngờ lại bất công đến vậy!"

 

Hạ Thanh: "......"

 

Mắt nàng dao động, gương mặt thoáng ửng hồng khó nhận ra.

 

May mà Liễu Hạm Vân không biết chồn tuyết nhỏ chính là Bạch Kính Huyền.

 

"Không chạm thì không chạm!" Liễu Hạm Vân giơ tay về phía chồn tuyết nhỏ, "Khế ước lâm thời dù sao cũng phải cho ta một cái chứ?"

 

Đối mặt với yêu cầu hợp lý của Liễu Hạm Vân, tiểu tuyết chồn lại thờ ơ.

 

Liễu Hạm Vân bất đắc dĩ, chỉ có thể cầu cứu Hạ Thanh.

 

Hạ Thanh bất đắc dĩ lên tiếng: "Giúp sư tỷ làm một cái đi."

 

Chồn tuyết nhỏ lúc này mới miễn cưỡng vẫy vẫy móng vuốt nhỏ, qua loa vẽ một hình bát quái lớn trên mu bàn tay Liễu Hạm Vân.

 

Liễu Hạm Vân mắt trợn ngược: "Thật quá đáng!!!"

 

Hạ Thanh thật sự nhịn không được, bất cẩn bật cười, đợi Liễu Hạm Vân vẻ mặt tổn thương nhìn qua, nàng mới nén cười hắng giọng, khuyên giải an ủi: "Chỉ là một khế ước lâm thời, đợi chúng ta tìm được máu kỳ thú từ di tích ra ngoài, hủy bỏ là được."

 

Khế ước đã vẽ lên rồi, không phải nói sửa là có thể sửa, Liễu Hạm Vân tuy rằng uể oải, nhưng cũng hiểu chuyện, không hề so đo.

 

Liễu Hạm Vân thở dài một hơi: "Ta xem như hoàn toàn hiểu rõ, con chồn nhỏ muội nuôi này, kiếp trước chắc chắn có thù oán với ta!"

 

Hạ Thanh liếc xéo chồn tuyết nhỏ một cái, thầm nghĩ: Biết đâu chừng là kiếp này kết oán cũng nên.

 

"Việc này không nên chậm trễ." Hạ Thanh chuyển chủ đề, "Chúng ta mau chóng xuất phát đi."

 

Liễu Hạm Vân nhận mệnh làm bao trút giận, xua tay với Hạ Thanh, rồi một mình chui vào khe nứt hư không.

 

Thấy bóng dáng kia biến mất sau khe nứt, Hạ Thanh lúc này mới bất đắc dĩ nói: "Nàng lớn tuổi như vậy rồi, sư tỷ sẽ buồn đó, đùa vừa thôi mới tốt."

 

Chồn tuyết nhỏ không nhìn Hạ Thanh, ỷ vào vẻ ngoài đáng yêu hiện tại, cái đuôi lơ đãng lắc lắc.

 

"Thôi vậy." Hạ Thanh lắc đầu, không nhắc lại chuyện này, "Dù sao nàng chắc chắn biết nặng nhẹ."

 

Tiểu tuyết chồn quay đầu, bình tĩnh nhìn sườn mặt Hạ Thanh.

 

Lại thấy Hạ Thanh cau mày nhìn về phía khe nứt hư không, vẻ mặt lo lắng: "Lát nữa có phải nàng và ta cũng sẽ bị lạc không?"

 

Nàng thật sự không yên tâm lắm, bèn cẩn thận dặn dò: "Nếu nàng bị lạc một mình, thì tìm một chỗ trốn đi trước, đợi ta đến tìm nàng, ngàn vạn lần đừng tự mình mạo hiểm, biết không?"

 

Đôi mắt đen láy của chồn tuyết nhỏ sáng ngời có thần.

 

Hạ Thanh nói xong, nó ngoan ngoãn lên tiếng đáp lại: "Chít."

 

"Vậy chúng ta cũng xuất phát đi, đừng để sư tỷ chờ lâu quá." Hạ Thanh hít sâu một hơi, cất bước đi vào khe nứt.

 

Không gian hỗn loạn tạo thành áp lực rất lớn, đè ép cơ thể Hạ Thanh.

 

Trong khoảnh khắc đó, Hạ Thanh cảm thấy lồ ng ngực nghẹn lại, khó thở, hơn nữa đầu váng mắt hoa.

 

Vì thế nàng không thể không nín thở ngưng thần, chờ cơn khó chịu khác thường này tự động rút đi.

 

Áp lực giằng co khoảng nửa phút, đột nhiên giảm bớt.

