Sư Tôn Mỗi Đêm Đều Muốn Ta Hống Ngủ

Chương 17: Hôn một cái rồi đi




Hạ Thanh đau đầu.

 

Nếu những thư từ này rơi vào tay ma tộc nằm vùng...

 

Vẻ mặt Bạch Kính Huyền đầu tiên là ngượng ngùng, sau đó tựa hồ ý thức được điều gì, giữa đôi mày thanh lãnh hiện ra một tia ảo não.

 

Sắc mặt nàng thay đổi mấy lần, nhưng trước sau không mở miệng trả lời Hạ Thanh.

 

"Khụ." Hạ Thanh khẽ hắng giọng, nhỏ nhẹ thăm dò: "Vậy người... có muốn về trước xử lý chuyện này không?"

 

Bạch Kính Huyền nghe vậy, vẻ mặt dần khôi phục bình thường, xua tay nói: "Không cần."

 

Hạ Thanh: "?"

 

"Thư mất thì thôi, lại viết sau." Bạch Kính Huyền nhìn Hạ Thanh, đáy mắt như có ánh nước long lanh, "Nàng cố ý đến man hoang tìm ta, ta không muốn lại vì chuyện khác mà xa cách nàng."

 

Hạ Thanh: "."

 

Kỳ thật ta không phải riêng đến tìm người.

 

Mọi chuyện đều là ngoài ý muốn.

 

"Ân..." Hạ Thanh có chút chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mắt Bạch Kính Huyền, "Ta nghe Tương châu chủ nói người ở man hoang."

 

Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên một trận hương tử đằng thoảng qua, ngay sau đó Hạ Thanh rơi vào một vòng ôm nhợt nhạt.

 

Bạch Kính Huyền ôm lấy nàng.

 

Trong thoáng chốc, cả người Hạ Thanh căng thẳng, ngừng thở.

 

Bạch Kính Huyền ôm chặt Hạ Thanh, hơi cúi người, trán nàng chạm vào trán Hạ Thanh.

 

Đôi mắt tĩnh lặng như hồ sâu chứa đựng tình ý sâu đậm, tựa muốn nhìn thấu đáy lòng Hạ Thanh: "Thanh Nhi, ta không cố ý không từ mà biệt, nàng tha thứ cho ta được không?"

 

Giọng nói mềm mại từ miệng mỹ nhân thanh lãnh này thốt ra, đủ để mê hoặc lòng người.

 

Hạ Thanh không thể trả lời.

 

Tiếng tim đập thình thịch từng hồi.

 

Không chỉ Hạ Thanh tự nghe thấy, Bạch Kính Huyền, chắc chắn cũng nghe thấy.

 

Thật không ổn.

 

Hạ Thanh cảm thấy tình thế lặng lẽ mất kiểm soát.

 

Nàng khổ tu hai tháng, kết quả một chút tác dụng cũng không có.

 

Tựa hồ từ tiếng tim đập của Hạ Thanh nghe ra điều gì, vẻ mặt Bạch Kính Huyền càng thêm dịu dàng, lại được một tấc lại muốn tiến một thước, chóp mũi chạm chóp mũi Hạ Thanh, giọng điệu không kiềm chế được mà hơi cao lên: "Thanh Nhi, nàng không nói gì, có phải đã không còn giận ta nữa không?"

 

Hạ Thanh: "..."

 

Nàng ngượng ngùng quay mặt đi, ý đồ chuyển chủ đề: "Chuyện bên Tiên giới, * thật sự không sao chứ?"

 

Bạch Kính Huyền bất mãn Hạ Thanh cố ý nói sang chuyện khác, nâng một tay nâng cằm Hạ Thanh, khẽ xoay đầu nàng lại: "Ta và Thanh Nhi lâu ngày gặp lại, khó được ở bên nhau một lát, Thanh Nhi không quan tâm ta, sao cứ nhớ chuyện người khác?"

 

Hạ Thanh: "."

 

Chuyện Tử Tiêu Phong khi nào biến thành chuyện người khác?

 

Hạ Thanh bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Người trông rất ổn mà, còn có tâm tư giúp Nữ Hoàng thú nhân giải nạn."

 

Bạch Kính Huyền ngẩn người, sau đó buồn cười nói: "Thanh Nhi... chẳng lẽ đang giận dỗi ta?"

