*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lòng Dương Bách Xuyên không hiểu sao bỗng thấy đau xót, không dám nghĩ tiếp nữa.
Nắm tay anh siết chặt kêu răng rắc, nói với Ngô Nam ở đầu dây bên kia: “Nếu có tin tức của đàm chủ các ông thì nhớ báo cho tôi biết trước tiên, cám ơn, mặt khác phiền ông đưa linh dược của các đại gia tộc đến quê tôi, hẹn gặp lại.”
Dương Bách Xuyên cúp điện thoại của Ngô Nam, trong mắt tràn ngập tơ máu.
Lúc này anh đã xác định, Hạ Lộ rất có thể vì anh mà đi ngăn cản hai cường giả Thiên Thiên đến từ nước ngoài, cường giả cần cô đối phó nhất định là Thiên Thiên tầng hai trở lên, có lẽ cô cũng biết được hiện giờ bản thân không thể chống lại hai võ cổ giả Thiên Thiên tầng hai nhỉ?
Chẳng trách… E rằng cô đã xảy ra chuyện rồi.
Dương Bách Xuyên vô cùng căm hận thực lực của mình không đủ, nếu Hạ Lộ bởi vậy mà xảy ra chuyện, anh sẽ bất an cả đời.
Anh xoay người đi xuống lầu, tâm trạng vô cùng nặng nề.
Sau khi nhìn thấy Khưu Vân, Dương Bách Xuyên trực tiếp mở miệng nói: “Khưu Vân, gọi điện thoại cho mọi người ở Vân Môn, mặc kệ bọn họ có chuyện quan trọng như thế nào, nửa giờ sau đều phải có mặt tại biệt thự.”
“Dạ, tiên sinh.” Khưu Vân nhìn thấy sắc mặt Dương Bách Xuyên u ám cũng không dám hỏi nhiều, vội vàng đi gọi điện thoại.
Một góc trong phòng khách, Tửu Tiên lão đầu và Vương Tông Nhân đang ngồi uống rượu, bên kia Độc Cô Hối và Võ Kiếm còn đang nghiên cứu điêu khắc.
Dương Bách Xuyên ngồi trên sô pha nói với Độc Cô Hối: “A Hối, đừng điêu khắc nữa, xuống mật thất dưới lòng đất gọi hộ pháp Lục và đạo trưởng Phương xuất quan đi.”
Độc Cô Hối cũng thấy sắc mặt sư phụ Dương Bách Xuyên không tốt, lúc này anh ấy cũng không dám cợt nhả mặt, vội vàng đáp lời xuống mật thất dưới đất.
“ Tông Nhân và Võ Kiếm đi tìm Hương Hương và Hầu Đậu Đậu về đây.” Dương Bách Xuyên lại nói.
“Dạ sư phụ.” Vương Tông Nhân và Võ Kiếm cùng đứng dậy, đi ra biệt thự tìm hai đầu linh thú.
Lúc này mật thất dưới lòng đất, Lục Tuyết Hi và đạo trưởng Phương đi tới.
"Tiên sinh, có chuyện quan trọng à?” Lục Tuyết Hi đi tới bên người Dương Bách Xuyên hỏi.
Dương Bách Xuyên nói với Lục Tuyết Hi và đạo trưởng Phương: “Mọi người chuẩn bị khởi hành, hôm nay sẽ dời đi, xuống thu dọn đồ đạc đi.”
Lục Tuyết Hi và đạo trưởng Phương đều có thể cảm nhận được áp lực tỏa ra từ trên người Dương Bách Xuyên, đây là chuyện trước nay chưa từng xảy ra, bọn họ cũng không dám nhiều lời, đáp một tiếng liền đi xuống thu dọn đồ đạc.
“A Hối, đi kiểm tra xe, chuẩn bị di dời, không đủ thì gọi điện thoại cho Lưu Tích Kỳ mượn xe từ công ty tới.” Dương Bách Xuyên lại sai bảo Độc Cô Hối.
“Dạ sư phụ, con đi ngay.” Độc Cô Hối chạy nhanh như một làn khói, giờ phút này sư phụ tỏa ra áp lực rất lớn, anh ấy hơi sợ hãi, vội vàng chuồn đi.
Lúc này Tửu Tiên lão đầu ngồi đối diện sô pha vui vẻ uống hết một ngụm rượu, nhìn Dương Bách Xuyên hỏi: “Thằng nhóc Xuyên, đã xảy ra việc gì à?”
Dương Bách Xuyên cũng không có tâm trạng đi lừa gạt lão đầu, nặng nề gật đầu, không nhiều lời.
Tửu Tiên lão đầu nhìn thấy Dương Bách Xuyên đen mặt không muốn nói chuyện, trong miệng lẩm bẩm một tiếng ‘Không có sức~’ rồi tự mình uống rượu, không để ý tới đối phương nữa.
Dương Bách Xuyên lấy điện thoại ra gọi cho u Dương Ngọc Thanh, nếu Vân Môn muốn dời đi, phụ nữ bạn bè bên cạnh anh đều phải dẫn theo hết, không thể bỏ rơi bất cứ người nào.
Từ cuộc trò chuyện với Ngô Nam hôm nay, hẳn người của Thần Tông và m Nguyệt Môn đã điều tra được nguyên nhân cái chết của Đinh Dương và Địa Tâm lão tổ, lần này anh được Hạ Lộ giúp đỡ qua cửa nhưng không chừng còn có lần thứ hai.
Võ cổ giả xuất thân từ mấy tông môn nước ngoài này khác với Hoa Hạ, ai biết thủ đoạn làm việc của bọn họ có liên quan đến bạn bè người thân bên người hay không, Dương Bách Xuyên không dám cược.
Hơn nữa Xương Hoa đã bị Thần Long Đàm diệt trừ, rất có thể gia tộc quỷ hút máu của Ruth sẽ tính món nợ này lên đầu anh, một khi gia tộc Ruth bắt đầu trả thù, Dương Bách Xuyên khó lòng phòng bị.