Sư Tôn Mỗi Đêm Đều Muốn Ta Hống Ngủ

Chương 45: Đôi tai này cư nhiên là thật sao




Không đợi Hạ Thanh chất vấn, Bạch Kính Huyền đã nhanh chóng tìm được lý do, trách móc nói: "Đầu óc Liễu Hạm Vân không được linh hoạt, cùng nàng ấy giao tiếp chỉ bảo giúp nàng, không bằng ta tự mình làm còn nhanh hơn."

 

Hạ Thanh: "......"

 

Nghe như vậy cũng không có gì sai, năng lực lý giải của Liễu Hạm Vân quả thật đáng lo ngại.

 

Nhưng điều này không có nghĩa là Hạ Thanh sẽ thật sự bị Bạch Kính Huyền lừa gạt.

 

Nàng vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, trên đời này nào có tiền bối nào lại như vậy, thật là lòng dạ hẹp hòi.

 

"Vậy nàng cũng không đến mức làm tỷ ấy hôn mê chứ?" Hạ Thanh liếc Bạch Kính Huyền một cái, "Hôm qua nàng hấp thụ pháp lực trong cơ thể ta để hóa hình, ta có sao đâu?"

 

Bạch Kính Huyền liếc mắt nhìn sang một bên: "Có lẽ bởi vì thể chất Liễu Hạm Vân kém hơn một chút."

 

"Lời này chính nàng tin sao?" Hạ Thanh buồn cười nói.

 

Bạch Kính Huyền mặt lạnh tanh, biểu tình nhàn nhạt, nghe vậy không dấu vết mà bĩu môi.

 

Hạ Thanh nào đoán không ra nàng đang nghĩ gì, người này tính cách cổ quái, tùy hứng làm bậy, nhưng sự thiên vị rõ ràng như vậy lại khiến Hạ Thanh không thể thật sự tức giận so đo.

 

Bạch Kính Huyền vừa không đồng ý vừa nhìn đông nhìn tây, bỗng nhiên bên môi truyền đến một chút lạnh lẽo.

 

Hạ Thanh cúi người, như chuồn chuồn lướt nước hôn nhẹ lên khóe môi nàng, không tiếc lời khen ngợi: "Hôm nay thật sự đa tạ nàng."

 

Nếu không phải nhờ Bạch Kính Huyền, các nàng đã không tìm thấy bảo vật giấu dưới lòng đất, nếu không phải nhờ Bạch Kính Huyền, nàng cũng khó lòng dựa vào sức mình chế trụ người đá khổng lồ.

 

Bạch Kính Huyền rất ngạc nhiên cùng Hạ Thanh nhìn nhau, ánh mắt thoáng chốc liền dịu dàng.

 

Thanh Nhi vẫn là hiểu nàng.

 

Dù sao Liễu Hạm Vân cũng đã ngất xỉu, Hạ Thanh không có gì phải kiêng dè, thân mình hơi nghiêng, dựa vào người Bạch Kính Huyền.

 

Sau trận chiến ác liệt với người đá khổng lồ, pháp lực trong cơ thể nàng lại một lần nữa cạn kiệt, cũng thật sự cần một chút thời gian nghỉ ngơi.

 

Bạch Kính Huyền nhẹ nhàng ôm eo Hạ Thanh, một tay khác nắm chặt tay Hạ Thanh, chậm rãi truyền pháp lực vào cơ thể nàng, giúp Hạ Thanh khôi phục thể lực.

 

Hạ Thanh thả lỏng thân thể hưởng thụ khoảnh khắc ấm áp hiếm có này.

 

Gần đây vì tìm kiếm máu kỳ thú chữa trị độc thương cho Bạch Kính Huyền, nàng và Liễu Hạm Vân vẫn luôn bôn ba vất vả, trên đường còn nhiều lần gặp nguy hiểm, cơ bản chưa từng được nghỉ ngơi tử tế.

