Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 168: Vào triều! Lãng gia xem bệnh cho Cừu Yêu Nhi! Cứng rồi




Nữ cao thủ xấu xí Hoàng Phượng ở phía trước đánh xe, Thẩm Lãng mang theo một bộ thùng dụng cụ hoàn chỉnh của hắn, ngồi ở bên trong xe ngựa.
Khoảng cách bờ biển còn có vài trăm dặm, gần cần lúc hừng đông mới có thể đến bến tàu sát biển.
Từ nơi này mãi cho đến bờ biển kỳ thực có thể đi thẳng đất phongphủ Bá Tước Huyền Vũ, hơn nữa nơi đó có bến tàu của họ Kim.
Đương nhiên cũng không phải đất phong phủ Bá Tước Huyền Vũ hẹp dài như vậy, mà là năm đó gia tộc họ Kim ở chỗ hoang vắng không người ở mở ra một con đường dẫn lối đến bến tàu sát biển.
Đây đương nhiên lại là bút tích của tổ tiên Kim Trụ.
Năm đó ông ta dẫn đầu đại quân quét ngang toàn bộ hải tặc vùng duyên hải, thế nhưng đất phong gia tộc họ Kim lại không hoàn toàn ở ven biển, thế là ông ta nghĩ ra một cái biện pháp thế này, quyền xây đường.
Gia tộc họ Kim tốn hao món tiền khổng lồ xây dựng con đường ra biển hơn hai trăm dặm này, căn cứ khế ước con đường này thuộc về phạm vi thế lực phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Đương nhiên đây không phải vĩnh cửu, gia tộc họ Kim chỉ có thể có con đường này hai trăm năm.
Hai trăm năm về sau, con đường này đem về quốc quân toàn bộ, thế nhưng gia tộc họ Kim có quyền lực vĩnh viễn thông hành.
Cũng chính bởi vì con đường này, mới khiến cho quân đội gia tộc họ Kim có thể tự do xuất nhập ngoài khơi đi đảo Vọng Nhai, mà không cần đi qua quận Dương Vũ.
Nhưng vì che giấu tai mắt người khác, Thẩm Lãng vẫn đi sang bến tàu quận Dương Vũ.
- Hoàng cô nương, cô nương có biết Cừu Yêu Nhi không? - Thẩm Lãng bèn hỏi.
Hoàng Phượng đáp:
- Biết.
Nào chỉ là biết, Cừu Yêu Nhi quả thực chính là thần tượng của nàng, nói cho đúng là thần tượng của các cô gái luyện võ.
Thẩm Lãng lại nói:
- Hoàng cô nương, huynh trưởng của cô nương nói võ công của cô nương đặc biệt cao, như vậy ở Việt quốc, trong dàn cao thủ thế hệ trẻ, cô nương có thể xếp hàng thứ mấy?
Hoàng Phượng nói:
- Chưa có xếp hạng.
Thẩm Lãng không khỏi kinh ngạc:
- Thế nhưng, huynh trưởng của cô nương lại nói, cô nương so với Mộc Lan vợ ta lợi hại hơn.
Hoàng Phượng nói:
- Ta là so với nàng lợi hại, nhưng vẫn chưa có xếp hạng.
Á!
Ta cảm thấy vợ ta đã rất lợi hại rồi.
Trên thực tế Thẩm Lãng nghĩ bậy, Mộc Lan quả thực rất lợi hại, thế nhưng nàng vừa tu luyện võ đạo cá nhân, vừa lại tu luyện võ đạo chiến trường, then chốt nàng niên kỷ còn nhỏ như vậy, còn có không gian tiến bộ rất lớn.
Võ công chính là như vậy, càng luyện càng mạnh.
Thẩm Lãng lại hỏi:
- Ai là đệ nhất cao thủ trong những người trẻ tuổi vậy.
- Không biết. - Hoàng Phượng đáp:
- Những cao thủ hàng đầu cũng sẽ không mỗi ngày luận võ, nhất định so sánh cao thấp, có ba bốn người trẻ tuổi có thể là đệ nhất cao thủ.
Thẩm Lãng nói:
- Ví như đều có người nào?
Hoàng Phượng nói:
- Chúc Hồng Tuyết.
Nghe được tên này, ánh mắt Thẩm Lãng chợt co rụt lại.
Lại lại một lần nữa nghe được tên này.
Vị Chúc Hồng Tuyết này mới thật sự là thiên chi kiêu tử, cháu của vương hậu, con của Tổng đốc Chúc Nhung.
Thế nhưng đại tướng quân Chúc Lâm, chính là vì Chúc Hồng Tuyết hướng Mộc Lan cầu hôn.
Thẩm Lãng không khỏi nói:
- Chúc Hồng Tuyết không phải học văn sao?
Hoàng Phượng đáp:
- Hắn văn võ toàn tài.
Thẩm Lãng nói:
- Dựa vào cái gì nói hắn có thể là đệ nhất cao thủ thế hệ trẻ?
Hoàng Phượng nói:
- Bởi vì thầy của hắn là Tả Từ!
