Sư Tôn Mỗi Đêm Đều Muốn Ta Hống Ngủ

Chương 37: Hay là làm yêu lữ của nô gia




Kiến trúc độc đáo và cảnh quan đô thị của Hoang Thành khiến Hạ Thanh chấn động, không khỏi kinh ngạc cảm thán: "Thật lợi hại!"

 

"Chúng ta muốn đi về phía bắc phải đi ngang qua Hoang Thành." Liễu Hạm Vân nói, "Trên đường có thể đi nhờ một đoạn phi thuyền thay vì đi bộ, sư muội, có muốn thử không?"

 

Hạ Thanh cảm thấy hứng thú: "Có thể sao?"

 

Liễu Hạm Vân cong mắt cười: "Đương nhiên có thể!"

 

Đi về phía trạm phi thuyền, Liễu Hạm Vân phổ cập khoa học cho Hạ Thanh: "Bốn cổng lớn của Hoang Thành được canh giữ bởi ba thế lực khác nhau, chúng ta vừa mới vào Tây Môn thuộc về thế lực ma nhân, đi về phía nam là địa bàn yêu quái, hai hướng đông và bắc thì nằm trong sự kiểm soát của Ma tộc."

 

Hạ Thanh nghe vậy nhíu mày: "Ma tộc thế lực lớn như vậy sao?"

 

Không ngoan ngoãn ở Ma Uyên, chỉ biết chạy loạn khắp nơi, chiếm cứ nửa giang sơn Hoang Thành, ngay cả Tiên giới cũng có không ít gian tế của Ma tộc nằm vùng.

 

"Ma tộc ở Hoang Thành không thể tính là Ma tộc chân chính." Liễu Hạm Vân giải thích, "Chúng đa phần là yêu ma hỗn huyết, hoặc là những Ma tộc tầng lớp thấp không thể trụ lại Ma Uyên, nên mới có thể tác oai tác oái ở man hoang."

 

Lời Liễu Hạm Vân vừa dứt, Hạ Thanh cảm thấy xung quanh có vài ánh mắt bất thiện chiếu tới.

 

Khóe miệng nàng run rẩy, sắc mặt cứng đờ, xấu hổ nhắc nhở Liễu Hạm Vân: "Sư tỷ, hay là chúng ta vẫn nên nói nhỏ thôi?"

 

Liễu Hạm Vân hồn nhiên không hay biết: "Cái gì?"

 

Hạ Thanh cạn lời, vừa nãy ai bảo muốn hành sự điệu thấp cơ chứ?

 

Bất quá, lúc này nói gì cũng đã muộn rồi, bởi vì nàng thấy trong đám người có mấy tên du côn hình thù kỳ quái đang tụ tập về phía các nàng.

 

Liễu Hạm Vân vẫn còn đang đ ĩnh đạc nói, Hạ Thanh vội vàng túm chặt cánh tay cô ấy: "Đi mau!"

 

Tránh trước khi mấy tên Ma tộc kia vây lại, Hạ Thanh kéo Liễu Hạm Vân lên một chiếc phi thuyền.

 

Cửa khoang phi thuyền đóng lại, ngăn cách những người không chen lên được ở bên ngoài.

 

Hạ Thanh chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên cảm thấy có người vỗ vai mình.

 

Quay đầu nhìn lại, một con bạch tuộc quái lớn lên đặc biệt kỳ dị đang giơ một xúc tu thô kệch về phía nàng: "Một người hai thỏi vàng."

 

Hạ Thanh: "?!!"

 

Oa, sao không đi cướp luôn đi?!

 

Liễu Hạm Vân bên cạnh nhỏ giọng lẩm bẩm: "Phi thuyền thu phí đắt như vậy sao?"

 

Trong lúc các nàng do dự, hơn mười hành khách trên phi thuyền đồng thời nhìn về phía các nàng, mang theo ánh mắt chế giễu dò xét.

 

Hạ Thanh phát hiện, tất cả mọi người trên chiếc phi thuyền này đều là Yêu tộc hình thù kỳ quái.