 

Hạ Thanh không lên tiếng.

 

"Còn nói ta nữa..." Bạch Kính Huyền không biết nghĩ đến điều gì, nhướng mày, giọng điệu đầy suy ngẫm, "Hôm nay Thanh Nhi nhìn chằm chằm vào Tiểu Ngữ, mắt không chớp lấy một cái."

 

Hạ Thanh ngước mắt, nghi ngờ: "Ta khi nào... Ân? Tiểu Ngữ?"

 

"Chính là Thánh Nữ thú nhân." Bạch Kính Huyền vươn một ngón tay khẽ chạm vào chóp mũi Hạ Thanh, "Nàng dám nói không có?"

 

Thánh Nữ thì Thánh Nữ, còn Tiểu Ngữ ở đâu ra, giọng điệu thân mật gì vậy!

 

Hạ Thanh đột nhiên có chút tức giận.

 

Vừa giận, nàng liền gan lớn: "Nhìn thì sao?"

 

Trong đầu nghĩ một đằng, ngoài miệng nói một nẻo.

 

Bạch Kính Huyền hiển nhiên không ngờ Hạ Thanh lại trả lời như vậy, bất ngờ không kịp phòng bị, nhất thời không biết phản ứng thế nào, vì thế trên khuôn mặt lạnh lùng hờ hững của nàng thoáng hiện lên vài giây vẻ ngơ ngác.

 

"Nàng... nàng không được nhìn nữa." Rất lâu sau, Bạch Kính Huyền cau mày, buồn bã nói.

 

A nga, giận rồi sao?

 

Hạ Thanh bị bộ dáng này của Bạch Kính Huyền chọc cười, nỗi phiền muộn mơ hồ vừa nãy trong lòng tan biến.

 

Đường đường Tiên Tôn, lúc ở riêng lại là như vậy.

 

Hạ Thanh ăn một mồm gan hùm mật gấu, tiến lên một bước, đảo khách thành chủ: "Chỉ cho người kêu một tiếng Tiểu Ngữ, không cho ta nhìn nhiều một cái, người sao lại bá đạo và thiên vị như vậy?"

 

Bạch Kính Huyền bị Hạ Thanh phản bác, một lúc lâu không phản ứng lại.

 

Hạ Thanh nói ra lời rồi mới cảm thấy không đúng, những lời này quá lỗ m ãng, nàng "dĩ hạ phạm thượng" như vậy, liệu có chọc Bạch Kính Huyền không vui?

 

Thấy Bạch Kính Huyền hồi lâu không đáp, lòng Hạ Thanh bắt đầu bồn chồn.

 

Xem đi, đây là kết cục của đắc ý vênh váo.

 

"...Thanh Nhi dạy bảo chí phải, ta biết sai rồi." Bạch Kính Huyền trầm ngâm hồi lâu, khi nói câu này, đôi mày đẹp hơi nhíu lại, vẻ mặt nhăn nhó.

 

Hạ Thanh: "...?"

 

Bạch Kính Huyền nhỏ giọng giải thích: "Khi ta đến Thánh Thành, Tiểu... Thánh Nữ vừa tròn sáu tuổi, lần này đại điển thú nhân tổ chức đúng vào ngày sinh nhật mười tám tuổi của nàng, nàng kế thừa tộc hiệu Thần Hoàng, tên đầy đủ Viêm Hoàng Xuyên Tễ Ngữ, Tiểu Ngữ là nhũ danh của nàng."

 

"..." Hạ Thanh im lặng.

 

Không hổ là Thánh Bữ, tên độc đáo như vậy, không giống nàng chỉ là một người qua đường, tên còn thiếu mất một nửa.

 

Hạ Thanh một lúc lâu không lên tiếng, Bạch Kính Huyền cẩn thận liếc nhìn nàng một cái, tiếp tục nói: "Sau lễ thành nhân, quả thật không nên tiếp tục gọi nhũ danh như vậy, ta sau này sẽ không gọi nàng ta như thế nữa."

 

"Ờ, ân." Hạ Thanh biết mình không có lý, có chút chột dạ.

 

Nhưng càng không ngờ Bạch Kính Huyền lại nghiêm túc tỉnh ngộ như vậy, khiến nàng nghẹn họng.