 

Hiện giờ Bạch Kính Huyền ở bên cạnh, tinh thần căng thẳng của nàng mới có thể thả lỏng một chút.

 

Hạ Thanh nhắm mắt dựa vào ngực Bạch Kính Huyền, nhỏ giọng hỏi nàng: "Hình người của nàng có thể duy trì bao lâu?"

 

Bạch Kính Huyền rũ mắt: "Một nén nhang."

 

Hạ Thanh: "À."

 

Bạch Kính Huyền bỗng nhiên hừ nhẹ một tiếng: "Liễu Hạm Vân ngày thường tu luyện quá lười biếng."

 

Hạ Thanh: "??"

 

Sau một thoáng nghi hoặc ngắn ngủi, Hạ Thanh hiểu ra vì sao Bạch Kính Huyền lại nói như vậy.

 

Chắc chắn là vì pháp lực của Liễu Hạm Vân không đủ để nàng duy trì hình người lâu hơn một chút.

 

Hạ Thanh nhịn không được bật cười: "Nàng đừng quá đáng."

 

Bạch Kính Huyền mặc kệ nàng cười, không nói gì, chỉ cúi đầu áp trán lên trán Hạ Thanh.

 

Hạ Thanh nhạy bén cảm nhận được cảm xúc có chút khác thường của Bạch Kính Huyền, bèn ngước mắt lên, tầm mắt ngược sáng dừng lại trên khuôn mặt nghiêng thanh tú của nàng.

 

Nàng hỏi: "Nàng sao vậy? Giận rồi hả?"

 

Bạch Kính Huyền lắc đầu.

 

Hạ Thanh muốn ngồi dậy, bị Bạch Kính Huyền ôm lấy vai, ấn trở lại vòng tay.

 

Nàng cũng không kiên trì, thuận theo nằm trong ngực Bạch Kính Huyền, hỏi nàng: "Vậy sao nàng không nói gì?"

 

Cổ họng Bạch Kính Huyền khẽ động, hồi lâu mới mở miệng: "Điều ta có thể làm cho nàng quá ít."

 

Chịu giới hạn trong thân thể dị thú, pháp lực bị độc tố ăn mòn, hóa hình đã vô cùng khó khăn, càng đừng nói đến việc có nhiều thời gian ở bên Hạ Thanh.

 

Nếu không phải nàng sơ ý, nhiễm phải độc của dị thú, nàng và Hạ Thanh vốn nên ở trong thánh Cung cùng nhau cử hành đại điển thú nhân, Khanh Khanh ta ta vô cùng vui vẻ.

 

Hiện giờ, nàng không bảo vệ được Hạ Thanh, còn phải mượn tay người khác.

 

Bạch Kính Huyền đột nhiên nói như vậy, Hạ Thanh thật sự có chút không quen.

 

Đầu óc nàng xoay chuyển, bỗng nhiên nói: "Trước mắt nàng có một cơ hội để đền bù ta."

 

Bạch Kính Huyền chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, cảm xúc sa sút hỏi nàng: "Cái gì?"

 

Vì thế, Hạ Thanh vươn tay nhéo một cái tai Bạch Kính Huyền.

 

Bạch Kính Huyền: "!"

 

Đôi tai tròn tròn của chồn tuyết, xúc cảm mềm mại, đặc biệt dễ chịu khi sờ.

 

Mắt thấy Bạch Kính Huyền quay đầu muốn tránh, Hạ Thanh cười đến không có ý tốt: "Không được trốn, nàng không phải muốn bồi thường ta sao? Cho ta nhéo một chút thì sao?"

 

Bạch Kính Huyền: "......"

 

Thân mình nàng cứng đờ không hề có ý định né tránh, mặc cho Hạ Thanh tùy ý nhéo tai mình.

 

Bên trái xoa bóp, bên phải xoa bóp, hai tay cùng nhau xoa bóp.