Tên này Thẩm Lãng nghe qua, thế nhưng lập tức có chút không nghĩ ra.
Là đại tông sư Chung Sở Khách nói qua?
Không phải!
Có phải tiền bối Kiếm Vương Lý Thiên Thu nói qua?
Cũng không phải!
Đúng rồi, nhớ ra rồi.
Là nghe nữ học sĩ xinh đẹp Trương Ngọc Âm của Thiên Nhai Hải Các nói về tên này.
Tả Từ, Các chủ danh dự của Thiên Nhai Hải Các.
Thiên Nhai Hải Các lợi hại bao nhiêu liền không cần nói nhiều, là thánh đường võ học của toàn bộ phía nam lục địa phương Đông.
Đời thứ nhất Nam Hải Kiếm Vương Khâu Cự xuất thân từ Thiên Nhai Hải Các, hơn nữa chỉ là học sĩ dự bị.
Mà người sáng lập Thiên Nhai Hải Các, chính là gia tộc họ Tả.
Vị Tả Từ này chính là người thừa kế gia tộc họ Tả, chỉ có điều ông ta quanh năm vân du thiên hạ, hơn nữa đại bộ phận đều ở trên biển đi, cho nên liền được gọi là Các chủ danh dự.
Thẩm Lãng hỏi:
- Việt quốc có sáu đại tông sư, vì sao chưa từng nghe qua tên Tả Từ này a?
Hoàng Phượng hỏi vặn lại:
- Việt quốc còn có năm đại quý tộc, vì sao không có gia tộc họ Ninh này vậy?
Á!
Lời này rất có lý, bởi vì họ Ninh là vương tộc, khinh thường xếp hạng.
Tả Từ cũng giống vậy, lấy tư cách chủ nhân danh dự của Thiên Nhai Hải Các, ông ta cũng không thiết tha xếp vào sáu đại tông sư.
Nhưng tóm lại người này rất lợi hại là được, quá cao siêu vĩ đại.
Mà Chúc Hồng Tuyết dĩ nhiên là đệ tử của ông ta, rõ ràng thật là làm cho người ta đố kỵ.
Thẩm Lãng nói:
- Vậy thầy của Cừu Yêu Nhi là ai?
Việc này Kiếm Vương Lý Thiên Thu không có nói qua, Thẩm Lãng cũng kiểm tra rất nhiều tư liệu, không có tìm được sư phụ của Cừu Yêu Nhi.
Hoàng Phượng nói:
- Sư phụ của nàng là Luy Tổ!
Luy Tổ (*)?
(*) Luy Tổ là một nhân vật nữ trong thần thoại Trung Quốc cổ đại, à là vợ cả của Hoàng Đế Công Tôn Hiên Viên và là người đầu tiên chế ra việc nuôi tằm. Đương nhiên, việc Bánh chọn cái tên này cho nhân vật cũng ngụ ý sự lợi hại của bả đó.
Tên gì kỳ cục thế này?
- Bà ta là ai? - Thẩm Lãng bèn hỏi.
Hoàng Phượng nói:
- Không biết, một người phụ nữ thần bí, vĩnh viễn ở trên mặt biển, không bước trên lục địa, người phụ nữ xinh đẹp nhất thế giới.
- Ta không tin. - Thẩm Lãng nói.
Hoàng Phượng nói:
- Tả Từ chính là vì nàng bỏ đi Thiên Nhai Hải Các mà vân du trên biển.
Vậy nữ nhân này có chút lợi hại..
Tả Từ người này vĩ đại siêu cao, lại vì bà ta mà bỏ đi Thiên Nhai Hải Các?
Thẩm Lãng nói:
- Vậy Tả Từ có cùng Luy Tổ ngủ qua hay chưa vậy?
Tức khắc Hoàng Phượng có chút bị nghẹn họng.
Vấn đề hạ lưu như vậy, nàng vẫn là lần đầu tiên nghe được.
Loại người luyện võ như nàng, với tên của Tả Từ cùng Luy Tổ tràn trề kính ngưỡng vô tận, không dám không tôn trọng, xem họ như là thiên thần vậy.
Kết quả ngươi luôn mồm nói chuyện ngủ, ngươi cho là mỗi người đều hạ lưu giống như ngươi vậy à?
- Không có. - Hoàng Phượng đáp.
Thẩm Lãng nói:
- Làm sao cô nương biết chưa ngủ, có thể ngủ rồi mà không nói với bên ngoài thì sao?
Hoàng Phượng không thể nhịn được nữa nói:
- Tả Từ yêu Luy Tổ vô cùng, nhưng Luy Tổ chẳng qua là xem Tả Từ trở thành tri kỷ, tình cảm giữa bọn họ vô cùng thuần khiết, không có xấu xa như trong tưởng tượng của ngươi vậy đâu.
- Ha ha! - Thẩm Lãng cười lạnh nói:
- Giữa nam nữ sẽ không có tình cảm thuần khiết, hoặc là ngủ không được, hoặc là teo không dựng lên nổi.
