*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Grào.”
Cành lá cây cổ thụ giống như bị gió bão thổi quét qua.
Màng tai của Dương Bách Xuyên đau đớn, sắc mặt biến đổi, anh nhìn về phía trước, không nhịn được kinh hô: “CMN yêu thú.”
Cách hai người 20 mét xuất hiện một con gấu chó đứng thẳng, hai mắt đỏ rực, cực kỳ yêu dị. Dương Bách Xuyên có thể cảm nhận được sự dao động cường đại của linh khí từ trên người con gấu chó kia, chắc chắn đây là yêu tu, còn là yêu thú đã sinh ra linh trí…
Gấu chó trước mắt chính là một con gấu chó bình thường, không có huyết mạch giống như chồn nhỏ và Hầu Đậu Đậu. Có thể mở linh trí có lẽ vì linh khí trời đất ở nơi này mạnh hơn bên ngoài rất nhiều, sống đủ lâu nên thành tinh.
Nhưng không phải linh thú, giữa linh thú và yêu thú chỉ kém một chữ linh nhưng khác nhau rất lớn.
Linh thú có linh tính, mắt thường có thể nhìn được, cũng có thể cảm nhận được.
Giống như chồn nhỏ, liếc mắt có thể nhìn ra vô cùng có linh tính.
Còn yêu thú là thú vật bình thường mở ra linh trí dưới sự rửa sạch của linh khí trời đất, hoặc cắn nuốt kinh dược, thiên tài địa bảo trong một thời gian dài. Phun ra nuốt vào tinh hoa của trời đất, trong cơ thể hình thành yêu khí, biến to, trở nên mạnh mẽ.
Còn linh thú, nói trắng ra là trời sinh có linh khí, cho dù không cắn nuốt thiên tài địa bảo, nhưng theo thời gian sẽ tự động mở ra linh trí.
Dương Bách Xuyên cũng hiểu biết một ít về sự cường đại của yêu thú qua truyền thừa của sư phụ Vân Thiên Tà, có thể nói cực kỳ hung mãnh khủng bố.
Hoàn cảnh nơi này hoàn toàn ngăn cách, khác biệt với thế nhân, có núi có thủy có rừng rậm, linh khí trời đất dày đặc, ở chỗ này có thể sinh ra yêu thú cũng không có gì kỳ quái.
Từ hơi thở có thể cảm giác được huyết khí tận trời của con Gấu yêu này, thật sự đã vượt qua phạm vi dã thú.
“Lên cây trốn tạm, thực lực của yêu thú nơi này có thể sánh với bẩm sinh, thậm chí hơn. Nơi này từng xuất hiện một con hổ giết chết võ cổ giả bẩm sinh tầng hai, không thể cậy mạnh đối chiến.” m thanh của Hạ Lộ vang lên bên tai của Dương Bách Xuyên.
Nhìn Gấu yêu đen nhanh khát máu, Dương Bách Xuyên cảm thấy Hạ Lộ nói rất đúng. Lập tức hai người nhảy lên một gốc cây đại thụ có đường kính nửa thước.
Sau khi bọn họ lên cây, Gấu yêu trừng mắt rống giận: “Grào ~”
Gầm lên giận dữ, Dương Bách Xuyên thấy được trong miệng của Gấu yêu phát ra lực khí, trong lòng có chút không yên tâm, không lẽ nó sẽ leo lên cây?
Ngay sau đó, gấu chó động, thân thể nằm sấp xuống, tứ chi đập xuống mặt đất phát ra tiếng vang ầm ầm, toàn bộ mặt đất rung chấn.
Tiếp theo con gấu chó này thả người về phía trước, nhảy lên cao 3 mét, thả người nhảy hai cái đã nhảy đến phía dưới Dương Bách Xuyên và Hạ Lộ.
Cảnh tượng này làm Dương Bách Xuyên đổ mồ hôi.
Lại thấy con súc sinh này va chạm mạnh vào đại thụ.
“Ầm ầm.”
Toàn bộ đại thụ đong đưa kịch liệt, lá cây bay xuống như hoa tuyết vì sự va chạm của con gấu chó này. Thậm chí một vài cành cây thô tráng như cánh tay cũng phát ra tiếng gãy nứt, nháy mắt rơi xuống mặt đất.
Dương Bách Xuyên và Hạ Lộ vô ý, rơi thẳng từ trên cây xuống.
“Trời ạ, con súc sinh này quá hiếu thắng ~” Nhìn gấu chó rống giận phía dưới, Dương Bách Xuyên tự nói.
“Ầm ~”
Lại là một cú va chạm ~
Đại thụ có đường kính nửa thước phát ra âm thanh rắc rắc, vậy mà sắp gẫy.
“Nhanh nhảy ~” Dương Bách Xuyên nói với Hạ Lộ, cùng nhau nhảy xuống.
Lúc này, thân thể thô tráng như thùng phi của con gấu chó này lại không hề chậm, ngược lại cực kỳ linh hoạt nhanh nhạy, mạnh mẽ lao đến chỗ Dương Bách Xuyên và Hạ Lộ.
“Súc sinh, trốn rồi còn không buông tha chúng ta, xem chưởng ~”
Nói xong Dương Bách Xuyên tung ra một chưởng với con gấu chó đang nhào đến.
“Ầm ~”
“Grào ~”
Một chưởng chân khí đâm thẳng vào người con gấu chó, làm cho gấu chó ngã xuống đất, phát ra tiếng gào rú.
“Xem tao có đập chết mày hay không ~” Dương Bách Xuyên nói thầm, còn tưởng rằng mạnh cỡ nào, còn không phải bị một chưởng của mình đập ngã xuống đất?
Vừa dứt lời, anh biết mình sai rồi, con gấu chó này quá điên rồ.