 

Một vệt đỏ lan lên má Bạch Kính Huyền, rồi lan rộng ra với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

 

Hạ Thanh nhéo đến hứng khởi, thủ pháp dần dần thay đổi, giống như nhéo tai mèo con, xoay tròn nhẹ nhàng xoa bóp gốc tai Bạch Kính Huyền.

 

Tai của tiểu động vật rất mẫn cảm, Bạch Kính Huyền dị hóa thành thú nhân cũng khó thoát khỏi kiếp nạn này.

 

Ngón tay Hạ Thanh xoa ấn qua vị trí đó, tựa như bốc cháy, k1ch thích từng dòng điện nhỏ, đốt nóng ngực Bạch Kính Huyền.

 

Môi mỏng Bạch Kính Huyền khẽ mím, khuôn mặt thanh nhã ửng hồng nhạt, nhịp thở cũng ngày càng chậm, ngày càng sâu.

 

Mà Hạ Thanh chìm đắm trong việc thưởng thức tai thú, hoàn toàn không phát hiện ra sự thay đổi trong thần thái của Bạch Kính Huyền.

 

Ngón trỏ Hạ Thanh nhẹ nhàng k1ch thích vành tai Bạch Kính Huyền, thấy đôi tai tròn tròn rũ xuống rồi lại dựng lên, kinh ngạc không thôi: "Đôi tai này cư nhiên là thật sao."

 

Bạch Kính Huyền không thể nhịn được nữa, nắm lấy cổ tay Hạ Thanh.

 

Hạ Thanh: "?!"

 

Không đợi nàng biểu lộ kinh ngạc, đầu ngón tay hơi lạnh của Bạch Kính Huyền đã nhẹ nhàng khơi mào cằm nàng.

 

"Ưm......"

 

Bạch Kính Huyền phong bế môi Hạ Thanh, đầu lưỡi mềm mại linh hoạt trong miệng khéo léo tách mở hàm răng Hạ Thanh, mời nàng cùng mình đuổi bắt nô đùa.

 

Đột nhiên không kịp phòng ngừa bị Bạch Kính Huyền hôn lấy, Hạ Thanh dễ dàng bị khống chế, đợi nàng hoàn hồn lại, đã bị Bạch Kính Huyền thực hiện được, hôn một trận đã đời.

 

Bạch Kính Huyền lưu luyến buông Hạ Thanh ra, đôi môi mỏng bị m út đến sung huyết, trông càng thêm đầy đặn, trong suốt sáng ngời.

 

Ánh mắt Hạ Thanh bị đôi môi mỏng gợi cảm của Bạch Kính Huyền thu hút.

 

Vừa rồi bị hôn đến vội vàng, nàng khẩn trương không rõ, không mấy tận hưởng được sự sung sướng của nụ hôn, không đã nghiền.

 

Vì thế nàng lại chủ động dán tới, hai tay ôm lấy cổ Bạch Kính Huyền, kéo gần khoảng cách, muốn tìm lại cảm giác, lại hôn một trận cho tử tế.

 

Nàng như hổ đói vồ mồi, lại hôn hụt.

 

Trợn mắt, người bạn đời to lớn của nàng đã biến mất.

 

Bạch Kính Huyền còn chưa ý thức được mình biến thành chồn tuyết nhỏ, tứ chi ngắn ngủn nằm trong ngực Hạ Thanh, nhắm mắt ngửa đầu, chờ Hạ Thanh thân mật.

 

Hạ Thanh: "......"

 

Hôn môi với chồn tuyết là chuyện tuyệt đối không thể, nhưng Hạ Thanh cũng có thể đoán được sau khi bị cự tuyệt, Bạch Kính Huyền sẽ thất vọng đến mức nào.

 

Vì thế nàng hơi cúi đầu, dùng mũi mình nhẹ nhàng chạm vào mũi tiểu tuyết chồn.