Ngươi câm miệng cho ta!
Hoàng Phượng trong lòng rống giận, thế nhưng trong miệng lại không thể nói ra được.
Nguyên nhân là huynh trưởng từng nói, không thể làm trái bất kỳ yêu cầu gì của Thẩm Lãng.
Trong lòng nàng không cam lòng, luyện võ thật không có tiền đồ.
Luyện được cho dù tốt thì thế nào, còn chưa phải là làm vệ sĩ cho tên sở khanh tiểu bạch kiểm trước mắt này à?
Thậm chí, tên sở khanh trước mắt này ngay cả tiểu bạch kiểm cũng không tính.
Mặc váy vào còn đẹp hơn con gái, ông trời thế nào không chém nát vụn mặt của ngươi a.
Thẩm Lãng lại hỏi:
- Hoàng cô nương, vậy sư phụ của cô nương là ai vậy?
Hoàng Phượng không nói một lời.
Thẩm Lãng lại nói:
- Vậy võ công Đường Viêm xếp hàng thứ mấy?
Hoàng Phượng vẫn không nói được một lời.
Thẩm Lãng thở dài trong lòng, người xấu đầu óc cũng nhỏ a.
Không phải là sắp xếp thần tượng của ngươi thôi sao? Đến nỗi không thèm để ý người ta nữa à?
...
Sáng sớm hôm sau!
Thẩm Lãng cuối cùng đã tới bến tàu quận Dương Vũ, từ nơi này rời bến đi thành Nộ Triều tất nhiên không thể chói mắt.
Đương nhiên vì để tránh cho chú ý vô cùng, hắn vẫn bịt kín cái khăn che mặt.
Nhưng... vẫn gây chú ý rất nhiều.
Cảm giác bị rất nhiều nam nhân nhìn chằm chằm, phản cảm lắm.
Sau khi lên thuyền ra biển, Thẩm Lãng trực tiếp dùng nhiều tiền thuê một khoang phòng riêng.
Hoàng Phượng giữ ở ngoài cửa, không phải là bởi vì giữ phép tắc, mà chính là đơn thuần không muốn cùng Thẩm Lãng sống ở trong cái khoang phòng chật hẹp đó.
Nhưng vào lúc này, bên ngoài có một công tử tuổi còn trẻ, mặc cẩm y ngọc phục đi tới cửa lạy xuống nói:
- Tại hạ là Bạch Ngọc Lang, xin hỏi tiểu thư quê quán ở đâu? Thành Nộ Triều không tính là thái bình, tại hạ biết chút võ công, sẵn lòng chăm sóc một ít... A!
Gã còn chưa nói hết lời, tức khắc phát sinh một tiếng kêu thảm.
Bởi vì Hoàng Phượng trực tiếp một chân đá bay gã ra ngoài mấy mét xa.
Thẩm Lãng gần như nghe được tiếng bể trứng.
Ngay sau đó, bên ngoài lại liên tiếp vang lên một dàn tiếng kêu thê thảm.
Vô cùng hiển nhiên, chính là đám thủ hạ của Bạch Ngọc Lang qua đây báo thù, thế nhưng Hoàng Phượng hoàn toàn không cần động thủ, cứ đạp một chân, toàn bộ giết trong nháy mắt.
Tiếp đó, Thẩm Lãng liền được yên tĩnh!
Những người khác trên thuyền cũng chẳng xem đó là chuyện đáng kể, đi đến thành Nộ Triều chính là nơi ngoài vòng pháp luật, ở trên thuyền đánh nhau không còn gì bình thường hơn nữa.
Kế tiếp, Thẩm Lãng mở ra cái rương, tìm mặt nạ dán ở trên mặt, tiếp đó thoải mái mà đi ngủ.
Hôm qua thức chạy suốt đêm, vừa lúc ban ngày đi ngủ, tuyệt đối cũng không nên để khô da tiều tụy.
Nhưng mà cái vách gỗ này có hơi mỏng.
Tất cả những âm thanh xung quanh đều nghe rõ hết.
Khoang phòng bên trái rõ ràng không biết xấu hổ, một người đàn ông, hai người đàn bà.
Thời thế đổi thay!
Khoang phòng bên phải, bốn gã đàn ông, con đáng sợ hơn nữa.
Nhưng mà nghe cho kỹ, giống như không có phát sinh cái gì, chẳng qua là nói chuyện phiếm mà thôi.
Khoang phòng phía trên cũng là người nghèo, toàn bộ ngồi trên chiếu, căn bản cũng không có giường ngủ.
Tất cả những âm thanh xung quanh, hắn đều nghe được rõ ràng.
Lúc đầu hắn không muốn nghe, nhưng trong lúc lơ đãng nghe được hai chữ Thẩm Lãng này, tiếp đó liền vểnh tai hóng hớt.
Cả thuyền cũng đang thảo luận một việc.
Đảo Vọng Nhai phát hiện ra mỏ vàng lớn, gia tộc họ Kim phát đạt.
Chuyện này, đã trở thành đề tài hấp dẫn nhất của toàn bộ Việt quốc.