 

Bị những ánh mắt không thiện ý này nhìn chằm chằm, Hạ Thanh trong lòng lo sợ, da đầu tê dại, dự cảm nếu không trả đủ tiền, hai người các nàng có lẽ không xuống được phi thuyền.

 

Vì thế, Hạ Thanh quay đầu nhìn Liễu Hạm Vân: "Sư tỷ..."

 

Liễu Hạm Vân xòe tay ra: "Ta không có tiền."

 

Số tiền Nhã Mai trả lễ tạ ơn đã sớm bị nàng ấy tiêu hết rồi.

 

Hạ Thanh: "......"

 

Theo nguyên tắc điệu thấp không gây chuyện, Hạ Thanh đành ngậm đắng nuốt cay đưa bốn thỏi vàng, yêu bạch tuộc xoay người đi thu phí của những người khác, những ánh mắt kỳ quái xung quanh cũng dời đi.

 

Hạ Thanh thở phào nhẹ nhõm, liếc nhìn xung quanh, thấy yêu bạch tuộc nhận hai đồng tiền đồng từ tay một con mèo yêu.

 

"!"

 

Dựa a.

 

Nguyên lai yêu quái cũng muốn chặt chém khách lạ.

 

Sớm biết phi thuyền đắt như vậy, nàng đã không tò mò rồi!

 

Đáng tiếc trên đời khó mua được chữ "biết trước", Hạ Thanh hối hận không kịp.

 

Tiền đã tiêu hết, phải xem xét kỹ cảnh sắc trên phi thuyền, cũng coi như gỡ gạc được chút vốn.

 

Không xem thì thôi, vừa xem đã giật mình, Hạ Thanh chọc chọc cánh tay Liễu Hạm Vân: "Sư tỷ, tỷ xem phi thuyền này có phải đang đi về phía nam không?"

 

Liễu Hạm Vân nghiêng đầu nhìn, gật đầu: "Đúng vậy."

 

Trong tầm nhìn xuất hiện một tòa tháp cao, đỉnh tháp treo một lá cờ đen, trên đó viết: Nam Thị.

 

Là Nam Thị của Hoang Thành, cúi đầu nhìn xuống, trên đường phố ngang dọc đan xen toàn là những tinh quái hình thù kỳ lạ.

 

Khi mới vào Tây Môn còn có thể thấy một ít yêu tu ma tu hình người, lúc này nhìn thấy thì chẳng có ai đi bằng hai chân, thậm chí còn có những thứ không thành hình, bay tới bay lui trên không trung.

 

Hạ Thanh che mặt đỡ trán.

 

Chuyến đi này thật là đặc sắc ngoạn mục kinh hãi liên tục.

 

Phi thuyền đến Nam Thị thì dừng lại, các yêu quái nhao nhao xuống thuyền, Hạ Thanh xoa xoa tay hỏi yêu bạch tuộc: "Thuyền này còn đi về không?"

 

Yêu bạch tuộc xòe tay: "Một người hai thỏi vàng."

 

Hạ Thanh: "......"

 

"Khụ, ta chỉ tiện miệng hỏi thôi." Nói xong, nàng vội vàng túm chặt Liễu Hạm Vân, nhanh chóng xuống phi thuyền.

 

Đi theo đám người vào Nam Thị, Hạ Thanh vẫn còn tiếc của: "Bốn thỏi vàng, chỉ ngồi có một lát, còn bị uy hiếp, thảm quá, còn có thiên lý vương pháp không vậy!"

 

Khiến Hạ Thanh tốn kém, Liễu Hạm Vân cũng có chút ngại ngùng, nhỏ giọng trả lời: "...... Ở Hoang Thành thì không có."

 

Hạ Thanh trừng mắt nhìn cô ấy một cái: "Ta biết, không cần tỷ nói."

 

Ngay lúc này, chồn tuyết nhỏ từ trong lòng Hạ Thanh chui ra, móng vuốt nhỏ móc vào một cái túi tiền.

 

Hạ Thanh: "???"

 

Liễu Hạm Vân dừng bước: "A, cái này hình như là..."