 

Áp suất không khí thoáng hạ thấp, nhưng so với hoang dã vẫn cao hơn không ít, may mà vẫn nằm trong phạm vi chịu đựng của cơ thể Hạ Thanh.

 

Thích ứng với mật độ vật chất hỗn loạn ở man hoang, rồi lại đến một nơi có quy tắc tự nhiên tương tự Tiên giới, Hạ Thanh đột nhiên có chút khó thích ứng.

 

Không trung âm u, nơi không gian hỗn loạn này không có mặt trời và mặt trăng, chỉ có lôi quang thỉnh thoảng lóe lên trong tầng mây chiếu sáng đại địa, mang đến những vệt sáng thoáng qua.

 

Trước mắt là những di tích đổ nát phong hóa tan hoang trên mặt đất, có thể thấy được là cảnh tượng bao la sâu thẳm.

 

"......"

 

Từ từ, bao la sâu thẳm?

 

Hạ Thanh cúi đầu nhìn xuống chân.

 

Hai chân nàng treo lơ lửng, cách mặt đất ít nhất còn vài chục trượng.

 

Sau một thoáng khựng lại ngắn ngủi, cơ thể bỗng nhiên mất trọng lượng, một lực hút khổng lồ kéo nàng xuống mặt đất.

 

"Chết tiệt a a a a!!" Hạ Thanh kêu to.

 

Quy tắc tự nhiên của di tích hoang cổ tương tự Tiên giới, ngã từ độ cao như vậy xuống, nàng chắc chắn sẽ tan xương nát thịt!

 

Ai đó nói cho nàng biết, vì sao nàng lại xui xẻo như vậy!

 

Mắt thấy đại địa tấc tấc đến gần, Hạ Thanh tuyệt vọng nhắm mắt lại.

 

Kiếp này coi như xong, đợi kiếp sau vậy.

 

Xoẹt ——

 

Y phục trên vai Hạ Thanh căng ra, đồng thời bên tai truyền đến tiếng vải vóc rách, tốc độ rơi xuống của cơ thể cũng chậm lại đáng kể.

 

Nàng kinh ngạc mở to mắt, quay đầu nhìn về phía nguồn âm thanh.

 

Quần áo trên vai bị móng vuốt nhỏ của chồn tuyết bám chặt, thân mình mềm mại của nó treo ngược giữa không trung, cái đuôi xoay tròn, thế nhưng lại bay lên như chuồn chuồn tre.

 

Hạ Thanh: "?!"

 

Quá kỳ lạ, nhìn lại lần nữa.

 

Quả nhiên là chồn tuyết nhỏ đang bay.

 

Đuôi chồn tuyết có thể biến thành chuồn chuồn tre sao?

 

Đầu óc Hạ Thanh hỗn loạn trong gió.

 

Không bao lâu, chồn tuyết nhỏ bằng sức mình kéo Hạ Thanh an toàn chạm đất.

 

Hạ Thanh vừa đặt chân xuống đất đứng vững, nó liền nhanh như chớp chui vào lồ ng ngực nàng.

 

Pháp lực của nó hạn chế, thân mình nhỏ bé thực không tiện, chỉ bay một lát đã tiêu hao hết pháp lực còn sót lại trong cơ thể, khiến nó mệt lả, cần nghỉ ngơi thật kỹ.

 

Hạ Thanh ôm chồn tuyết nhỏ vẻ mặt mộng bức.

 

Rất lâu sau, nàng mới phản ứng lại, cuối cùng cũng chú ý đến một điểm quan trọng.

 

"Không phải, sao nàng lại ở cùng ta?"

 

Không phải xuyên qua khe nứt sẽ bị phân tán ngẫu nhiên sao?

 

Bóng dáng Liễu sư tỷ đã không thấy đâu, nhưng Bạch Kính Huyền lại cùng nàng đáp xuống cùng một chỗ.

 

Chẳng lẽ......

 

Hạ Thanh nhướn mày.

 

Là bởi vì nàng và Bạch Kính Huyền trời sinh một đôi, cho nên được vận mệnh chiếu cố 'trúng vé số' sự kiện có xác suất cực thấp?

 

Trong ngực, chồn tuyết nhỏ động đậy tai, nhưng không còn sức lực cũng không rảnh phản ứng Hạ Thanh.

 

Có lẽ rất lâu sau, Hạ Thanh mới có thể biết đáp án.

 

Thứ Bạch Kính Huyền vẽ trên mu bàn tay Hạ Thanh là đạo lữ khế ước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.