- Kỳ thực đảo Vọng Nhai phát hiện mỏ vàng một chút cũng không kỳ quái?
- Thế nào không kỳ quái?
- Gia tộc họ Kim họ gì? Họ Kim, phát hiện mỏ vàng thì có cái gì kỳ quái kia chứ?
Mọi người bái phục.
Thẩm Lãng bái phục, ngươi nói tốt rất có lý.
- Các ngươi biết gia tộc họ Kim tại sao lại tuyển Thẩm Lãng làm ở rể, Kim Mộc Lan tại sao lại gả cho Thẩm Lãng à? - Tên thiên tài này lại hỏi.
- Tại sao?
Thẩm Lãng cũng muốn biết đáp án này vô cùng.
- Ba chữ Kim Mộc Lan bao hàm kim, mộc, thổ, hỏa, ngũ hành thiếu nước, mà Thẩm Lãng tất cả đều là nước, cho nên gia tộc họ Kim liền nạp hắn làm người ở rể.
(*) Thẩm Lãng có nghĩa chìm dưới sóng biển nên khỏi nói nước nhiều cỡ nào.
Có người nghi ngờ hỏi:
- Ba chữ Kim Mộc Lan này, chỉ có kim với mộc, từ đâu ra thổ với hỏa.
Tên thiên tài kia nói:
- Cây lan trồng với trong đất, không phải là đất à? Vàng chui vào cây không phải nhóm lửa à? Cho nên tên này liền bao hàm kim, mộc, hỏa, thổ.
Mọi người bái phục.
Thẩm Lãng càng thêm bái phục, thật là cao thủ ở dân gian.
- Các ngươi cũng biết, mạng của Cừu Yêu Nhi sao không thể sống lâu không? - Vị thiên tài này lại nói.
Mọi người nhỏ giọng thì thào:
- Chuyện này là thế nào?
Thẩm Lãng gần như có thể thấy bọn họ hỏi câu này thì gần như rụt cổ.
Bởi vì cái hung danh của nữ ma đầu Cừu Yêu Nhi quá phổ biế, giết người vô số, thế cho nên những nam nhân nghe được tên của nàng đều run cầm cập.
Vị thiên tài kia nói:
- Tên Cừu Yêu Nhi (仇妖儿) sau khi hóa giải ra, có nghĩa nữ nhân nhi cửu yêu (女人儿九夭, tạm dịch cô gái chết trẻ vào năm thứ 9), ý nghĩa nàng vào lúc 29 tuổi có thể chết yểu, mnà qua hết năm sau cô ta sẽ 29 tuổi đó.
Mọi người không ai dám đáp lại.
Tiếp đó có một người buồn bã nói:
- Ta xem ra mạng ngươi không được lâu, Cừu Yêu Nhi cứu được nhiều cô gái tốt, thế mà ngươid dám nguyền rủa cô ta chết.
Thế là, mọi người đều cùng tên thiên tài này phân rõ giới hạn.
Thật giống như cách vài trăm dặm, Cừu Yêu Nhi cũng có thể nghe và thấy tận nơi này.
Cái tên Cừu Yêu Nhi này giống như một cấm kỵ, trong nháy mắt làm cho cả buồng nhỏ trên tàu yên tĩnh lại.
Thậm chí cả căn buồng bên trái một nam hai nữ cũng ngừng.
- Thế nào lại kết thúc rồi, người ta còn chưa có đã ghiền? – Người đàn bà oán giận nói.
Tên đàn ông run cầm cập nói:
- Nghe được cái tên đó liền... kết thúc, thật là đáng sợ.
Người đàn bà nói:
- Cừu Yêu Nhi đáng sợ thế nào, ta cảm thấy cô ta tốt mà, với nữ nhân chúng ta rất tốt.
Đàn ông nói:
- Bởi vì các ngươi là ta mua được, nếu như bị cô ta biết, ta cũng bị lột da rút gân.
Lúc này, Thẩm Lãng đã thật sự hiểu Cừu Yêu Nhi uy phong.
Nào chỉ là ngăn con nít khóc, quả thực làm cho nam nhân ngừng cứng, trong nháy mắt tẻo tèo teo.
Không ai nói chuyện phiếm, Thẩm Lãng cũng nghe không được cái gì, không khỏi ngáy khò khò.
Ban đêm, bên ngoài truyền đến tiếng leng keng.
- Đến thành Nộ Triều, đến thành Nộ Triều rồi!
- Tất cả mọi người nhớ kỹ, tuyệt đối không nên ở thành Nộ Triều đánh đàn bà con gái, nếu không chết ráng chịu.
- Tất cả mọi người nhớ kỹ, đàn ông không nên tới gần tòa lâu đài màu trắng phía đônga, đó là lâu đài của Cừu tiểu thư, đi ngang qua chỗ đó cũng có thể sẽ chết đó.
- Quan trọng nhất là, những cô gái che mặt ở trên đường tuyệt đối không nên chọc a, bởi vì nàng có thể là tỳ nữ trong lâu đài của Cừu tiểu thư, nếu chọc chết ráng chịu.