 

Lời còn chưa dứt, phía sau bỗng nhiên truyền đến một trận ồn ào náo động: "Bắt trộm!!!!"

 

Hạ Thanh và Liễu Hạm Vân bốn mắt nhìn nhau.

 

"!!!"

 

Giây tiếp theo, Hạ Thanh chộp lấy túi tiền trong tay chồn tuyết nhỏ, không nói hai lời nhét vào túi áo.

 

"Chạy mau!"

 

Liễu Hạm Vân phản ứng lại, cũng cất bước chạy như bay.

 

Yêu ma quỷ quái ở Nam Thị thật sự quá nhiều, trên đường dày đặc toàn là tinh quái, không bao lâu, Hạ Thanh đã lạc mất Liễu Hạm Vân.

 

Số người do bạch tuộc quái phái đến đuổi theo ngày càng nhiều, cắn chặt không tha, Hạ Thanh cũng không có thời gian đi tìm Liễu Hạm Vân, trong lúc hoảng loạn, vô tình xông vào một nơi đèn đỏ liễu xanh.

 

Một đám oanh oanh yến yến vây quanh lại, Hạ Thanh bị đủ loại hương vị cổ quái xông đến không mở nổi mắt.

 

Tiếng ồn ào phía sau ngày càng gần, trong tình thế cấp bách, Hạ Thanh tránh trái tránh phải né đám người, tùy tiện kéo một cánh cửa phòng trốn vào.

 

Đóng cửa phòng lại, Hạ Thanh xoay người muốn đi vào trong, chưa đi được hai bước, bỗng nhiên bước chân khựng lại, tiến thoái lưỡng nan.

 

Chỉ thấy trong phòng, một nữ tử quay lưng về phía nàng, đang soi một chiếc gương đồng tròn trang điểm.

 

Hạ Thanh xông vào vẫn chưa làm phiền nàng ta, bút kẻ mày của nàng ta đi nét vững vàng lưu loát, nhưng từ góc độ của Hạ Thanh, ảnh ngược trong gương đồng là một khuôn mặt rắn đầu tam giác mắt xếch.

 

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, đội bắt trộm đã hùng hổ xông lên gác mái.

 

Mà căn phòng nàng đang ở, trừ cửa ra, ba mặt còn lại đều là vách tường.

 

Hạ Thanh hít một hơi sâu, nhắm mắt mang lên mặt nạ đau khổ.

 

Nhưng mà, tiếng phá cửa dự kiến không hề xuất hiện, đám tay sai của bạch tuộc quái dừng chân trước cửa, thái độ thế mà lại vô cùng cung kính: "Ỷ Cầm cô nương, vừa rồi có một tên trộm nhân tộc xâm nhập gác mái, có làm phiền cô nương không?"

 

Xà yêu quay lưng về phía Hạ Thanh nhàn nhạt mở miệng: "Chưa từng."

 

Giọng nói vẫn còn có chút dễ nghe.

 

Yêu quái ngoài cửa nhận được câu trả lời chắc chắn, cư nhiên thật sự tin: "Không có ở đây, đi chỗ khác tìm xem!"

 

Chỉ chốc lát sau, các yêu quái đều rút lui, trên hành lang khôi phục yên tĩnh.

 

Dù may mắn thoát hiểm, tim Hạ Thanh vẫn đập như trống, hoàn toàn không dám thả lỏng cảnh giác.

 

Rõ ràng, xà yêu tên Ỷ Cầm này còn có địa vị cao hơn tên bạch tuộc quái vừa rồi.

 

Hạ Thanh cảm thấy trước khi nàng và Liễu Hạm Vân vào Hoang Thành, hẳn là nên bói một quẻ xem vận khí, xui xẻo quá.

 

"Khụ, cái đó... đa tạ cô nương." Hạ Thanh lấy hết can đảm mở miệng, vừa nói vừa lùi về sau, cho đến khi lùi đến cạnh cửa, "Ta xin phép..." đi trước.

 

Hai chữ cuối cùng chưa kịp nói xong, cùm cụp một tiếng, cửa phòng tự động khóa trái.