 

Khó khăn lắm Hạ Thanh mới lên tiếng, Bạch Kính Huyền thở phào nhẹ nhõm, đáy mắt một lần nữa tụ tập ánh sáng: "Thanh Nhi không giận ta chứ?"

 

Hạ Thanh xấu hổ, vẻ mặt ngượng ngùng nhỏ giọng nói: "Ta không có giận."

 

Nghe nàng nói vậy, vẻ mặt Bạch Kính Huyền giãn ra, cười khẽ nói theo nàng: "Ân, Thanh Nhi không có giận."

 

Hạ Thanh: "..."

 

Tai hại, thôi kệ đi.

 

Hạ Thanh hơi tỉnh táo lại một chút về hành vi thiếu suy nghĩ của mình, dưới chân khẽ nhón nhón lùi về sau, muốn kéo giãn khoảng cách với Bạch Kính Huyền.

 

Dính sát Bạch Kính Huyền quá, đại não nàng không tỉnh táo, dễ phạm sai lầm.

 

Nhưng kế hoạch lùi lại của nàng không thực hiện được.

 

Không đợi chân vừa nhấc lên chạm đất an toàn, Bạch Kính Huyền bỗng nhiên nhẹ nhàng ôm lấy nàng kéo vào lòng.

 

Lần này dán càng chặt, cách lớp y phục trên người, đều có thể cảm nhận được thân thể mềm mại và ấm áp của đối phương.

 

Lòng Hạ Thanh rối bời muốn tránh, bỗng nhiên một làn gió ấm áp dịu dàng thổi qua vành tai nàng.

 

"Thanh Nhi, ta rất nhớ nàng."

 

Hạ Thanh đứng yên, mặc cho cơn gió lốc do cánh bướm vỗ gây ra, cuốn nàng vào vòng xoáy vô tận.

 

Nàng sớm đã qua cái tuổi không hiểu sự đời, biết rõ ý nghĩa của đủ loại dấu hiệu khác thường.

 

Hiểu lầm cũng được, giả dối cũng thế, giây phút này cảm thụ không thể cưỡng lại vô cùng chân thật.

 

Nàng chung quy không thể không thừa nhận, nàng đối với Bạch Kính Huyền chính là thấy sắc nảy lòng tham.

 

Dù sao, chuyện bản thân xuyên qua  chính là một hồi vô vọng và hoang đường. Nàng gần gũi người quyền thế, sao không tính là có chút vận khí thêm thân?

 

Bàn tay Hạ Thanh rũ bên người nhẹ nhàng nâng lên, bất ngờ dùng hết sức lực ôm lại Bạch Kính Huyền.

 

Làm trâu ngựa cả đời cũng chưa chắc bình an đến già, nguy hiểm cao lợi nhuận cao, kiếm được ngày nào hay ngày đó.

 

Chuyện sau này, cứ để sau này nghĩ.

 

Hạ Thanh nhắm mắt lại, khóe môi khẽ cong lên nụ cười, nhẹ gọi: "Tư Tế đại nhân."

 

Bạch Kính Huyền ngoài ý muốn, buông Hạ Thanh ra, hỏi nàng: "Sao đột nhiên lại gọi ta như vậy?"

 

"Bởi vì nàng hiện tại chính là Tư Tế thú nhân tộc mà." Hạ Thanh tươi cười rạng rỡ, "Tư Tế đại nhân, muốn ta giúp việc thì được, nhưng không bao cơm sao, ta đói rồi."

 

Bạch Kính Huyền hơi giật mình, ngay sau đó hiểu ra, người Tiên giới đến thế gian này, không thích ứng với môi trường linh khí đột ngột giảm, sẽ dễ dàng đói bụng.

 

Ngay cả Bạch Kính Huyền, lâu lâu cũng sẽ cùng Nữ Hoàng và Thánh Nữ dùng bữa.

 

Chuyến này Hạ Thanh và Liễu Hạm Vân lặn lội đường xa đến Thánh Thành, trên đường còn trải qua vài lần cản trở ác ý, đã sớm đói đến bụng dính lưng.

 

Bạch Kính Huyền ý thức được sự sơ suất của mình, có chút ảo não: "Thanh Nhi, nàng đợi một lát, ta đi sắp xếp ngay."