...
Tiến vào thành Nộ Triều!
Thẩm Lãng tức khắc cảm giác được vô cùng sầm uất.
So với thành Nộ Giang rõ ràng phải sầm uất hơn nhiều, giống như khắp nơi đều đang chảy mùi của vàng.
Quả thực chính là thành không ngủ.
Vô số cửa hàng, quán rượu, khách sạn.
Chỉ không có lầu xanh mà thôi.
Rõ ràng quỷ dị, trong cái chỗ của đám cướp biển mà không có lầu xanh.
Nhưng mà thoáng nghĩ liền hiểu là tại sao, ai dám ở dưới mí mắt Cừu Yêu Nhi mở lầu xanh, hoàn toàn là muốn chết.
Cho nên gần như tất cả kẻ có tiền tới thành Nộ Triều, đều phải tự mang bạn gái.
Nhưng mà Thẩm Lãng rất nhanh phát hiện thành Nộ Triều vẫn có lầu xanh, chỉ bất quá bên trong đều là... Thố nhi gia.
Then chốt làm ăn còn rất tốt.
Ôi, đàn ông sinh hoạt tại thành Nộ Triều rõ ràng không dễ dàng, hoàn toàn khuất phục dưới thư uy của Cừu Yêu Nhi.
Thẩm Lãng cực kỳ quan tâm đến khả năng phòng ngự của tòa thành này.
Đây là một tòa thành thị không có tường thành.
Giống như hoàn toàn không đề phòng vậy.
Nhưng trình độ nào đó, nó cũng không cần tường thành, vì thành thị tách biệt hải ngoại.
Chỉ cần hải quân đủ cường đại, có thể bảo vệ ngoài khơi, đại cổ quân địch sẽ rất khó lên đất liền.
Thế nhưng rất nhanh Thẩm Lãng cũng có chút hít thở không thông.
Bởi vì, hắn thấy được phủ Thành Chủ của Cừu Thiên Nguy.
Đây... Đây quả thực so với mai rùa còn giống mai rùa hơn.
Đây quả thực là pháo đài không cách nào đánh chiếm.
Thật là đáng sợ.
Pháo đài phủ Thành Chủ lại cao như thế, tường dầy như vậy.
Lâu đài phủ Bá Tước Huyền Vũ đã coi như là dễ thủ khó công, còn so với pháo đài trước mắt của Vua Hải Tặc quả thực để cho người ta tuyệt vọng.
Thẩm Lãng thoáng đoán chừng một chút.
Pháo đài này dù cho chỉ có một hai ngàn người phòng thủ, dù cho một vạn người tới nơi cũng công không được.
Hơn nữa cả tòa lâu đài cũng là xây bằng đá, ngay cả phóng hỏa đều đốt không được.
Toàn bộ thành Nộ Triều tổng cộng có ba cái lâu đài, một lâu đài bên trái hẳn là là Cừu Hào, một lâu đài bên phải hẳn là là Cừu Yêu Nhi, cái pháo đài ở giữa hẳn thuộc về cha con Cừu Thiên Nguy.
Ba cái lâu đài ở ba góc, bảo vệ xung quanh lẫn nhau.
Chỉ cần không hạ được ba lâu đài này, thành Nộ Triều vẫn không thể tóm được.
Dùng bản lĩnh bình thường muốn tóm ba tòa lâu đài này, hoàn toàn khó như lên trời a.
Hai mươi năm trước, Bá tước Ninh Vũ suất lĩnh hơn vạn đại quân, một cả nhánh hạm đội cũng không có hạ được Cừu Thiên Nguy, toàn quân huỷ diệt.
Mà năm đó, thành Nộ Triều này còn chưa có ba lâu đài này.
Hôm nay độ khó để tóm lấy thành Nộ Triều so với hai mươi năm trước, không biết gia tăng gấp bao nhiêu lần.
Cường công là không thể nào, chỉ có thể dùng trí.
Cho nên Thẩm Lãng mới hy sinh chịu sắp xếp một cạm bẫy động trời.
...
Đi tới một cửa hàng hương liệu của thành Nộ Triều.
Nơi này chính là một trong những tai mắt của phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Cứ điểm bí mật của gia tộc họ Kim ở thành Nộ Triều không dưới mười cái, mỗi một cá đều kinh doanh mười mấy năm, gần như hoàn toàn không có lỗi lầm gì.
Hơn nữa chừng mười năm này, những cứ điểm bí mật này gần như chẳng bao giờ khởi động, nằm vùng ở thành Nộ Triều gần hai trăm tên võ sĩ, cũng toàn bộ không có khởi động.
Từ đó có thể thấy được, nhạc phụ đại nhân tuy rằng bảo thủ thật, nhưng bản lĩnh vẫn là vô cùng lão luyện, tuyệt đối là một cấp trên.đạt tiêu chuẩn
Dựa theo ước định, chạng vạng Từ Thiên Thiên sẽ đến trong tiệm này mua nhang về đốt.
