*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi đến đây, Độc Cô Hối và Vương Tông Nhân lái xe việt dã thương vụ, Dương Bách Xuyên lái BMW của mình. Dương Bách Xuyên vốn định bảo Tửu Tiên lão đầu ngồi xe anh.
Ai dè ông ta lắc đầu: "Xe của cậu quá nhỏ, lão phu ngồi xe của thằng nhóc Độc Cô thì hơn."
Dương Bách Xuyên còn có thể nói gì được nữa. Không ngồi càng tốt, anh đỡ bị lão đầu chọc tức.
Anh dặn dò Độc Cô Hối và Vương Tông Nhân lái xe chậm một chút, về thẳng biệt thự. Anh rất sợ xảy ra tai nạn. Cho dù Tửu Tiên lão đầu không nổi điên, nhưng tính tình cũng cổ quái. Nếu ông ta tái phát thì đúng là chuyện lớn, thực lực của ông lão này quá khủng khiếp.
Từ các dấu hiệu, Dương Bách Xuyên suy đoán rất có thể là Tửu Tiên lão đầu đã không sinh hoạt ở thế tục rất lâu rồi, chắc là ông ta thường xuyên ở trong núi. Kiểu người này luôn trật nhịp với thế giới, không quen với các quy tắc thế tục, vì vậy vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.
Độc Cô Hối lái xe đi trước, Dương Bách Xuyên lo lắng đi theo phía sau. Hai chiếc xe một trước một sau chạy về phía biệt thự.
Đi được mấy phút thì ở ngã tư chuyển sang đèn đỏ, đúng lúc xe của Độc Cô Hối vừa mới rời đi, Dương Bách Xuyên chỉ đành dừng xe chờ.
Trong lúc đợi đèn xanh, anh vô tình nhìn thoáng qua vỉa hè, tức thì cả người chấn động.
Dương Bách Xuyên nhìn thấy một người quen: Âu Dương Ngọc Thanh!
Nếu là bình thường thì Dương Bách Xuyên nhất định sẽ rất vui vẻ, sau đó xuống xe đi tới chào hỏi.
Đã mấy tháng rồi anh không gặp u Dương Ngọc Thanh. Mấy lần trước anh đi tìm u Dương Ngọc Thanh nhưng cô ấy đi công tác. Sau đó anh bận rộn đủ thứ, không có thời gian đi thăm đối phương.
Tính ra thì đã gần ba tháng Dương Bách Xuyên không gặp cô ấy.
Nhưng lúc này Dương Bách Xuyên nhìn thấy u Dương Ngọc Thanh trên vỉa hè lại không vui nổi.
Bởi vì u Dương Ngọc Thanh không đi một mình, mà sóng vai với một người đàn ông đi bộ trên vỉa hè, trong tay người đàn ông xách túi lớn túi nhỏ, rõ ràng là hình ảnh một cặp đôi đi dạo phố.
Dương Bách Xuyên bất giác phóng linh thức ra ngoài. Hiện tại linh thức của anh có thể phóng xa tới chín mươi mét. Thoáng cái linh thức đã bao phủ u Dương Ngọc Thanh và người đàn ông cách chỗ anh hơn ba mươi mét.
Cuộc đối thoại của hai người cũng lọt vào tai Dương Bách Xuyên.
Anh nghe thấy người đàn ông kia nói: "Ngọc Thanh à, giờ vẫn còn sớm, chúng mình đi xem phim nhé?"
"Đi dạo cả một ngày rồi, hay là thôi anh ạ." Âu Dương Ngọc Thanh trả lời.
Lúc này, người đàn ông mỉm cười bảo: "Anh đã mua vé xem phim trên điện thoại rồi. Đi nào! Anh đặt vé phòng riêng, vừa hay có thể ngồi nghỉ ngơi một chút. Hơn nữa, bộ phim tối nay thuộc thể loại văn nghệ mà em thích, là tác phẩm mới nhất của đạo diễn X."
"Vậy... được ạ." u Dương Ngọc Thanh mỉm cười đáp lại.
"Pip pip pip!"