 

Hạ Thanh thử đẩy kéo, vẫn không nhúc nhích, khóa chặt cứng.

 

"......" Xong đời.

 

"Cô nương đã đến rồi, hà tất vội vã phải đi?"

 

Giọng nói này vang lên ngay sau tai Hạ Thanh, khiến nàng giật mình, lưng lập tức nổi da gà.

 

Chồn tuyết nhỏ nhảy lên vai Hạ Thanh, lưng cong lên, nhe răng trợn mắt với xà yêu.

 

Hạ Thanh không kịp ngăn cản, xà yêu vung tay áo tùy tiện phẩy một cái, chồn tuyết lập tức hôn mê, từ trên vai Hạ Thanh rơi xuống.

 

"Khanh Khanh!" Hạ Thanh kinh hãi, không kịp nghĩ nhiều, đỡ lấy chồn tuyết kéo vào lòng ôm chặt.

 

Nàng lật người lại, lùi về sau vài bước kéo giãn khoảng cách với xà yêu, nhưng nhiều nhất cũng chỉ lùi đến góc tường, khi lưng nàng chạm vào vách tường lạnh băng, liền không còn đường lui nữa.

 

Xà yêu chỉ hai bước đã đuổi kịp, dung mạo trên mặt kiều mị minh diễm lạ thường, cười khẽ nhìn Hạ Thanh: "Con chồn nhỏ này là Khanh Khanh của nàng sao?"

 

Hạ Thanh không đáp, ý cười trong mắt xà yêu không giảm, tiến sát Hạ Thanh nâng cằm nàng lên: "Nhân tộc quả nhiên đều xinh đẹp, tướng mạo như vậy thật là hàng thượng phẩm."

 

Khóe miệng xà yêu quỷ dị nhếch lên, khi nói chuyện, dường như còn kèm theo tiếng thở nhẹ, nghe đến sởn tóc gáy.

 

"Trong địa phận Hoang Thành, con chồn nhỏ của nàng không bảo vệ được nàng đâu." Bàn tay lạnh băng của xà yêu nhẹ nhàng vuốt v3 gương mặt Hạ Thanh, như thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật, muốn thu nàng vào tay tỉ mỉ thưởng thức, "Chi bằng giết nó, làm yêu lữ của ta, như vậy nàng có thể bảo toàn tính mạng, lĩnh chủ Nam Thị cũng phải nể mặt ta."

 

Nơi bị ngón tay xà yêu vuốt v3, Hạ Thanh cảm thấy như trúng độc, xúc cảm tựa như kim châm.

 

Hơi thở nồng nặc mùi phấn ập vào mặt, sặc đến Hạ Thanh không dám hô hấp, cứng cổ nói: "Ta và coi xưa nay không quen biết, không có cơ sở tình cảm, không được."

 

Xà yêu cười đến đôi mắt cong thành một đường chỉ: "Tình cảm có thể bồi dưỡng mà, ta vừa ý nàng, chỉ cần nàng gật đầu, chuyện này liền thành."

 

Hạ Thanh vô cùng suy sụp, lý trí dần dần biến mất: "Nhưng ta... nhưng ta là nữ mà!"

 

"Khanh Khanh của nàng chẳng phải cũng là một con chồn cái sao?" Xà yêu cảm thấy lời này của Hạ Thanh rất buồn cười, hỏi ngược lại, "Nó có thể, sao ta lại không thể?"

 

Cái đó có thể giống nhau sao!!!

 

Thấy sắc mặt Hạ Thanh trắng bệch không nói nên lời, xà yêu ghé sát nàng: "Nàng cũng không phản kháng, ta coi như nàng đồng ý nhé."

 

"Đồng ý cái quỷ!" Hạ Thanh giận dữ, dùng sức đẩy xà yêu ra, cất bước chạy về phía cửa.

 

Đến trước cửa, Hạ Thanh chộp lấy then cửa, tính toán mạnh mẽ tạo kỳ tích.