Đương nhiên nếu xác định về ý nghĩa một cách nghiêm túc, đốt nhang cũng không tính thuộc về hương liệu, nhưng trong cái cửa hàng này vẫn có bán tinh dầu hoa hồng.
Thẩm Lãng tiến vào mật thất dưới đất của cái cửa hàng đợi Từ Thiên Thiên đến đây!
Xung quanh mười mấy người võ sĩ lập tức giám thị mỗi một con đường chung quanh cửa hàng này, bảo đảm tuyệt đối an toàn.
...
Cừu Yêu Nhi lại đuổi đi một nhóm đại phu.
Tiếp đó, nàng liền nằm ở trên giường nhỏ, nhắm mắt lại.
Bởi vì một khi mở, cả người lập tức quay cuồng, ngay cả đứng cũng không được.
Nàng đã ói ra ba đợt máu.
Trong ánh mắt hiện đầy tơ máu, đôi môi cũng biến thành tái xanh.
Mấy chục đại phu đều quan sát, hoàn toàn tìm không được bất luận nguyên nhân bệnh gì.
Mà ngay tại lúc này, nàng lại vẫn đang nghe Từ Thiên Thiên kể 《 Tây Du Ký 》.
Đối với cái chết nàng có tiếc nuối, nhưng không sợ hãi chút nào.
Nàng vẫn thường nói một câu nói chính là sống có gì vui, chết có gì đáng sợ?
Lần này Tây Du Ký lại kể xong, Cừu Yêu Nhi lại một lần nữa trở về chỗ cũ.
Câu chuyện này quá hay, thế giới này quá đẹp.
Thế cho nên luyến tiếc kết thúc, dù cho hôm nay chỉ nói đến hai mươi mấy hồi
- Hừng đông giờ sửu hãy đánh thức ta. - Cừu Yêu Nhi nói.
Từ Thiên Thiên nói:
- Vâng, tướng quân có chuyện gì không?
Cừu Yêu Nhi nói:
- Cùng người ta quyết đấu.
Từ Thiên Thiên không khỏi kinh ngạc, ngươi đến lúc này còn cùng người khác quyết đấu?
Ngươi đầu đau như búa bổ, hộc máu vài lần, hơn nữa vừa mở mắt liền đầu cháng váng, trời đất quay cuồng.
Ngươi cứ như vậy, ngay cả đều đứng không được, ngươi như thế nào cùng người ta quyết đấu?
Từ Thiên Thiên vô cùng đau lòng nói:
- Ngài muốn cùng người nào quyết đấu?
Cừu Yêu Nhi nói:
- Chúc Hồng Tuyết, mấy năm trước đã hứa rồi.
Dĩ nhiên là gã?
Từ Thiên Thiên đương nhiên nghe qua tên Chúc Hồng Tuyết, nhưng chỉ biết gã là thiên chi kiêu tử, cháu ruột vương hậu, con trai của Đại đô đốc Chúc Nhung.
Còn Chúc Hồng Tuyết là đồ đệ của Các chủ Tả Từ, người mạnh nhất trong đám cao thủ trẻ của Việt quốc, Từ Thiên Thiên cũng không biết.
Kế tiếp Từ Thiên Thiên lâm vào sự do dự.
Bởi vì có mấy lời nàng không nên nói ra, địa vị của nàng ở bên người Cừu Yêu Nhi còn chưa có cao như vậy.
Hôm nay ở toàn bộ thành Nộ Triều, chỉ có Cừu Thiên Nguy có tư cách tìm đại phu cho con gái, ngay cả Cừu Kiêu đều không có tư cách.
Còn thì nữ hạng hai như Từ Thiên Thiên lại thêm không có tư cách.
- Tướng quân. - Từ Thiên Thiên cuối cùng vẫn nói ra khỏi miệng.
- Ừ.
Từ Thiên Thiên nói:
- Ta biết một người, cực kỳ phi thường thông minh, hắn có thể có thể trị bệnh của ngài, chí ít hắn có thể biết ngài tại sao lại xuất hiện những thứ bệnh trạng này, ta có thể đưa hắn đến xem bệnh của ngài hay không?
Cừu Yêu Nhi lâm vào yên lặng.
Ước chừng một lúc lâu, nàng gật đầu nói:
- Được!
- Vâng! - Từ Thiên Thiên cao hứng chạy vội ra.
Cừu Yêu Nhi đương nhiên không có bất kỳ hy vọng nào, phụ thân Cừu Thiên Nguy vì nàng tìm đại phu đã là tốt nhất, ngay cả bọn họ đều nhìn không ra là chứng bệnh gì, Từ Thiên Thiên tìm người kia đương nhiên cũng nhìn không ra tới.
Chỉ bất quá nàng nghe được sự chân thật thân thiết trong giọng của Từ Thiên Thiên, cho nên nàng đáp ứng.
...
Từ Thiên Thiên tiến vào cái căn cứ bí mật của phủ Bá Tước Huyền Vũ bí mật, cũng chính là cái cửa hàng hương liệu này.