 

Nàng vội vàng xoay người muốn đi, lại bị bàn tay đột nhiên duỗi ra nắm chặt.

 

Bạch Kính Huyền quay đầu lại: "Thanh Nhi?"

 

Hạ Thanh cố ý siết chặt năm ngón tay, cảm nhận rõ ràng sự đan xen mười ngón tay truyền đến tay Bạch Kính Huyền: "Ra khỏi cánh cửa này, nàng vẫn là vị Tư Tế cao quý của thú nhân tộc, còn ta chỉ là một tu sĩ Nhân tộc đến Thánh Thành."

 

Bạch Kính Huyền không rõ nguyên do: "...Ý Thanh Nhi là?"

 

"Trước mặt người khác chúng ta phải diễn kịch, không thể lúc nào cũng thân mật như vậy." Hạ Thanh khẽ tính toán trong lòng, "Cho nên... nàng phải bồi thường cho ta."

 

Bạch Kính Huyền nghe vậy, trầm tư.

 

Hạ Thanh chờ Bạch Kính Huyền mở miệng, nàng đoán được Bạch Kính Huyền sẽ trả lời thế nào, chỉ cần Bạch Kính Huyền nói...

 

"Lời Thanh Nhi nói thật chí lý, có thể để Nữ Hoàng ban hôn cho chúng ta, vừa lúc có thể mượn danh đại điển thú nhân mà danh chính ngôn thuận tổ chức một hôn lễ vô cùng náo nhiệt, như vậy trước mặt người khác cũng không cần cố kỵ gì."

 

Hạ Thanh ngơ ngác: "???"

 

"Nhưng đại điển thú nhân cần chuẩn bị quá nhiều thứ, nhân lực vật lực đều không theo kịp, tổ chức hôn lễ lại càng tốn nhiều thời gian, nên một chốc khó mà tiến hành, cho nên còn cần từ từ." Bạch Kính Huyền an ủi Hạ Thanh, "Đừng lo lắng, Thanh Nhi, chuyện này giao cho ta."

 

Hạ Thanh: "?!"

 

Từ từ, kịch bản không phải như vậy!

 

Bạch Kính Huyền nói xong muốn đi, vẻ mặt vội vàng.

 

Hạ Thanh vội vàng kéo nàng trở lại.

 

"?" Bạch Kính Huyền lại một lần nữa dừng chân, đôi mắt xinh đẹp liên tục lay động lòng Hạ Thanh chớp chớp, "Thanh Nhi, làm sao vậy?"

 

"Ý ta là..."

 

Hạ Thanh cảm thấy mình bị đánh bại, chưa từng có cuộc tình nào chật vật như vậy.

 

Nàng hít sâu một hơi, mặt đỏ bừng nhìn vào mắt Bạch Kính Huyền: "Nàng... hôn ta một cái rồi đi."

 

Nói xong, Hạ Thanh che mặt đỡ trán.

 

So với việc Bạch Kính Huyền há miệng ngậm miệng đòi tổ chức hôn lễ, thỉnh cầu rõ ràng ngây thơ như vậy của nàng, không hiểu sao lại có cảm giác xấu hổ khôn tả.

 

Bạch Kính Huyền nửa giây không trả lời, Hạ Thanh lập tức hối hận, thở dài nói: "Thôi thôi, nàng vẫn là..." Về bận việc của nàng đi.

 

Lời còn chưa dứt, bàn tay che mắt Hạ Thanh bị Bạch Kính Huyền kéo xuống.

 

Ngay sau đó, tầm nhìn tối sầm lại.

 

Bạch Kính Huyền hai tay nâng mặt Hạ Thanh.

 

Một nụ hôn mềm mại ướt át không lệch lạc in lên môi Hạ Thanh.

 

Ong ——

 

Sóng điện mạnh mẽ trong nháy mắt quét sạch đại não.

 

Không biết qua bao lâu, Hạ Thanh choáng váng hoàn hồn, Bạch Kính Huyền đã buông nàng ra lùi về sau nửa bước.

 

Tay các nàng vẫn nắm chặt nhau, mười ngón tay đan vào nhau.

 

Bạch Kính Huyền cười khẽ nhìn nàng: "Còn muốn hôn thêm một chút nữa không?"

 

Hạ Thanh mím môi: "...Không, không cần."

 

Môi, tê dại.

 

Ừ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.