 

Chồn tuyết nhỏ bỗng chốc bừng tỉnh, lúc này mới phát hiện thời gian hữu hạn của việc hóa hình đã kết thúc.

 

Nó quả nhiên thất vọng, đôi mắt đen láy tròn xoe dường như mất đi ánh sáng.

 

Lòng Hạ Thanh mềm nhũn, bế nó lên, áp mặt vào mặt nó: "Chúng ta sớm ngày tìm được kỳ thú, là có thể chữa khỏi cho nàng."

 

Chồn tuyết nhỏ hồi phục lại tâm trạng, ngoan ngoãn nằm trong ngực Hạ Thanh.

 

Lúc này, Liễu Hạm Vân cuối cùng cũng tỉnh lại.

 

Nàng mở hai mắt, thần sắc vô cùng mờ mịt.

 

Tuy rằng vậy, nhưng nàng đã hôn mê như thế nào?

 

Nhất thời nghĩ không ra, Liễu Hạm Vân chống tay gian nan ngồi dậy, cánh tay đột nhiên đau nhức khiến nàng chú ý.

 

Nâng cánh tay lên, ở cổ tay có thể thấy rõ bốn lỗ thủng rướm máu.

 

Ký ức đã chết đột nhiên sống lại, Liễu Hạm Vân tại chỗ nhảy dựng lên nhìn xung quanh, cách đó không xa, Hạ Thanh và chồn tuyết nhỏ của nàng đang ôm nhau thắm thiết.

 

"Hạ sư muội!" Liễu Hạm Vân nhanh chân đi về phía Hạ Thanh, chỉ vào con chồn tuyết trong ngực nàng lên án nói, "Con chồn này vừa rồi lén cắn ta!"

 

Hạ Thanh ra vẻ kinh ngạc: "À, vậy sao?"

 

Chồn tuyết nhỏ trong ngực Hạ Thanh trở mình, đầu nhỏ hếch lên chạm vào tay Hạ Thanh, thẳng thắn thân mình đối đầu với Liễu Hạm Vân.

 

"Không sai, ta bị nó cắn một miếng, vừa rồi còn ngất xỉu!" Liễu Hạm Vân nói chắc chắn.

 

Hạ Thanh đứng dậy, ôm tiểu tuyết chồn gật đầu với Liễu Hạm Vân: "Vừa rồi ta giao chiến với người đá khổng lồ tiêu hao quá nhiều pháp lực, không trông coi nó cẩn thận, thật xin lỗi."

 

Liễu Hạm Vân chỉ là nhất thời tức giận tìm Hạ Thanh lên án hành vi xấu của chồn tuyết nhỏ, nhưng cũng không muốn Hạ Thanh phải xin lỗi mình.

 

Hạ Thanh đột nhiên như vậy, nàng ngược lại luống cuống tay chân.

 

"Haizz, muội không cần như thế..." Liễu Hạm Vân vội vàng đỡ Hạ Thanh dậy, giọng điệu rất xấu hổ, "Thú nhỏ vô tri thích cắn người cũng bình thường thôi, nó đùa với ta đó, ta không giận, không phải đến trách tội nó, muội đừng như vậy."

 

Mắt Hạ Thanh lấp lánh: "Sư tỷ, như vậy mà tỷ cũng không giận, tỷ tốt bụng quá đi."

 

Liễu Hạm Vân bị khen đến ngượng ngùng, gãi gãi sau ót: "Ha ha."

 

Chồn tuyết nhỏ trừng mắt liếc nàng một cái: Hừ.

 

Thanh Nhi trước đây chưa từng khen nàng tốt bụng.

 

Chẳng lẽ nàng không tốt bụng sao?!

 

Liễu Hạm Vân bỏ qua chuyện này không nhắc đến nữa, lấy ra cây nấm vàng lúc trước nhặt được: "Vật này đại khái có thể làm thuốc, hay là cũng cho Phúc Sinh Đỉnh luyện hóa đi."