Nội ứng của gia tộc họ Kim nói:
- Tiểu thư lại tới, ta đây sẽ dẫn ngài đi xem hàng mới.
Tiếp đó, gã dẫn Từ Thiên Thiên vào bên trong mật thất.
Trên thực tế Từ Thiên Thiên mới vừa tiến vào cái cửa hàng này, cũng đã được mười mấy người võ sĩ quan sát, xác định không có bất kỳ người nào theo dõi.
Sau khi tiến vào mật thất, Từ Thiên Thiên bản năng nói:
- Ngươi rốt cục tới rồi.
Trong mật thất hoàn toàn tối om, nàng hoàn toàn không nhìn thấy, thế nhưng nàng ngửi được mùi vị đặc biệt của Thẩm Lãng.
Chết người!
Nàng lại nhớ kỹ mùi của Thẩm Lãng.
Ánh nến sáng lên, Từ Thiên Thiên thấy được Thẩm Lãng.
Tiếp đó, nàng hoàn toàn kinh ngạc sững sờ.
Bởi vì, nàng nhìn thấy là một trang tuyệt sắc.
Ta... Trời ơi là trời!
Từ Thiên Thiên ta đây muốn đui rồi.
Ta biết Thẩm Lãng nhà ngươi không có ranh giới cuối cùng, nhưng thật không ngờ lại đến nước này?
Ngươi... Ngươi còn có thể diện hay không vậy?
Ngươi lại giả trang thành nữ nhân, then chốt còn xinh đẹp như vậy?
Ngươi sau đó còn để ta thế nào đối mặt với ngươi chứ?
Thẩm Lãng hỏi:
- Làm gì nhìn ta như vậy? Móc hàng ra hù chết ngươi bây giờ.
Từ Thiên Thiên nói:
- Ngươi câm miệng, không nên mở miệng nói.
Tiếp đó, nàng ngó xung quanh Thẩm Lãng một lúc lâu, nói:
- Thật không có kẽ hở, thật giống con gái. Như thế ngược lại vừa lúc, Cừu Yêu Nhi không cho bất kỳ đàn ông nào đụng vào nàng, phụ nữ thì khác. Nhưng mà ngươi tuyệt đối không nên mở miệng nói, tốt nhất che mặt lại, ta sợ nhỡ ra ngươi bị người ta nhận ra gương mặt này.
Thẩm Lãng thở dài nói:
- Ôi, mỹ nam tử như ta mức này cũng thật sự phát sầu, đi tới chỗ nào đều sợ bị người ta nhận ra, bởi vì khuôn mặt này là độc nhất vô nhị.
Lời còn chưa nói hết, Từ Thiên Thiên trực tiếp bưng kín cái miệng của hắn:
- Ngươi không cần nói, từ giờ trở đi ngươi chính là người câm.
Thẩm Lãng câm miệng.
Từ Thiên Thiên nói:
- Đi, đi với ta trị cho tiểu thư Cừu Yêu Nhi nào.
Tiếp tục, nàng không yên lòng nói:
- Ngươi lúc trước đã nói với ta ngươi biết chữa bệnh là thật đi, không phải gạt ta chứ?
Thẩm Lãng buồn bã đáp:
- Ngươi quên chứng đau bụng kinh của ngươi là ai chữa tốt cho ngươi à?
- Ngươi câm miệng cho ta!
Tiếp đó, Từ Thiên Thiên man Thẩm Lãng đi đến lâu đài Cừu Yêu Nhi!
Lúc đi vào, không có gây ra sự hoài nghi nào.
Bởi vì, toàn bộ lâu đài bên trong cũng là mỹ nhân, hơn nữa rất nhiều người đều mang cái khăn che mặt.
...
Trong thời gian đi qua, trong lỗ tai Thẩm Lãng thực sự nghe quá nhiều chuyện về Cừu Yêu Nhi.
Đơn giản là như sấm bên tai.
Huống chi nàng là nhân vật then chốt nhất trong kế hoạch thành Nộ Triều, Thẩm Lãng vì lấy lòng nàng thậm chí chép một cả bản 《 Tây Du Ký 》.
Ở trong vô số truyền thuyết.
Đây là một nữ ma đầu, giết người như ngóe, cùng hung cực ác.
Trong truyền thuyết nàng thân cao tám thước, vòng bụng tám thước.
Trong truyền thuyết nàng hung thần ác sát, mặt mày gần như so với Hoàng Phượng còn có khi xấu hơn.
Mà trong mật thư Từ Thiên Thiên chưa từng có đề cập qua tướng mạo Cừu Yêu Nhi.
Cho nên Thẩm Lãng đã làm tốt đầy đủ chuẩn bị tư tưởng.
Dù sao ngay cả gái xấu như Hoàng Phượng ta cũng thấy rồi, ta cũng không tin còn có cô gái nào không làm ta hết hồn.
Nhưng mà khi Từ Thiên Thiên đẩy mạnh cánh cửa, nhìn thấy Cừu Yêu Nhi trong nháy mắt.
Thẩm Lãng trở nên ngây dại.
