Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 994:




Tiếng gầm giận dữ của Dương Bách Xuyên mang theo cả chân khí, đứng ở đỉnh núi hét ra, truyền đi thật xa, mục đích là để dọa sợ đám người đang nhìn trộm Vân Môn.  
Hôm nay chém liên tiếp hai tên võ cổ giả bẩm sinh tầng ba của Thần Tông, ba tên bẩm sinh tầng hai của  m Nguyệt Môn, chỉ để lại người sống duy nhất là Thiên Tỉnh dị năng giả.  
Tin tưởng sau hôm nay chuyện này sẽ truyền khắp giới võ cổ.  
Tiếng thét rống giận vang ra xa sẽ làm đám võ cổ giả đang ẩn nấp ở bốn phía biết Vân Môn không dễ chọc.  
Advertisement
Không hề nghi ngờ, sau hôm nay anh và Thần Tông,  m Nguyệt Môn sẽ trở thành tử địch.  
Nhưng bây giờ Dương Bách Xuyên không sợ, sau khi thành công lên đến Trúc Cơ, thủ đoạn của người tu chân sẽ được phát huy dần dần, rất nhiều truyền thừa trong đầu sẽ mở ra một cánh cửa lớn cho anh, đây chính là sự tự tin của anh và Vân Môn.  
Hơn nữa có vị cao thủ Tửu Tiên lão đầu trấn giữ, tin tưởng bên quê quán sẽ không ai dám đến uy hiếp sau trận lập uy hôm nay.  
Advertisement
Hít một hơi thật sâu, Dương Bách Xuyên dùng Chân Hỏa đốt cháy năm cái thi thể, lấy được mười lăm viên linh thạch hạ phẩm từ trên người những người này, xem như là một thu hoạch ngoài ý muốn.  
Chân Hỏa không đốt cháy được linh thạch, Dương Bách Xuyên không chút khách khí thu hết vào không gian hồ Càn Khôn, nhiều thêm một viên linh thạch để bố trí trận pháp sẽ tăng thêm một tầng an toàn.  
Sau đó anh trở về trong thôn.  
Vừa đi vào, Tửu Tiên lão đầu nheo mắt lại nói: “Nhóc Xuyên, rõ ràng cậu chỉ là cảnh giới bẩm sinh tầng một, nhưng lại có thể phát huy ra thực lực của bẩm sinh tầng sáu, thật sự khiến lão phu kinh ngạc.  
Nhưng vừa rồi cậu giết người làm rất tốt, lão phu phát hiện sau tiếng thét đó, đám người còn sót lại đã chạy trốn, cuối cùng nơi này cũng yên tĩnh lại.”  
“Đại trưởng lão, người cũng nghe được những gì con nói ở đỉnh núi rồi, sau này nếu có võ cổ giả nay dị năng giả nào không đi bằng cửa chính, dám lén lút bước vào Vân Môn trong phạm vi mười dặm, người đừng khách khí, giết chết tất cả, được không?” Bây giờ trong lòng Dương Bách Xuyên chỉ toàn là sự kính sợ với Tửu Tiên lão đầu.  
Lão đầu này càng ngày càng khiến anh cảm giác sâu không lường được.  
“Ha ha, chỉ cần cậu nói ra nơi sản xuất rượu Khỉ cho lão phu, làm lão phu có rượu uống mỗi ngày, canh cổng cho cậu cũng không phải không thể.” Tửu Tiên lão đầu uống một ngụm rượu, cười hì hì nói.  
“Được, con phải đi đến Cố Đô một chuyến, sau khi trở về sẽ mang người đi uống rượu.” Có những lời này của Tửu Tiên lão đầu, Dương Bách Xuyên yên tâm rồi.  
Có ông ta trấn giữ, Dương Bách Xuyên rất yên tâm.  
Hôm nay định đi, nhưng xung quanh thôn xuất hiện nhiều võ cổ giả nhìn trộm, Dương Bách Xuyên không yên tâm, quyết định bố trí xong trận pháp rồi đi Cố Đô.  
Làm tất cả người của Vân Môn dọn đến thôn cũ, có trận pháp bảo vệ sẽ nhiều một tầng an toàn.  
Còn những thôn dân bình thường của thôn mới, không võ cổ giả nào dám trắng trợn táo bạo ra tay với người bình thường. Nếu dám làm vậy, sau khi điều tra sẽ bị toàn bộ giới võ cổ đuổi giết.  
Vì vậy Dương Bách Xuyên quyết định bày trận pháp trước rồi đi.  
Số linh thạch đạo trưởng Phương thu hoạch được từ việc bán đan Bồi Nguyên cho các tông môn lớn đều đưa cho bà nội giữ, Dương Bách Xuyên phải đi tìm bà nội lấy linh thạch.  
Sau khi lấy linh thạch từ chỗ bà nội, Dương Bách Xuyên bắt đầu bố trí trận pháp Tru Thiên, sư phụ Vân Thiên Tà đã truyền thụ xong trận pháp cho anh từ lâu.  
Sau khi ôn tập lại, Dương Bách Xuyên cảm thấy chính mình có thể bày trận được.  
Dựa theo kế hoạch ban đầu, sư phụ Vân Thiên Tà sẽ hỗ trợ, nhưng bây giờ chỉ có thể dựa vào chính mình. Vì giúp anh đột phá Trúc Cơ, sư phụ đã hao phí thần hồn chìm vào ngủ say, còn không biết khi nào mới có thể tỉnh lại.  
Muốn bố trí trận pháp Tru Thiên cần phải dùng linh khí núi sông.  
Bên thôn cũ này được xây dựng theo thế dựa núi sống, Dương Bách Xuyên quyết định đặt mắt trận trên núi Tần Lĩnh, như vậy có thể bao phủ toàn bộ thôn trong phạm vi lớn. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.