 

Then cửa rung lên hai cái, quả thật có dấu hiệu muốn mở ra, nhưng chưa đợi Hạ Thanh kéo cửa ra, một cái đuôi rắn lạnh băng từ phía sau chớp nhoáng lao tới, quấn lấy eo nàng.

 

Ngay sau đó, một lực lượng không thể cưỡng lại nhấc bổng Hạ Thanh lên cao, trong nháy mắt, lại hung hăng rơi xuống, đập vào tấm ván giường cứng đơ.

 

Xúc tu đuôi rắn uốn lượn linh hoạt, trói chặt tay chân Hạ Thanh, ấn nàng xuống giường.

 

Hạ Thanh: "!!!"

 

Nàng dùng sức giãy giụa, ý đồ bẻ cái đuôi rắn, nhưng lực lượng chênh lệch quá lớn, hiệu quả cực nhỏ.

 

Ngược lại, nàng càng phản kháng, đuôi rắn quấn càng chặt.

 

Cái đuôi rắn này dường như kéo dài đến vô hạn, trói chặt tay chân Hạ Thanh, lại quấn lấy thân thể nàng, còn vòng qua cổ ép đến nàng không thở nổi.

 

Con chồn tuyết hôn mê dưới sự trói buộc của đuôi rắn, thân hình nhỏ bé gần như bị ép biến dạng.

 

Khanh Khanh!

 

Bạch Kính Huyền thân là đường đường Tiên Tôn, có từng chịu đựng nỗi khổ như vậy chưa?

 

Hạ Thanh tức đến mặt xanh mét.

 

"Cô đừng quá đáng!"

 

Trong lúc nguy hiểm, kinh hãi chuyển hóa thành phẫn nộ, không biết từ đâu một luồng sức mạnh dũng mãnh tràn khắp cơ thể Hạ Thanh, lòng bàn tay phải của nàng đột nhiên nóng lên.

 

Một đạo hào quang màu xanh lam đậm từ lòng bàn tay Hạ Thanh bừng sáng, xà yêu trước mặt không hề báo trước hét thảm một tiếng, cái đuôi như bị bỏng rụt nhanh về.

 

Hạ Thanh nhân cơ hội thoát thân, chạy như bay đến trước cửa, dùng sức lay động mấy cái.

 

Then cửa rơi xuống, cửa phòng mở ra, Hạ Thanh không chút do dự chạy nhanh ra ngoài.

 

Trong lầu các thoáng chốc vang lên từng tiếng kinh hô, hồ ly tinh, nhện tinh, thậm chí gà tinh vịt tinh nhao nhao hiện thân chặn đường.

 

Hạ Thanh xòe tay ra, chiếc đỉnh nhỏ trong lòng bàn tay ánh lên quầng sáng màu xanh mênh mông.

 

Ý niệm nàng vừa động, thanh quang liền khuếch tán ra, chiếu sáng con đường trước mặt Hạ Thanh.

 

Thanh quang này như một ngọn lửa dữ dội, phàm là bị nó quét qua, đám tinh quái chặn đường nhao nhao kêu thảm thiết, không dám cản trở quá nhiều.

 

Không ngờ lại được Phúc Sinh Đỉnh cứu mạng, không hổ là thượng cổ thần khí, dù đã vỡ vẫn còn uy lực lớn như vậy.

 

Hạ Thanh không dám dừng lại, nắm chặt thời cơ cướp đường mà chạy.

 

Phía sau trên gác mái, mỹ nhân kiều diễm trong gương đồng hóa thành cự mãng, miệng phun lưỡi rắn, răng nanh sắc nhọn, mặt mày dữ tợn.

 

"Phúc Sinh Đỉnh......"

 

Cự mãng há miệng, phun ra tiếng người.

 

Nơi nó đi qua, các tinh quái trong lầu nhao nhao quỳ xuống dập đầu, run bần bật.

 

Cự mãng trườn lên các xà nhà, đôi mắt rắn lạnh băng đảo qua đám tinh quái đang phủ phục trên mặt đất, lạnh giọng ra lệnh:

 

"Bắt nàng về cho ta!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.