Tại não hắn bản năng nhớ lại những năm tháng thanh xuân trước kia.
Trong đầu hiện ra toàn bộ những người phụ nữ mà hắn đã thấy.
Trong phim ảnh bình thường lẫn những bộ phim con heo, trên poster, trên bìa ngoài tạp chí và trong cả thế giới chân thực.
Giống như, loáng thoáng không có cô gái nào có lực tác động mãnh liệt như Cừu Yêu Nhi trước mắt này.
Vóc người này, tướng mạo này, quả thực trong nháy mắt phải kích động sự bẩn thỉu trong tâm hồn đàn ông.
Cho tới bây giờ đều chưa từng thấy qua cô gái như vậy, tràn đầy vô địch khí phách đồng thời lại có sự quyến rũ vô tận của phụ nữ.
Thực sự gợi cảm vô song.
Lúc này trong lòng Thẩm Lãng chỉ có một câu nói: Ta cứng rồi, quả thực không có thuốc chữa.
Không được, không được!
Như thế sẽ lộ ra kẽ hở.
Thẩm Lãng nhắm mắt lại, trong đầu bắt đầu nhớ lại tướng mạo Hoàng Phượng.
Trong lòng không ngừng thì thầm, Hoàng Phượng phải ngủ với ta, Hoàng Phượng phải ngủ với ta!
Kết quả nhưng chỉ chốc lát sau, thứ kia của hắn đi ngủ.
Quả nhiên hiệu quả
Em gái Hoàng Phượng ơi, cô nương rõ ràng thần kỳ!
- Ngươi chính là đại phu Từ Thiên Thiên tìm tới? - Một mỹ nữ chanh chua nói.
Thẩm Lãng ngẩng đầu, cô ả vừa nói ra chắc là Lục “ngành” trong thơ của Từ Thiên Thiên đi.
Cô ta không phải là nhìn ra sơ hở gì chứ?
Thẩm Lãng đa tâm, nữ nhân nhìn thấy hắn vận đồ nữ đầu tiên nhìn thấy chính là đố kỵ.
Mà một khi đố kỵ, cũng sẽ không hoài nghi, bởi vì lý trí cũng không có.
Lúc này, Cừu Yêu Nhi mở mắt.
Ánh mắt kia giống như ngôi sao, lại giống như tia chớp.
Dù cho tràn đầy tơ máu, cũng vẫn không cách nào che giấu trong đó đó sức hấp dẫn.
Nhìn thấy Thẩm Lãng, Cừu Yêu Nhi không khỏi kinh ngạc.
Dĩ nhiên là một nữ đại phu?
Tiếp đó, nàng lại nhắm hai mắt lại, vươn cổ tay, nhưng lại là không có ôm có bất kỳ hy vọng nào.
Mấy đại phu nổi tiếng khắp thiên hạ đều nhìn không ra nàng mắc bệnh gì, trước mắt vị nữ đại phu này trẻ tuổi như vậy, sao có thể phát hiện?
Cừu Yêu Nhi này là cao thủ hàng đầu, cho nên Thẩm Lãng thật sự có chút lo lắng, nàng có thể liếc mắt liền nhìn ra Thẩm Lãng giả gái hay không.
Thẩm Lãng lại suy nghĩ nhiều.
Cừu Yêu Nhi chẳng có hơi sức đi thăm dò.
- Chủ nhân chúng ta mắc bệnh, những đại phu nổi tiếng nhất liên tục đến đây đều nhìn không ra, huống chi là ngươi? Vội vàng xem xong rồi rời đi, không nên nỗ lực tại đây giả danh lừa bịp. - Lục Y nói bằng giọng lạnh lẽo.
Thẩm Lãng tiến lên, trước tiên bắt mạch cho Cừu Yêu Nhi
Tiếp đó, mở mắt nàng ra kiểm tra đồng tử.
Nhắm mắt lại, lại một lần nữa mở, dùng thị lực X quang chụp X quang hình chiếu toàn thân của Cừu Yêu Nhi.
Tức khắc trong lòng hắn rõ ràng vô cùng kinh ngạc chấn động a.
Hả... Nữ ma đầu này là thế nào sống đến bây giờ a?
Đổi thành những người khác, đã sớm chết hồi tám trăm này trước.
Từ Thiên Thiên ở bên cạnh hỏi:
- Đại phu, có thể chữa được không?
- Có thể! - Thẩm Lãng gật đầu, sau đó dùng hai tay ra dấu.
Từ Thiên Thiên không khỏi hết hồn, cái tên cặn bã Thẩm Lãng này muốn làm gì?
Bởi vì, ý kiến Thẩm Lãng ra dấu dĩ nhiên là bảo Cừu Yêu Nhi cởi quần áo trên người.
...
Chú thích của Bánh: Up chương thứ nhất, ta muốn đi ngủ mấy canh giờ tiếp đó đứng dậy tiếp tục gõ chữ. Thật sự là mệt mỏi rã rời muốn chết, ý chí hoàn toàn dựa vào các huynh đệ hỗ trợ chống đỡ, lạy xin mọi người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.