Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 969:




Mấy phút sau, cuối cùng Dương Bách Xuyên cũng viết xong những điểm cơ bản trong Điêu Khắc Tâm Kinh, hơn nữa còn vẽ cả bản vẽ mẫu để hai người tham khảo.  
“Đây là kiến thức điêu khắc cơ bản, cầm lấy mà xem, đọc thuộc lòng rồi thì bắt đầu điêu khắc, sư phụ cho các cậu mỗi người ba khối vật liệu thô, yêu cầu thành công ít nhất một khối, giờ này ngày mai nghiệm thu kết quả.”  
Dương Bách Xuyên vừa nói vừa lấy xuống sáu khối phỉ thúy nhỏ chừng ba inch, đưa cho mỗi người ba khối để điêu khắc, bản vẽ rất đơn giản, chỉ là một phiến lá cây, đương nhiên đây là đồ trang sức đơn giản, phía trên không có trận pháp, trước mắt hai người kia còn chưa khắc được.  
Bản thân Điêu Khắc Tâm Kinh có kèm theo trận pháp phòng ngự trên đồ án, chẳng qua Dương Bách Xuyên không viết ra, bởi vì muốn khắc trận pháp cần có cơ bản, cái này chỉ có thể chờ sau khi Vân Môn di dời mới truyền thụ cho bọn họ được, sau này mới có thể điêu khắc ra tác phẩm hoàn chỉnh.  
Tạm thời chỉ điêu khắc hình dạng thôi.  
Độc Cô Hối và Võ Kiếm mỗi người chọn một bản vẽ, mang theo phỉ thúy rời khỏi phòng Dương Bách Xuyên.  
Đối với việc dạy bảo đồ đệ, Dương Bách Xuyên hoàn toàn không có kinh nghiệm, anh đều để bọn họ tự do hành động sau khi xác định phương hướng phát triển, gặp phải vấn đề gì thì tới hỏi anh.  
Đợi hai đồ đệ đều rời đi, Dương Bách Xuyên cầm dao điêu khắc lên, chuẩn bị khắc phỉ thúy cho chị Mai, nếu anh đã hứa với chị Mai và Bê Đê sau này sẽ tặng cho bọn họ một cái thì anh sẽ làm, thật ra hiện tại không có việc gì, điêu khắc cũng không tốn bao nhiêu thời gian.  
Tất nhiên nguyên nhân chủ yếu bởi vì mật thất đã bị Lục Tuyết Hi và đạo trưởng Phương chiếm mất, anh muốn xuống đó bế quan tu luyện cũng không được nên mới chọn điêu khắc.  
Từ một điểm này, suy nghĩ di dời Vân Môn trong đầu Dương Bách Xuyên càng thêm kiên định, nơi này quá nhỏ, anh đã đặc biệt dặn dò Trần Bảy Roi sửa chữa mật thất tu luyện bên phía nhà cũ rồi.  
Hình vẽ chọn cho chị Mai là một đóa Mẫu Đơn, kích cỡ chừng bốn inch, đủ tăng thể diện cho đối phương, tất nhiên phía trên cũng có trận pháp phòng ngự, Dương Bách Xuyên khắc hỏng một lần bởi vì hoa văn quá phức tạp, trong lúc sơ sẩy hư mất.  
Dù sao còn thời gian cả đêm, anh cũng không sốt ruột, chậm rãi điêu khắc, bỏ ra hai tiếng đồng hồ cuối cùng cũng hoàn thành, về sau gọi nó là vòng cổ Mẫu Đơn.  
Thấy vẫn còn sớm, Dương Bách Xuyên dứt khoát điêu khắc cho những người khác luôn.  
Đã tặng quà cho Lâm Hoan, không thể không tặng cho người khác, Triệu Nam, Ninh Kha, Viên Kim Phượng,  u Dương Ngọc Thanh, Độc Cô Vô Tình đều có, sau đó còn cho bà ngoại, em gái Dương San San, Lục Tuyết Hi, thậm chí là hai chị em Ngô Mặc Thu, ai cũng có phần, dù sao khối phỉ thúy cũng lớn như vậy, đủ dùng.  
Dương Bách Xuyên dựa theo tính cách mỗi người, bỏ ra một phen công phu, bắt đầu điêu khắc phỉ thúy làm quà tặng cho bọn họ. Thời gian một buổi tối trôi qua, Dương Bách Xuyên không chỉ thành công điêu khắc cho mỗi người một món mà anh còn khắc đống phỉ thúy dư lại thành tác phẩm luôn.  
Trên mỗi món đều có trận pháp phòng ngự, có thể nói hiện tại tác phẩm điêu khắc của anh đã vượt xa giá trị của phỉ thúy, chả cần nói đâu xa, trận pháp phòng ngự không phải là thứ có tiền là mua được.  
Dương Bách Xuyên chỉ khắc trận pháp bản thân hiểu rõ nhất, thậm chí đến cuối vì không đủ chân khí mà anh nuốt hết đan dược trên người mới có thể hoàn thành tất cả sản phẩm.  
Lúc này, sắc trời bên ngoài đã sáng tỏ.  
Anh đứng lên hoạt động gân cốt, nhìn một đống sản phẩm điêu khắc, khóe miệng khẽ nhếch lên, vô cùng có cảm giác thành tựu.  
Một buổi điêu khắc ma luyện tâm cảnh cũng mang lại thu hoạch không nhỏ cho anh, cảnh giới tiến lên một bước dài, mơ hồ cảm nhận được cánh cửa Trúc Cơ kỳ, đồng thời có hiểu biết sâu hơn về đạo điêu khắc và trận pháp.  
Mỗi một kiện trang sức phỉ thúy đều nhìn rất sống động, Dương Bách Xuyên tin mấy người phụ nữ sẽ rất thích. Anh vung tay thu hết vào túi, định xuống lầu ăn sáng, Khưu Vân đã chuẩn bị xong hết rồi.  
Đúng lúc này, chuông điện thoại bỗng vang lên.  
Dương Bách Xuyên cầm lên xem, là Ngô Nam ở Thần Long Đàm gọi tới.  
Quay về từ Thần Long Đàm cũng được năm sáu ngày, anh từng gọi điện cho Ngô Nam một lần nhưng không ai bắt máy, không ngờ hôm nay ông ấy lại chủ động gọi cho anh.  
Trong suy nghĩ của Dương Bách Xuyên, hẳn các đại gia tộc Côn Luân và Thanh Thành đã gom đủ linh dược đưa đến Thần Long Đàm.  
Lúc trước khi mấy thế lực lớn giao tiền đặt cọc cho anh luyện đan Bồi Nguyên đã nhờ Thần Long Đàm bảo đảm, bọn họ gom đủ linh dược sẽ đưa tới Thần Long Đàm, rồi Thần Long Đàm sẽ thông báo cho Dương Bách Xuyên lấy linh dược về luyện đan.  
Dương Bách Xuyên nhận cuộc gọi, cười hỏi: “Đàm chủ Ngô, các đại gia tộc đã gom đủ linh dược rồi à?”  
“Tiên sinh dự đoán như thần, quả thật các đại gia tộc Côn Luân và Thanh Thành đã đưa linh dược đến Thần Long Đàm, tôi sai người mang đến Cố Đô cho tiên sinh nhé?” Ngô Nam chậm rãi nói.  
Dương Bách Xuyên nghe thấy tâm trạng ông ấy hơi sa sút, không nhịn được hỏi: “Đàm chủ Ngô, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.