 

Hạ Thanh lại nói: "Cây nấm vàng này vẫn là sư tỷ thu đi."

 

Liễu Hạm Vân ngoài ý muốn: "Vì sao?"

 

Vật này rõ ràng là Hạ Thanh và con chồn nhỏ tìm được.

 

"Sư tỷ cùng ta đồng hành, giúp đỡ lẫn nhau mới là lẽ phải." Hạ Thanh dùng lý lẽ giải thích, "Sư tỷ giúp ta rất nhiều, lần ác chiến với người đá cũng góp không ít sức, tỷ cứ nhận lấy vật này, ta có Phúc Sinh Đỉnh trong tay, tìm được thiên tài địa bảo không phải việc khó."

 

"Sao ta có thể lấy không đồ của sư muội." Liễu Hạm Vân xua tay, kiên quyết không đồng ý, "Trận chiến này sư muội mới là chủ lực, sao có đạo lý ta lấy đi bảo vật."

 

Hơn nữa, nếu không phải nàng nhất thời sơ ý gây ra tai họa, trận chiến này có lẽ đã có thể tránh được.

 

Nếu nàng lấy đi chiến lợi phẩm, trong lòng chắc chắn sẽ vô cùng hổ thẹn.

 

"Tỷ cứ nhận lấy trước đi." Hạ Thanh thái độ kiên quyết, không cho Liễu Hạm Vân cơ hội phản bác, mở bàn tay ra lộ Phúc Sinh Đỉnh, chuyển chủ đề, "Ta còn một chuyện khác cần nói kỹ với sư tỷ, sau khi người đá khổng lồ bị Phúc Sinh Đỉnh luyện hóa, đã để lại một thứ."

 

Liễu Hạm Vân nghe vậy, lập tức tò mò, dời sự chú ý: "Thứ gì?"

 

"Chờ một chút." Hạ Thanh nói xong, tay trái kháp một quyết, rót một tia pháp lực vào Phúc Sinh Đỉnh.

 

Trong nháy mắt, chiếc đỉnh đồng nhỏ xuất hiện trong lòng bàn tay Hạ Thanh.

 

Liễu Hạm Vân nhướng mày, vừa rồi chính chiếc đỉnh nhỏ này đã xử lý người đá khổng lồ, thật không thể tưởng tượng nổi.

 

Hạ Thanh thay đổi thủ quyết, làm động tác nắm lấy, cách không bắt lấy một vật kéo ra.

 

Một lát sau, vật ấy hiện ra toàn bộ trong tay Hạ Thanh.

 

Là một cái...... chày cán giã bột cỡ lớn.

 

Hạ Thanh nghi hoặc: "Đây là Thần Khí dùng để làm hoành thánh sao?"

 

Liễu Hạm Vân và chồn tuyết nhỏ đồng thời im lặng.

 

Hai đầu chày sắt có hoa văn hình tường vân, cầm vào tay cảm giác lạnh lẽo, chất liệu kỳ thực không tệ.

 

Hạ Thanh cầm chiếc chày sắt này trong tay ước lượng, nên nói không nói, còn rất vừa tay.

 

Liễu Hạm Vân đột nhiên phát ra một tiếng kinh hô: "A, chỗ này hình như có chữ viết."

 

Hạ Thanh theo hướng tay Liễu Hạm Vân chỉ nhìn qua, chỉ thấy ở phía cuối chiếc chày sắt quả nhiên có mấy chữ nhỏ.

 

Mấy chữ nhỏ này cùng hoa văn tường vân được khắc liền nhau, không dễ thấy, cho nên vừa rồi Hạ Thanh không nhìn ra.

 

Liễu Hạm Vân chăm chú nhìn lên, chậm rãi đọc mấy chữ nhỏ đó.

 

"Định Sa Thần Châm."

 

Hạ Thanh: "......"

 

Cái thứ đồ bỏ đi gì thế này!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.